• Chương 1: Võ sĩ bắt cướp.

Hư Không Võ Thánh

• Chương 1: Võ sĩ bắt cướp.

HƯ VÔ VÕ THÁNH - C1 - T/G: THẾ THÂN
_____________________

"Cướp... Bớ người ta, có ăn cướp!"

Tiếng thét chói tai vang vọng cả một dãy nhà. Người thanh niên lao nhanh về phía bà cụ. Sau khi hỏi được phương hướng mà tên cướp chạy trốn liền vội vàng đuổi theo. Vài người qua đường trông thế cũng nhặt trên mặt đất mấy viên gạch lớn, đồng loạt chạy theo người thanh niên đó, không biết là đi làm việc nghĩa hay tham gia náo nhiệt.

Người thanh niên kia tên là Ngô Đức Dũng. Hắn vừa tập luyện từ một lò võ bước ra, vô tình thấy cảnh bà lão kêu cứu, sau khi biết rõ tình hình liền lập tức đuổi theo tên cướp đang chạy trốn.

Tên cướp chạy thục mạng, bất chấp phía trước mặt có cái gì. Y chỉ biết rằng nếu mình chạy không thoát, rất có thể sẽ phải vào nhà đá bóc lịch một thời gian dài, mà chắc chắn không ai thích công việc buồn tẻ đó.

Vòng vèo một lúc, tên cướp liền chui vào một con hẻm ngỏ. Dũng mừng thầm, hắn biết đó là hẻm cụt. Đôi chân liền tăng tốc, phi như bay về phía đó.

Vù!!!

Con dao găm sáng loá chém xuống cổ Dũng. Một đòn này nếu chém trúng hắn ắt hẳn sẽ mất mạng. Nhưng rất may, Dũng học qua võ thuật đủ lâu để thoát được lưỡi dao sắc bén. Hắn nghiêng đầu né tránh, cả người thuận thế cũng nghiêng về bên trái một chút, chân phải đá về phía tay cầm dao của tên cướp.

Phịch!!!

Keng!!!

Con dao găm rơi xuống mặt đất. Dũng thừa thế lấn tới, lại đạp một cái vào lồng ngực y. Đồng thời, tay phải đưa ra giữ lấy quai túi sách đang nằm trên tay trái của tên cướp, giật mạnh.

Động tác này kết hợp với cú đạp kia khiến cho tên cướp ngã mạnh về phía sau. Dũng lao tới đinh sút thêm mấy phát nữa cho bõ tức, bỗng, hắn cảm thấy bụng dưới quặn đau.

Nhìn xuống, một con dao găm đang cắm ngập lưỡi vào vùng bụng phải. Máu từ thân dao nhỏ giọt xuống mặt đất, nhuộm đỏ bàn tay của tên kia.

Thì ra khi tên cướp ngã xuống đã nhân cơ hội nhặt con dao lên, sau đó thủ sẵn trong người. Chỉ chờ Dũng lao tới là cho một đòn chí mạng.

Dũng nhìn thẫn thờ chằm chằm vào bụng mình, còn tên kia đâm người ta xong cũng bị doạ sợ, ngẩn ngẩn ngơ ngơ tại đó.

Bịch... Bịch...

Tiếng bước chân từ xa vang lên, tên cướp giật mình, thả tay khỏi con dao găm, sau đó vội vàng chạy ra khỏi hẻm cụt, biến mất không tung tích.

Dũng đổ gục xuống, máu từ bụng chảy lêng láng ra mặt đất. Hắn sắp chết. Lúc này, hắn thật sự biết được cảm giác cận kề cái chết là như thế nào. Từng luồng sinh khí trong cơ thể cứ trôi dần, trôi dần... Cho đến khi cạn kiệt.

Chết ư?

...

>_<

...

Trong một căn phòng u ám, người thiếu niên nằm ngửa trên giường gỗ, mắt nhìn trần nhà, thẫn thờ.

"Thật... không thể tin nổi!"

Hắn tên là Diệp Trần, thiếu chủ của Diệp Gia Thành. Ngoài ra, hiện tại hắn có một thân phận khác nữa, đó là kẻ xuyên việt.

Phải, Dũng đã chết. Nhưng linh hồn của hắn lại xảo diệu xuyên qua không gian, lạc tới thế giới này. Sau đó tình cờ bị hút vào thân thể của một người thiếu niên mang tên Diệp Trần.

Chính là người đang nằm trên giường kia!

Mà thực sự hắn không thích cái tên mới này chút nào. Hình như, nó hơi bị... Tàu thì phải?

Lại còn là con ông cháu cha nữa chứ!

Chán ghê!

Thở dài, Dũng bước chân xuống giường, mặc quần áo, chuẩn bị ra khỏi phòng. Lý do? Là bởi vì ngoài thân phận hiện tại của mình, hắn còn chưa biết điều gì về thế giới này cũng như các mối quan hệ xung quanh cả.

Quá tệ cho một thanh niên xuyên việt!

Lại thở dài não nề lần hai, hắn đẩy cửa phòng mình. Ánh sáng mặt trời lọt qua khe cửa khiến Dũng híp mắt lại vì chói. Căn phòng được ánh nắng ban mai chiếu vào như thể mới vừa gột rửa qua, bớt đi vài phần u ám, thêm vài phần sức sống.

Dũng đột nhiên cảm thấy mình "nhớ" ra được điều gì đó.

Diệp Trần, con trai thành chủ Diệp Lạc, thiếu gia nhà họ Diệp, đệ nhất phế vật Lạc Trần Quốc.

Khoan!!!

Phế vật???

Đỉnh đầu hắn hiện ra mấy dấu hỏi chấm, không phải trùng hợp như trong tiểu thuyết đấy chứ. Nếu vậy thì...

Dũng bước thật nhanh về phía trước. Tất cả kiến trúc và lối đi đều được hắn dần dần nhớ lại, mọi thứ trở nên quen thuộc giống như hắn đã từng đi qua và nhìn thấy không biết bao nhiêu lần. À mà, đúng là "hắn" đã đi qua vô số lần chứ còn gì nữa.

Quả nhiên...

"Này, tên phế vật!"

Không biết từ xó xỉnh nào chui ra hai thằng ranh một gầy một béo. Gầy thì cao như cái sào phơi quần áo, còn béo thì trông không khác gì thùng phi di động. Trông bộ dạng hai tên này lúc xông ra chặn đường hắn khiến Dũng cảm thấy thật sự rất buồn cười, nhịn không được há miệng cười to:

"Ha ha ha ha..."

Hai tên nhóc một béo một gầy này thực ra có thân phận giống như hắn, đều là thiếu gia của Diệp gia. Có điều bọn họ không phải là máu mủ của Diệp Lạc, mà là hai đứa con của nhị trưởng lão Diệp Phong. Thằng béo tròn kia tên là Diệp Đại, còn thằng cao gầy đứng sau tên là Diệp Tiểu. Quả thực tương xứng vô cùng!

"Ngươi... ngươi cười cái con mẹ gì?"

Thấy bộ dạng vui vẻ của "Diệp Trần kia", tên béo trợn tròn mắt lươn, chỉ tay vào hắn chửi lớn. Đồng thời trong lòng cảm thấy có chút lạ kì, tên phế vật nhút nhát này sao hôm nay lại trở nên bạo dạn như vậy.

Đáp lại y vẫn là tiếng cười đầy nhạo báng của Diệp Trần. (Từ giờ tác giả sẽ gọi main là Diệp Trần luôn)

Diệp Tiểu thấy vậy nhíu mày, từ phía sau lưng Diệp Đại bước ra phía trước, hất cằm hỏi;

"Diệp Trần, đừng có mà giả điên nữa! Không nghe đại ca ta hỏi sao? Ngươi cười cái gì?"

Diệp Đại nghe thấy thế liền gật gù liên tục, sau lại giật mình, vội vội vàng vàng bổ sung:

"Ây, sai rồi, sai rồi, là "ngươi cười cái con mẹ gì" mới đúng!"

Đoạn đắc thắng nghếch đầu lên đầy ngạo mạn, không để ý thấy đệ đệ mình đang xấu hổ che mặt, lắc lắc đầu ngao ngán.

Diệp Trần cười cười:

"Các ngươi không cảm thấy mình rất giống một loại người sao?"

"Giống người nào?" Diệp Đại tò mò hỏi.

"Người ta đang đi thì nhảy ra chặn đường, rồi còn nói "núi này ta quản, đường này ta mở, muốn đi qua phải thế này thế kia". Ngươi cảm thấy đó là loại người nào?"

Diệp Tiểu nghe vậy thì hai cặp lông mày nhướng lên đầy giận dữ, đang định nói gì lại bị Diệp Đại cướp lời.

"A, ta nghĩ ra rồi, là sơn tặc phải không?"

Diệp Trần trợn tròn mắt như thể ngạc nhiên lắm. Hắn nhìn kĩ Diệp Đại một lần nữa bằng cái ánh mắt "trước nay ta đây vẫn nhìn lầm ngươi", nói:

"Không ngờ ngươi cũng thông minh như vậy, chẳng lẽ trước đây ta nhìn nhầm. Thì ra Diệp Đại ca ngươi cũng biết được mình trông giống hệt sơn tặc!"

Tên béo đầy đắc ý cười toét miệng, thân hình béo ú cũng ưỡn cao về phía trước một chút như thể vinh quang lắm. Hắn khinh khỉnh nhìn Diệp Trần, đoạn mở miệng:

"Nói nhảm! Một người tài trí đầy mình như ta mà lại không nhận ra bản thân giống... giống... Con mẹ ngươi, Diệp Trần! Đừng tưởng chửi xéo mà ông đây không nhận ra nhá!"

Bị đệ đệ mình huých mấy cái, Diệp Đại đang nói đột nhiên ngẩn ngơ. Nhận ra mình bị chửi liền nổi giận đùng đùng. Cánh tay đầy mỡ béo núc ních vung lên, cả người lao tới, đấm ra một quyền.

...

Hết chương 1.
----------

Viết truyện là một niềm vui, nhưng sẽ thành nỗi buồn khi tác phẩm của bản thân không được đón nhận. Nếu độc giả yêu thích tác phẩm này của mình hãy nhấn like, share, cảm ơn, bầu cử nguyệt phiếu để tác giả có thêm động lực.

Cảm ơn vì đã đọc!!! ^.^