• Chương 3: Đánh cược.

Hư Không Võ Thánh

• Chương 3: Đánh cược.

HƯ KHÔNG VÕ THÁNH - C3 - T/G: THẾ THÂN I
________________

Trước mắt hắn bây giờ là giá sách chứa bí tịch võ kĩ bộ hành. Trái ngược với võ kĩ tấn công có số lượng đông đảo, võ kĩ bộ hành lại khá ít ỏi. Chỉ có vài cuốn bí tịch mà thôi. Diệp Trần cũng để ý thấy một số võ kĩ rất thú vị.

Bát Bộ Cản Thiền, võ kĩ phàm cấp cao giai, có thể khiến người luyện bộc phát tốc độ trong phạm vi tám bước chân, thích hợp để đột kích hoặc ám sát nhưng không thể dùng để di chuyển dài lâu.

Thốn Du Bộ, phàm cấp trung giai, cũng có thể bộc phát tốc độ trong phạm vi nhất định. Nhưng lại là lấy đà để lướt đi chứ không phải chuyển động bằng chân.

Kim Nhạn Công, võ kĩ phàm cấp đỉnh giai. Thân nhẹ như chim nhạn, lướt đi trong không khí vô cùng nhanh chóng uyển chuyển. Là do một tiền bối từng quan sát Kim Nhạn Điểu - một loài yêu thú lấy tốc độ để nổi danh - sau đó sáng tạo ra môn khinh công này.

Cuối cùng là Vân Du Bộ, võ kĩ bộ hành phàm cấp cao giai. Hờ hững như mây trôi, khó nắm bắt, không thiên về tốc độ mà thiên về kĩ thuật di chuyển. Đồng thời, nó cũng đòi hỏi người tu luyện phải có sự tinh tế và đầu óc chiến thuật cao.

Nghĩ nghĩ một lát, Diệp Trần lại một lần nữa rút ra hai cuốn bí tịch. Sau đó di chuyển đến giá sách tiếp theo.

...

^_^

Lão già thủ các nhìn một chồng năm cuốn bí tịch trước mặt mình, lập tức á khẩu không nói nên lời.

Kim Cương Quyền!

Thiết Sa Chưởng!

Bát Bộ Cản Thiền!

Kim Nhạn Công!

Toái Thể Quyết!

Đây là năm môn võ kĩ mà Diệp Trần lựa chọn sau khi tính toán kĩ càng.

"Trưởng lão! Trưởng lão! Ngài bị sao thế?"

Trông vẻ mặt ngẩn ngơ của lão già kia, Diệp Trần cũng sốt ruột, đưa tay quơ quơ trước mắt ông ta mấy cái.

"Hử... Hả... Có chuyện gì vậy?"

Rốt cuộc lão già này cũng từ trên mây rớt xuống, ú ớ nói vài câu. Diệp Trần vừa nghe lão nói, lập tức đen mặt.

Đùa hả?

Trong truyện, mấy ông "bảo vệ" kiểu này thường tu vi cao với lại oai phong lắm cơ mà. Sao lại có một lão khọm tai điếc ở đây chứ?

"Là ta muốn nhờ ngài phê duyệt cho ta mượn mấy cuốn bí tịch này vài ngày!" Diệp Trần bình tĩnh trả lời.

Trưởng lão tỏ vẻ "nhớ ra rồi", lại một lần nữa cúi đầu nhìn vào đống sách đang đặt trên bàn. Sau đó... lại á khẩu không nói nên lời.

Diệp Trần đen mặt, à không... Lần này hắn khóc không ra nước mắt!

Nếu không phải tự nhận mình là một con người có hàm dưỡng, hắn đã chửi um lên rồi.

Thật quá ức hiếp người ta đi!

"Trưởng lão..." Giọng nói Diệp Trần tựa như van nài.

"Ngươi chọn nhiều bí tịch như vậy để làm gì?" Lão già lấy lại tinh thần, ngẩng mặt lên hỏi. "Tham lam quá không phải là tốt đâu, phải nhớ rằng dù luyện nhiều môn võ kĩ mà không thể tinh thông thì cũng như dã tràng xe cát mà thôi!"

Diệp Trần không phải kẻ tham lam ôm đồm. Kiếp trước hắn là một võ sĩ, cũng tập võ được hơn sáu năm, hắn thừa hiểu đạo lí dục tốc bất đạt. Có điều, thân xác mới này của hắn ban đầu là một tên phế vật lười biếng, không chịu tu luyện chăm chỉ, dẫn đến tu vi bản thân không những kém cỏi, mà còn chẳng thông thạo được loại võ kĩ nào ra hồn.

Những thiếu niên khác bằng tuổi hắn ít nhất cũng đều thành thạo được một hai môn võ kĩ công kích hoặc phòng thủ nào đó để thay đổi sử dụng khi cần thiết. Vậy mà tên này như cái thùng rỗng, ngoại trừ võ kĩ tu luyện ra, những võ kĩ khác chuyên dùng khi chiến đấu lại chẳng biết chút gì. Bất đắc dĩ, Diệp Trần mới phải chọn một lô một lốc bí tịch như vậy.

"Trưởng lão, xin ngài đấy! Ta hứa chỉ mượn bảy ngày mà thôi. Sau bảy ngày, nếu không có thành quả gì nhất định sẽ đem đến đây trả bí tịch, tuyệt không nuốt lời!" Diệp Trần làm ra vẻ mặt đáng thương cầu xin. Biết sao được, giờ hắn là đại thiếu gia đấy, nhưng lại mang danh phế vật. Ai để ý một tên phế vật có ông bố làm to chứ?

"Đại thiếu gia, ta biết ngươi đang sốt ruột vì cuộc tranh tài sắp tới. Nhưng ta cũng vì muốn tốt cho ngươi mà thôi. Dù thiên tài trăm năm có một của Diệp gia chúng ta - Diệp Vân - cũng khó mà tu luyện tốt năm môn võ kĩ trong vòng bảy ngày chứ đừng nói đến một... một..."

Lão già đang nói chợt ấp úng, nhưng nhanh chóng đánh trống lảng:

"Nói cho cùng, thiếu gia, ngươi trước tiên nên chọn một môn võ kĩ trong số này. Sau đó, tu luyện đến khi đại thành rồi hẵng tính tu luyện đến những môn võ kĩ còn lại."

Trưởng lão thủ các vừa nói, vừa đưa mắt liếc Diệp Trần. Sắc mặt hắn sau khi nghe xong rõ ràng hiện ra hai chữ "không vui" trên đó. Diệp Trần hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng lại, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của lão già, dứt khoát đưa tay rút ra từ trên bàn một cuốn bí tịch, dõng dạc nói:

"Trưởng lão, ngài có vẻ không tin tưởng ta. Vậy, ngài có dám cùng ta đánh cược một ván không?"

"Đánh cược? Cược như thế nào?"

"Hai ngày... hai ngày sau, nếu ta luyện môn khinh công này đạt đến đại thành, ngài phải cho ta mượn mọi cuốn bị tịch mà ta muốn, bao gồm cả bốn võ kĩ này. Còn nếu..." Diệp Trần gằn giọng. "Nếu sau hai ngày mà ta không luyện thành nó, Diệp đại thiếu gia này sẽ ở đây quỳ lạy ngài ba cái để tạ lỗi!"

Trưởng lão thủ các nhìn chằm chằm Diệp Trần như nhìn một kẻ lạ mặt. Một lúc sau, lão mới thở dài gật đầu:

"Được, nếu đại thiếu gia có thể làm được những gì mình nói, ta không chỉ cho ngươi mượn sách, mà còn tặng cho ngươi một lễ vật để bồi tội. Còn về việc dập đầu tạ lỗi... Ta nghĩ, hay là thôi đi."

Diệp Trần nghe vậy cũng hiểu được đối phương cố ý để cho mình một đường lui chứ không hề muốn làm khó. Hắn là người cố chấp, nhưng ân oán phân minh, biết mình hiểu nhầm người ta rồi. Diệp Trần ôm quyền, gật đầu một cái coi như thay lời cảm tạ, sau đó cầm theo cuốn võ kĩ rời đi, để lại bóng lưng hiên hang tựa như không phải Diệp đại thiếu gia của thường ngày.

Những đệ tử bên ngoài không tường tỏ nội tình, chỉ biết đại thiếu gia tự dưng lớn tiếng với trưởng lão thủ các, đoán rằng có tranh chấp xảy ra. Thế là tự dưng mọi người xì xầm bàn tán với nhau, càng ngày tin đồn càng lan truyền rộng.

Trưởng lão thủ các trông bóng lưng Diệp Trần. Vừa rồi lão có nhìn bìa sách, biết Diệp Trần chọn võ kĩ Kim Nhạn Công. Đây tuyệt đối không phải là môn võ kĩ dễ luyện gì. Lão biết điều đó bởi vì nó cũng là võ kĩ đầu tiên lão tu luyện. Nhưng từ thần thái trong mắt Diệp Trần, lão già thấy được một thứ gì đó, như là tự tin, lại như là duệ khí. Thứ thần thái đó, khiến cho lão nhận ra, đây không phải là một phế vật như lời đồn. Mà nếu đúng như lời hắn nói, tu luyện đại thành trong hai ngày. Vậy...

"Chỉ mong ngươi nói được làm được đi!" Trưởng lão thở dài, lẩm bẩm.

-----
Kể từ chương 4 tác giả sẽ đăng lịch ra chương. Độc giả yêu thích tác phẩm hãy ủng hộ bằng cách nhấn like, share, cảm ơn và đề cử nguyệt phiếu để tốc độ ra chương đk cải thiện.