Chương 14: Tuyệt vọng và hi vọng

IMI - Vô danh đại lục

Chương 14: Tuyệt vọng và hi vọng

Giữa thôn làng đổ nát vẫn còn đang ngập mùi máu, một thanh niên để lưng trần, bước đi ngạo nghễ. Hắn có một khí chất rất kỳ lạ, nếu coi cảnh đổ nát này là một bức tranh, vậy thì hắn giống như một phần rất phụ của bức tranh đấy. Cả bức tranh vẽ phong cảnh, nếu như có bất kỳ sự hiện diện nào của sinh vật, đó hẳn là rất đáng chú ý, nhưng thanh niên này giống như dung nhập vào tranh, người ta chỉ để ý đến cảnh, còn lại như quên mất hắn vậy.

Để mặc cho cơn mưa lớn trút xuống, khiến mái tóc hung hung đỏ do cháy nắng giũ xuống ướt nhẹp, thanh niên này thích thú ngắm nhìn cảnh vật đổ nát, nhân mạng điêu linh, mà nở nụ cười vui vẻ, cực kỳ tà mị.

"A..a... quả nhiên, cái chết tự nhiên vẫn là tuyệt nhất. Chỉ một thôn làng thôi đã có tích lũy bằng tự tay ta đồ sát cả một quốc gia! Chiến tranh thật tốt, con người thật tốt, hãy giết nhau nhiều hơn đi, ta cần nhiều điểm chết hơn nữa."

Thanh niên vừa đi vừa vui vẻ nói, hai tay hắn giang rộng, đầu ngẩng lên rất ưu nhã. Ở mỗi nơi hắn bước qua, từ các xác chết, một luồng khí màu xám lặng lẽ bốc lên, dung nhập vào hai tay hắn, chẳng mấy chốc đã dày đặc, khiến cả người thanh niên nhanh chóng khoác lên một lớp áo màu xám ảm đạm, chết chóc.

"Điểm chết thật tinh thuần. Có lẽ ta nên du lịch quanh đại lục này, kích động cho con người giết nhau, như vậy có lẽ sẽ nhanh khôi phục hơn chứ nhỉ!"

Cảm nhận vô số dòng khí màu xám sung túc bao quanh cơ thể, thanh niên này nghiêng đầu khẽ nói.

"Nói như vậy, làng này cũng là do ngươi kích động kẻ khác tới giết!?"

Bước ra từ góc hẻm nhỏ, bên một căn nhà đổ nát, Mark đứng đối diện với thanh niên kia, gằn giọng từng từ.

"Trả lời ta, nơi này là do ngươi làm sao!?"

"Con người ngu ngốc, trả lời ngươi ta có lợi gì!? Tại sao phải làm việc vô ích như vậy!?" Thanh niên kia dường như không để Mark vào mắt, chỉ cười lạnh nhạt, tiếp tục bước đi như không có gì.

"Ta sớm đã biết ngươi là một mối họa ngầm, nên mới muốn cưỡng chế ngươi rời khỏi làng, nào ngờ ngươi tuyệt tình như vậy." Mark nắm chặt đôi tay đến mức trắng bệch, ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh lẽo. Lửa giận bốc lên khiến đôi mắt dường như đổi thành màu đỏ hung huyết.

"Sớm biết như vậy, lúc đó ta đã giết phứt ngươi đi rồi."

Mark buông ra một câu, rồi bật tới như một mũi lao, song đao trên tay đã giương lên sắc bén.

"Giết ta!? Ngươi có bản lĩnh như vậy sao!? Tự tin quá đó, con người!"

Thanh niên kia thấy Mark lao đến, trái lại còn cười lớn, thái độ như trông thấy kẻ ngu đi thi đường lên đỉnh Olympia.

"Sẵn tiện, đã lâu rồi ta không được vận dụng điểm chết. Thử với ngươi vậy!" Hắn ta nhẹ nhàng đưa một ngón tay bọc trong khí xám, chỉ vào Mark, cười nhạt:

"Chết đi."

Khí xám trên tay đột nhiên biến mất, còn Mark đang lao tới cũng đột nhiên khựng lại, hai mắt trợn trừng đầy vẻ không tin tưởng, vô lực ngã xuống. Song đao luôn như hình với bóng lại nhẹ nhàng rời khỏi tay, cắm sâu xuống mặt đường, muốn dùng những nỗ lực cuối cùng để thể hiện sự sắc bén của mình.

