Chương 49: Chiến tranh Hồng Bàng- Nam Bình(1)
Chương 49: Chiến tranh Hồng Bàng- Nam Bình(1)
Sau khi hợp nhất với quân của người thượng, tổng số quân dưới trướng Hoàng Mạnh Hưng đã lên tới gần 2 vạn rưỡi. Ông ta lập tức tiến hành hàng loạt các cuộc truy quét nhắm vào quân của Lee Kang Ma.
Với quân số áp đảo, Hoàng Mạnh Hưng không cần bày kế hoạch gì, mà cứ cho quân đánh thẳng tới bất kì nơi nào có nghi ngờ quân của Lee Kang Ma. Trò đánh trực diện với quân số áp đảo này khiến mọi âm mưu quỷ kế không thể thực hiện được, nên quân Lee Kang Ma đang bị áp lực cực lớn. Còn các tù trường và vua thượng theo Lee Kang Ma thì tỏ ra hết sức hợp tác, họ đã biết kế hoạch Lee Kang Ma bày ra. Họ liên tục xung phong lâm trận trước, ăn nhiều thương vong.
- Hoàng tướng quân, cho bọn tôi nghỉ mấy ngày được không?
- Các ông muốn kháng lệnh sao?
- Không phải chúng tôi muốn kháng lệnh, mà quả thực lính sắp không chịu nổi rồi. Mấy ngày này biết bao nhiêu là lính thượng thương vong, tinh thần anh em có sự suy sụp, nên mong các ông cho một vài ngày nghỉ ngơi bồi dưỡng.
- Không được, sĩ khí quân địch xuống dốc không phanh, nếu để chúng có cơ hội thở dốc, công sức mấy ngày nay coi như xong.
- Nhưng lính của chúng tôi đâu thể chịu nổi nữa.
- Thôi được. – Sau một hồi suy tình, Hoàng Mạnh Hưng quyết định cho lính thượng tạm nghỉ hai ngày để chỉnh đốn quân ngũ. Quả thực những cuộc truy quét mạnh trong nhiều ngày, thành quả rất nhiều nhưng binh sĩ cũng đang bị mệt mỏi.
Hoàng Mạnh Hưng cho quân đóng trại cùng với người Thượng, quân của ông chia thành từng tiểu đội độc lập đóng rải rác khắp nơi. Các tiểu đội này đều đã được dặn kỹ, cổ đeo khăn đỏ, nếu trong đêm có biến thì dựa lưng vào nhau mà chiến, gặp kẻ nào không có khăn thì cứ thế mà giết. Đồng thời, ở đại doanh của mình, Hoàng Mạnh Hưng dựng cột cờ cao, trên có treo ngọn đèn lớn, ai cũng có thể thấy. Một khi có biến thì tập hợp vào chỗ ngọn cờ.
Biện pháp này tuy hơi ngu ngốc, nhưng khó phá. Cờ lớn treo lên, vừa thể hiện thân phận chủ tướng, khó mà nghi ngờ, mà dù biết cũng không thể bác bỏ,. Còn đèn lớn trên cao, khó bề làm giả, quân lính có thể thấy được mà tìm về hội binh.
……………..
- Đã có tin từ đám người đó chưa?- Lee Kang Ma sốt ruột hỏi. Tuy với kế hoạch mà gã đề ra, thương vong cũng đã phần nào dự kiến được, nhưng phải đối mặt với tỷ lệ thương vong lớn như vậy tuyệt không dễ chịu gì.
- Bẩm, chưa thấy…
- Liệu bọn chung
- Báo. Tin tốt đã tới.- Đột nhiên, một phó tướng vén màn bước vào, đưa lên một bức thư tín.
- Tốt!- Lee Kang Ma cẩn thận đọc thư, kiếm tra dấu hiệu kỹ xong, liền bắt tay ngay vào việc chiến đấu. Cơ hội này là thứ gã chờ bấy lâu: quân đội đối thủ đã nhiều ngày hành quân truy quét, vô cùng mệt mỏi, nhưng chỉ cần họ vẫn duy trì tính cảnh giác thì việc đánh nhau còn khó, vì quân chúng đông và có kỷ luật. Nhưng bây giờ, khi chúng bắt đầu nghỉ ngơi thả lỏng, thì rất khó chống lại đợt đột kích này. – Chư tướng, kỵ binh đột kích, bộ binh mau chóng tiến tới hội binh với người Thượng. Trận này, trước diệt Hoàng Mạnh Hưng, sau đại phá quân Hồng Bàng.
- Rõ!
……………….
Người đánh trận giỏi là người biết nắm thời cơ. Chim bói cá từ trên cao lao xuống, một nhát trúng đích hay lấy một đạo quân nhỏ phá tan vạn quân địch, đều là bởi họ biết nắm được thời cơ ra tay. Sự nghỉ ngơi của quân Hồng Bàng là một thời cơ cực kỳ quan trọng với cả hai phe: quân Hồng Bàng dễ bị đánh bất ngờ.
Không phải tay mơ khi cầm quân, lại có nhiều tham mưu, Hoàng Mạnh Hưng lệnh cho quân đội của ông nâng cao cảnh giác, đồng thời cắt cử một đội thám báo hoạt động tích cực, tránh bị đánh lén. Nhưng thường nghe, trộm nhà khó phòng, quân do thám mà Hoàng Mạnh Hưng phái đi dù có cố gắng thế nào, cũng tuyệt đối không thể ngờ tới việc một lượng lớn bộ binh của Lee Kang Ma đã đường đường chính chính xâm nhập doanh trại cùng với lính Thượng.
Do miền Thượng với Kiệt đang có quan hệ đồng minh ngang hàng, mà lúc này cũng rất cần sự trợ giúp của họ, nên chính quyền Hồng Bàng chấp nhận cho lính Thượng và quân chính quy Hồng Bàng là hai lực lượng tách biệt, và lính Thượng không chịu quản lý từ phía quân ủy Hồng Bàng. Sau khi đã thành công thâm nhập vào doanh trại của người Thượng, đám lính không vội tấn công ngay mà nhanh chóng ăn uống, bổ sung thể lực, chuẩn bị tác chiến. Những ngày qua, bị quân Hồng Bàng truy quét, đã thế so với quân Hồng Bàng có hậu cần vững, quân của Lee Kang Ma không có tiếp tế nhiều (người Thượng không thể công khai chống quân Hồng Bàng, Lee Kang Ma cũng không dám cho quân đánh cướp các buôn làng người Thượng vì hai bên đang hợp tác), nên thể lực bị mài mòn cực nhiều.
Để quân đội nắm nhiều phần thắng hơn, Lee Kang Ma một mặt đã liên hợp với quân Thượng, mặt khác thì bài bình bố trận: kỵ binh cùng Lee Kang Ma đột kích, gây rối loạn, bộ binh và người Thượng sẽ nhất tề nổi lên, đánh thẳng vào trung quân. Kế hoạch là thế, nhưng Lee Kang Ma vẫn cẩn thận trực tiếp quan sát bố phòng của quân Hồng Bàng.
Đóng giả một người lính Thượng, Lee Kang Ma bắt đầu do thám tình hình trại lính, và tự nhủ rằng may mà không đại ý, chủ quan. Quân đội Hồng Bàng, với tính kỷ luật cao, dù là thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, nhưng kỷ luật vẫn rất tốt, nhiều binh sĩ vẫn giữ nguyên vị trí. Chỉ khi cả người Thượng và quân của hắn đồng loạt tấn công bất ngờ, may ra mới phá trận mà vẫn ít thương vong.
Thời điểm mà Lee Kang MA chọn để tấn công là vào lúc trời gần sáng, bới đây là lúc lực lượng canh gác dễ thả lỏng phòng bị, còn lính đang nghỉ thì vẫn còn ngủ rất say, khó có thể dễ dàng tập trung được ngay. Vì đã biết trước là đêm vô sự, nên quân của Lee Kang MA và người Thượng thoải mái nghỉ ngơi.
Thời gian trôi đi từ từ đến kì lạ, và khoảnh khắc chiến trận đã tới, Lee Kang Ma bắt đầu ra lệnh xuất phát. Kỵ binh của y mai phục từ cách đó 20 dặm để tránh thám báo. Tuy quãng đường không quá xa, nhưng quân của Lee Kang Ma không muốn ngựa mất sức quá nhiều, lại không có âm thanh lớn để bị phát hiện nên thả lỏng tốc độ, nhưng cũng vì tính toán thời gian chặt chẽ nên khi tới nơi thì vừa đúng lúc. Lúc này, trước mắt Lee Kang Ma, quân coi giữ phần nào đã mệt mỏi, nhiều kẻ gà gật, và chưa hề có người lính nào thức giấc.
- UUUUUUUUUUU!- Một tiếng tù và mạnh mẽ vang lên, xé toạc màn đêm, khiến binh lính đang ngủ ngon đều giật mình thức giấc. 500 kỵ binh, dưới sự chỉ đạo của Lee Kang Ma tăng tốc và đánh thẳng vào doanh trại quân Hồng Bàng.
Kỵ binh với ưu thế tốc độ nhanh chóng pha tan hàng phòng ngự mỏng manh của những người lình canh, xông thẳng vào doanh trại của quân Hồng Bàng, gây nên một sự hỗn loạn không hề nhẹ. Quân của Lee Kang Ma cũng không ham chiến, mà bắt đầu đốt phá khắp nơi. Quân Hồng Bàng vừa tỉnh giấc nồng, nhiều người giáp không kịp mặc, vũ khí chưa cầm cũng phải lao ra cứu hỏa.
Nhưng cũng chẳng mất bao lâu, quân Hồng Bàng đã dần ổn định. