Chương 20: Không chiến... Đạn

IMI - Vô danh đại lục

Chương 20: Không chiến... Đạn

Từ trên đỉnh núi, vang vọng xuống một âm thanh rất nhỏ.

Rất nhỏ thôi, nhưng nó khác hoàn toàn với các âm thanh khác. Nó grừm grừm giống như tiếng một con thú đang lặng lẽ gầm gừ, nhưng thanh âm này không thể phát ra từ thanh quản của bất cứ sinh vật gì được.

Ít nhất trong mấy trăm năm cuộc đời, Bloody chưa từng nghe thấy một thứ tiếng gì như vậy. Đôi mắt cô ta đang nhắm nghiền chợt mở ra, nhìn chăm chú lên đỉnh núi, lấp lánh hơn rất nhiều.

Khóe môi cô ta cũng cong cong lên, khuôn mặt ửng hồng, lộ ra một nụ cười thích thú.



"Oa, quái vật!! Quái vật bằng sắt thứ thiệt nè! Nó ở đây từ lúc nào vậy!? Tại sao ta không cảm nhận được sinh mạng của nó nhỉ!?"

Arent ve ve móc khóa bằng vàng đeo trên cổ mình, ngước nhìn lên thân ảnh to lớn của AI, trầm trồ một cách thán phục. Giống như nhìn thấy một hòn đá bên đường tự động bay lên, Arent vô cùng kinh ngạc trước vật thể không có sinh mạng mà vẫn có thể cử động này.

Đối với thế giới của Trung Thành, cô nàng bắt đầu dâng lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Nhưng Trung Thành cũng lười đi giải thích. Giống như nói cho trẻ em tại sao thế giới tồn tại được vậy, rất phiền phức và chỉ tổ làm đầu óc chúng nó đặc thêm một mớ khó hiểu mà thôi.

"AI, đổi sang Ship Mode đi!"

"Xác nhận." Giọng nói máy móc đáp lại.

Grừm grừm…

Tiếng động cơ nhẹ nhàng vang lên, không mấy ồn ã, được thác nước ầm ỳ đổ xuống bên cạnh đi che khuất, thậm chí còn không dọa được mấy con chim đậu trên cành cây gần đó. Thân thể to lớn của AI bắt đầu gập lại, cẳng chân thu vào đùi, hai đùi chắp lại, một bánh lái nhô lên, thân thể nằm sấp xuống,hai tay rụt lại, hai cánh thò ra, đầu chuyển lên lưng. Chỉ trong vòng 30 giây đã hoàn thành biến đổi. Ngoại hình của AI lúc này không khác lắm so với một máy bay phản lực 6 động cơ thông thường. Ngoại trừ việc thể tích của nó so với một máy bay lớn hơn rất nhiều.

Trung Thành đưa tay ra. Arent đang tròn mắt nhìn ngó thuận tay tiếp lấy. Hắn kéo cô ta vào lòng, ôm chặt rồi nhún mạnh chân, cả hai người bắn vọt lên như cây bút bị nén lò xo. Arent còn chưa buồn để ý thì đã được ngồi cạnh hắn bên trong khoang lái trên đầu AI.

"Cảnh báo – Động cơ phản trọng lực không ổn định, phần lực đẩy phía tay trái bị tổn hại không thể khôi phục. Hiệu xuất bay định mức giảm 63%, không thể vượt 7Hz"

"Maz, tạm thời còn chưa gặp được sinh vật nào trên hành tinh này đạt tới mức độ đó đâu, cất cánh đi!" Trung Thành tỉnh bơ nói.

"7 Hz là cái gì vậy!?" Arent ngẩng đầu lên tò mò hỏi. Vẫn nằm gọn trong lòng hắn như còn mèo nhỏ nhu thuận đáng yêu.

[Càng lúc càng giống đứa trẻ] Trung Thành nhìn xuống nhướng nhướng mày thầm nghĩ.

"Mach là đơn vị đo vận tốc của bọn tôi. Mach 7 là tương đương với vận tốc âm thanh đó. Mà cô biết vận tốc âm thanh là cái gì không vậy!?"

"Là khi di chuyển sẽ tạo ra tiếng nổ vang ấy hả!?"

"Đúng, gần giống thế! Thông minh gớm nhỉ!" Trung Thành ngạc nhiên hỏi lại.

"Nếu như vậy… thì có một thứ đang bay đến đây với vận tốc đó đấy!?"