Mark thì không thể làm gì hơn, đổ vật xuống mặt đường, hơi thở đứt đoạn, tuyệt khí bỏ mình.

"Haha, quả nhiên vẫn như ngày nào. Không một sinh vật nào có thể chống lại cái chết. Chỉ cần ta có đủ điểm chết, bất cứ kẻ nào, dù là thần hay tồn tại vượt qua thần, trước mặt ta đều không dám kiêu ngạo. Ngươi chỉ là một con người nhỏ bé, dựa vào cái gì mà tỏ ra nguy hiểm vậy!?"

Mark đã chết thật sự, đôi mắt vẫn trợn trừng đầy vẻ bất cam, nào có khả năng để trả lời hắn. Mấy câu này vẫn chỉ là tự nói với mình mà thôi. Chủ yếu là do quá lâu rồi không được phát uy, chơi đùa với mấy con kiến để chứng tỏ địa vị cũng làm thanh niên này cảm thấy rất thoải mái, nên mới lảm nhảm nhiều như vậy.

"Az, dù ngắn ngủi, nhưng ngươi đúng là đã mua vui cho ta được một lúc, ngủ ngoan đi nhé!"

Thanh niên đó cảm thán một câu rồi lại vui vẻ đi dạo quanh làng, thu thập "điểm chết" từ những xác người đứt đoạn lăn lóc khắp mặt đường.

...

Trong con hẻm Mark vừa bước ra vẫn còn có hai người.

Một cô gái gương mặt lãnh đạm không cảm tình, đang ôm lấy và bịt miệng một cô gái khác. Cô gái tóc vàng bị bịt miệng không ngừng giãy dụa, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má, đôi mắt màu xanh xinh đẹp tràn ngập vẻ đau thương, phẫn nộ. Con ngươi thu nhỏ lại hết cỡ, tròng mắt trợn trừng mở lớn, giống như không thể tin tưởng được.

"Ta đã nói với em, hắn không phải thứ gì tốt đẹp..." Twillight đang ôm chặt lấy Merlin, thở dài nói.

"Đừng khóc Merlin, hãy kiềm chế cảm xúc lại. Đừng để hắn phát hiện ra chúng ta, nếu tôi chết thì Mark sẽ chết thật, nếu cả em cũng chết, chuyện hôm này sẽ không còn người nào biết! Như thế thật không công bằng." Cảm nhận được Merlin đang giãy dụa càng lúc càng mãnh liệt, Twillight nhỏ giọng khuyên nhủ, không dám lơi lỏng ra chút nào.

Đã lâu như rồi cô mới có thật nhiều cảm giác như vậy. Phẫn nộ, căm hận, không đành lòng, lo lắng, cũng có thấp thỏm.

Thanh niên kia quả thật đã xứng với hai từ "Thần linh". Chỉ một câu nói hời hợt đã tùy ý phán quyết sinh tử cho người khác, điều này cần thực lực tới cỡ nào!?

Mark không phải quả hồng mềm tùy ý người ta bóp nặn. Một cái chỉ tay cũng khiến cậu ta tuyệt khí bỏ mình, nếu cô lỗ mãng xông ra, hậu quả làm sao mà khá hơn được. Vẫn còn may mắn, hai người có một mối liên kết đặc biệt, nếu như hai người ở gần nhau, họ sẽ là bất tử. Bí mật này chỉ có hai người biết với nhau đã trăm năm nay, hôm nay vì giữ tính mạng cho Merlin, mới không ngần ngại để lộ ra.

Lúc này Twillight chỉ có thể hi vọng hung thần kia đi càng xa càng tốt.

Họ sẽ nhớ mối thù này, sẽ tìm cách trả thù, nhưng không phải lúc này.

Chỉ cần còn sống là còn có tư cách hi vọng, chết rồi thì không còn gì cả. Sống qua vài đời người, Twillight hiểu điều này rõ nhất.

Merlin chỉ còn có thể khóc không ngừng, hai bàn tay nhỏ yếu đã nắm thật chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, máu ứa ra, chảy xuống, lại nhanh chóng bị cơn mưa lớn này rửa trôi. Bóng dáng thanh niên kia đã khắc sâu vào trong xương tủi với tất cả nỗi căm hờn.

...

Cuộc đời là một chuỗi những sự bất hạnh tiếp nối.

Ý trời trêu ngươi, không có gì giống như mình tính toán và hi vọng. Thời còn bé, nhiều em nhỏ ước mơ rằng mình sẽ trở thành các chú công nhân xây lên những ngôi nhà thật cao thật đẹp, đến khi lớn rồi mới nhận ra ước mơ đó thật ngu ngốc. Chúng ta hấp dẫn về phía mình những gì chúng ta nghĩ đến, tất cả đều chỉ là nhảm nhí.

Trừ khi có lực lượng, trí tuệ hay sự may mắn áp đảo tất cả các quy tắc xã hội khác, một cá nhân muốn sống theo ý mình, là không thể nào.

Hi vọng dùng sức một người thay đổi thế giới!?

Muốn biến mình trở thành người đặc biệt, kẻ khai sáng giống loài, lưu danh thiên cổ!?

Dùng nghị lực, ý chí phấn đấu đề bù đi những khuyết thiếu về lực lượng, trí tuệ hay may mắn!?

Dùng sự tin tưởng đánh đổi tương lai!?

Mãi tận đến khi cơ thể chìm dần xuống dòng Melinau lạnh giá, được những giọt nước mềm mại nhưng vô tình chảy xiết qua thân xác tàn tạ, cậu thanh niên này mới nhận ra...

Cách nghĩ trước đây của mình...

Thật ngu xuẩn.

...

Sông Melinau là con sông lớn thứ hai trong lục địa, chảy vòng quanh mười hai thánh thành lớn được bảo hộ bởi các thiên thần trong cung hoàng đạo. Với nhiều sự tích kỳ bí, con sông được tắm ánh mặt trời, thừa hưởng sự ban phúc từ các vì tinh tú nhật nguyệt này hàng năm đem lại cho những thường dân cả đại lục những khoản thu kếch sù.

Một điểm đặc biệt, giống như hiển nhiên từ sự ban phước lành của các chòm sao, từ xưa tới này, không thể thống kê được bao nhiêu người từng chán nản với cuộc đời, chạy tới bờ sông muốn trầm mình tự tử, nhưng không có ai thành công cả.

Dòng sông thần thánh này được cư dân cả đại lục ca ngợi vì sự hiền từ của nó. Tất cả sinh linh trong lòng sông tưởng như đã phải buông bỏ cuộc đời, đều bị một dị lực kỳ lạ từ dòng nước đánh dạt lên bờ. Cho họ một lần nữa, cơ hội được sống và tận hưởng ánh mặt trời. Cũng vì lý do này, cá ở sông Melinau rất nhiều, nhưng không hề thấy bóng một dân làng chài nào. Dân cư cả đại lục đều kính ngưỡng con sông này, tuyệt không lấy đi những gì thuộc về nó. Hàng năm, vào mỗi dịp lễ hội, không ít người tới đây thả cá phóng sinh, giống như góp phần vào sự phước lành huyền diệu của dòng sông.

...

"Thánh nữ!!! Thánh nữ... người đi đâu rồi!?" Tiếng một phụ nữ trung niên hớt hải vang vọng, dọc nhánh sông Melinau gần thành Vitas, một trong mười hai thánh thành.

Bên dòng sông chảy siết, người phụ nữ với thân hình đẫy đà, vẻ mặt hiền hậu này dắt theo mười bốn thị nữ khác mặc trang phục hầu gái của giáo đình tiêu chuẩn, vội vã bước đi, từng giọng hô hoán gấp gáp liên tục vang lên, trang phục của bọn họ có vẻ lộn xộn. Chắc hẳn đã phải chạy quanh vùng sông này đã lâu.

"Nhũ mẫu trưởng, cứ như vậy không phải là cách, chúng ta có nên báo lại cho St.John không!?" Một thị nữ lo lắng nói.

"Không được, nếu St. John biết chúng ta để lạc mất thánh nữ, ta có thể không sao, nhưng các cô chắc chắn sẽ bị lửa giận của ngài thiêu chết hết! Mọi người bắt đầu tản ra, tìm kiếm đi! Thánh nữ chỉ như một đứa trẻ thôi, không đi xa được đâu!"