"Ở đâu!?" Trung Thành tái mặt ấn nút dò trên rada của AI, vì chuẩn bị cất cánh nên hắn đã thu hết ruồi máy tham trắc về, phạm vi quét của Rada trang bị trên AI chỉ được hơn 2km.

"Phía tây, đang bay từ dưới chân núi lên đó!"

Trung Thành khởi động toàn bộ hệ thống quét hình, cử ra một ruồi máy làm trạm trung chuyển tiếp và khuếch đại tín hiệu, tần xuất do thám đã đạt tới 4km.

"Cảm giác khó chịu này… à, là nhắm vào ngươi đó!"

"Biết rồi!" Trung Thành đáp. Nhìn trên màn hình cũng thấy được, sinh vật đang bay như tên lửa liên lục địa từ chân núi kia đang hướng thẳng tới chỗ hắn.

Trung Thành vội vã kéo cần, bấm lên một nút đỏ to tướng, trên đó có viết, Impact Boost.

"Ngồi vững!"

Bùm.

Thân hình đồ sộ của AI để lại một tiếng nổ vang rồi bắn vọt lên không trung, xuyên qua mấy tầng mây rồi mất dạng sau vách núi. Ngay sau đó, một bóng dáng màu đỏ từ dưới đó cũng vọt lên, tốc độ còn muốn nhanh hơn thế nữa.

"Wa… chậm lại… chậm lại, ta khó thở quá!!"

Trung Thành lạnh lùng kéo ra một ống thở rọ rõm, bịt luôn vào mồm nữ thần, sau đó rút sau ghế điều khiển ra một khẩu súng trường dài gần 2m vàng óng. Dùng chân điều khiển khiến cho buồng lái của AI quay ngược về sau, trong khi vẫn đang gia tốc vù vù về phía trước.

Một khoảng trống nhỏ trong khoang lái bật mở, gió lùa vào xối xả, khiến cho áp xuất leo thang lên tới cực hạn, chiếc ghế da lập tức bị tróc ra một mảng lớn, quần áo Trung Thành bay phần phật cũng muốn rách ra đến nơi. Hắn mặc kệ chuyện đó, tay nắm chặt khẩu súng dài ngoằng kia, bình tĩnh đặt qua lỗ thông gió vừa mở, lạnh lùng nhìn qua ống ngắm, thở đều ba nhịp rồi dứt khoát bóp cò.

Không cần biết là thứ gì, vận tốc có thể đạt tới siêu âm như vậy đều không thể xem thường.

Mặc kệ đó là ai, hắn lúc này không có bất cứ ý tưởng muốn giao tiếp nào.

Hơn nữa ngoại trừ Merlin và những người trong thôn làng, thế giới này tất cả đều không thân thiện gì với hắn, nên hắn lựa chọn làm ra hành vi tự vệ dứt khoát nhất.

Đó là tiêu diệt tất cả phiền toái đeo bám.

AI đang bay với vận tốc tiếp cận âm thanh, sinh vật màu đỏ Trung Thành nhìn thấy qua ống ngắm còn đang bay với vận tốc vượt qua âm thanh, Viên đạn lại bay ngược chiều đi của nó, vận tốc và lực xung kích từ cú va chạm sẽ theo đó mà cấp số nhân lên.

Bất kể ngươi là thứ gì, ngươi đến từ đâu, tránh xa anh đây ra một chút.

Rụng xuống đi.

Bùm.

Lúc này tiếng động từ viên đạn bắn ra từ nòng súng mới truyền tới.

...

Mục tiêu đã nằm trong tầm mắt, nó giống như một khối kim loại to lớn hình tam giác, à không, giống một con quái ngư ngoài đại dương đang bơi trên bầu trời với một vận tốc đạt tới mức siêu giai cường giả trên đại lục, chỉ là so với Bloody, tốc độ này vẫn chưa thấm vào đâu cả.

"Ý, lại còn có công kích!? Thú vị lắm!"

Đôi mắt Bloody mở lớn, có vẻ trợn trừng đầy ngạc nhiên. Phản chiếu trong đôi con ngươi đỏ chót của cô ta là một thứ ám khí hình lục trụ, chỉ nhỏ cỡ viên sỏi, dài hơn đầu ngón tay một chút, vậy mà công kích cùng lực xoáy rất kinh người.

Tử vong khí tức tràn đến, công kích cỡ này không nghi ngờ gì có thể thổi tung một tảng đá rắn chắc nhất. Chưa kể, Bloody còn chưa muốn so độ cứng của đầu mình với tảng đá.

Nói cách khác, bị thứ này ghim lên đầu, bể gáo là cái chắc.

Một kích thật sự rất âm hiểm, nhân lúc Bloody đang gia tốc đến cực đại, viên đạn từ hướng ngược lại bay đến càng làm sát thương do va chạm tăng mạnh, lại hết đà né tránh.

Nhưng, nếu chỉ có thế thôi thì...

"Haa...."

Cổ họng phát ra một thanh âm vội vã, Bloody nhanh chóng vung tay, chuẩn xác kẹp lấy viên đạn giữa hai đầu ngón tay. Lực bắn rất mạnh, cổ tay như bị búa tạ đập phải, ngón tay cũng đau đớn kịch liệt như muốn nứt ra. Nhắc lại, viên đạn này đang xoáy tròn với một vận tốc khủng khiếp, không thua kém cánh quạt động cơ máy bay phản lực là bao.

Một khắc này, thời gian như chậm lại.

Cùng lúc, Trung Thành bắn xong cũng lẩm bẩm:

"Ta biết với tốc độ ngươi thể hiện ra, bắt lấy viên đạn cũng chẳng khó khăn gì!"

Đang phi thân về phía trước như một mũi tên phá không, đột ngột đỡ lấy một viên đạn này, toàn thân khựng lại, gia tốc bị cản trở, hiển nhiên không phải là điều gì quá dễ chịu. Nhưng cô gái này thật sự rất mạnh mẽ, chỉ dùng hai ngón tay vội vã đã thật sự cản lại được viên đạn. Ngón tay đau nhưng khuỷu tay và cổ tay vẫn giữ chắc, toàn thân chỉ nhẹ nhàng rung lên một cái.

"Nhưng! Cũng với vận tốc đó, ở cự ly gần hơn, ngươi có né được không!?"

Hai ngón tay kẹp cứng viên đạn, cách gương mặt đang thể hiện vẻ bất ngờ cực độ chưa tới 30cm. Những tưởng thực lực mạnh mẽ đã đem nguy cơ giải trừ, nhưng Bloody có nằm mơ cũng không ngờ được, phần chuôi viên đạn đang xoay tròn liên tục mình bắt lấy đột ngột tách rời ra khỏi phần đỉnh đạn. Giống như tên lửa tự bỏ các toa sau để hình thành lực đẩy mạnh hơn, tiếp tục bắn tới phía trước.

Nói cách khác, viên đạn này có hai lớp. Phát bắn thứ nhất chỉ là mồi nhử, đưa phần đỉnh viên đạn – sát chiêu chân chính tiếp cận gần hơn với đầu mục tiêu.

Nói thì dài, nhưng sự việc chỉ trong tích tắc. Bloody còn chưa kịp cảm nhận hết sự đau đớn ở đầu ngón tay thì phần còn lại của viên đạn đã tiếp cận gần sát với khuôn mặt cô ta, gió nhẹ thổi cho hai hàng mi mắt cong lại.

Máu tóe lên cùng một tiếng kêu đau đớn.

...

Một thân ảnh đỏ chót hiện ra trong hệ thống quét hình quang học của AI, Trung Thành cũng không chắc đó là do màu áo quá đặc trưng của cô ta, hay máu từ vết thương bắn ra quá nhiều, khiến cho tầm nhìn của hắn không thể dứt khỏi màu đỏ mê hoặc đó nữa.

Nhưng tầm nhìn tiêu điểm vào vật thể lạ màu đỏ này cũng là một chuyện tốt, ít ra lần bắn tiếp theo cũng không cần ngắm quá nhiều.

Đối với những sinh vật vượt qua khái niệm con người, có thể bay trên vận tốc âm thanh mà cơ thể không có triệu chứng xé rách hay bất ổn nào, một viên đạn cùng lắm chỉ cầm chân cô ta được một lúc mà thôi.

Vì thế hắn không chút do dự bắn thêm phát thứ hai.

...

Trên không không có chỗ mượn lực, Bloody lại không có cánh, một viên đạn âm hiểm do Trung Thành bắn ra đã thành công cầm chân cô ta lại. Một bên khóe mắt rách ra, chảy xuống hàng huyết lệ trên gương mặt trắng hồng.

Còn chưa kịp tỉnh táo lại sau cơn quay cuồng, viên đạn thứ hai đã phá không bắn tới.