Nghe thấy vậy cả đám thị nữ khuôn mặt cùng lúc tái nhợt. Ngày hôm nay đưa thánh nữ tới đây để tẩy trần bằng nước sông Melinau, khu vực này chỉ có thị nữ được phép ra vào, các binh sĩ giáo đình đều đóng quân xung quanh, bởi vậy tin thánh nữ mất tích mới không bị lộ ra, họ mới có thời gian đi tìm kiếm. Nếu thật sự kiếm không ra, để đám binh sĩ biết được và hồi báo, nghĩ đến khuôn mặt tức giận của St.John, tất cả cùng nhìn nhau sợ hãi, không rét mà đều run lên cầm cập.

Vậy là bọn họ bắt đầu tản ra, như bầy ong vỡ tổ, chỉ có điều, tiếng gọi đã bé hơn rất nhiều, giống như sợ đám binh sĩ quanh đây có thể nghe thấy.

...

Cảm giác lạnh lẽo quanh người đã biến mất.

Dù thân thể không còn chút sức lực nào, chỗ cánh tay cụt gốc vẫn nhói lên đau đớn với tần suất khoảng năm giây một nháy, nhưng cái phần tê dại mất cảm giác trước kia đã đỡ hơn rất nhiều.

Ánh nắng chiếu rọi, sưởi ấm thân thể nửa chìm trong dòng sông, là nguyên nhân khiến cậu ta cảm thấy phần nào ấm áp. Những suy nghĩ hỗn loạn đan xen trong sự tuyệt vọng và phẫn nộ cũng đã được từng tia nắng rửa sạch, đầu óc trở lên minh mẫn hơn rất nhiều.

Dòng sông thần thánh này thật sự có thể cứu rỗi người khác!?

Ling thì thào tự hỏi không ra tiếng, cũng không cần ai nghe thấy để trả lời. Cứ để mặc mình trôi theo dòng nước như vậy.

Trôi đi, trôi đi...

Cứ để ta đến cuối dòng, nơi con sông đổ ra biển lớn, nơi đại lương bao la có thể nhấn chìm sinh linh nhỏ bé này, không còn ai có thể cứu rỗi được nữa...

Thế rồi đột nhiên, thanh niên đã buông bỏ hết mọi thứ, tuyệt vọng với bản thân ấy chợt nheo mắt lại.

Ánh nắng mặt trời vẫn sưởi ấm thân thể cậu ta nãy giờ đang bị một bóng dáng nhỏ bé chắn mất, nước dòng sông chảy siết lại như bị chắn lại bởi dị lực, chảy từ từ cho đến chậm dần, cuối cùng, cả khúc sông này giống như vật chết, nước lặng như mặt hồ, chỉ còn mỗi Ling phập phồng trôi nổi, ngạc nhiên nhìn lên.

Trước mắt là một bóng dáng quen thuộc, dù vài tia nắng từ sau lưng cô bé chiếu ra khiến cậu nheo nheo mắt, nhưng vẫn không thể xóa nhòa hình bóng này.

Tóc đen, mắt đen, da trắng môi hồng, dáng vẻ nhỏ nhắn, khuôn mặt giống như búp bê bằng sứ, trang phục kỳ lạ với cổ áo đan chéo và ống tay áo rộng thùng thình...

Lại là đứa bé này...

Ling không dám tin vào mắt mình nữa. Bé gái nhìn nhu thuận yếu ớt này là khời nguồn đầu tiên cho chuỗi bi kịch của chàng thanh niên trẻ, và cho đến cuối của chuỗi ngày cay đắng ấy, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu – rất thần kỳ.

Giống như là định mệnh.

Ling giống như bị ma nhập hồn, ánh mắt giãn ra, trong suốt với cái nhìn kỳ lạ, cậu đưa một tay lên với với tới chỗ bóng dáng lơ lửng đó.

"Có thể... cho ta sức mạnh không!?"

Giữa dòng sông phẳng lặng, không khí có phần quỷ dị, khi mà bé gái lơ lửng ấy đưa tay ra, đón lấy bàn tay yếu ớt của chàng trai. Nước đột nhiên lại chảy siết, ánh nắng mặt trời lại một lần nữa chiếu rọi, sưởi ấm thân thể cậu. Ngũ giác Ling dường như đột ngột linh mẫn hơn, nghe rõ đâu đây văng vẳng tiếng gọi trong lo lắng:

"Thánh nữ... thánh nữ... người ở đâu rồi!!!"

Người gọi chắc cũng sắp tìm đến đây.

Hôm nay, có rất nhiều người may mắn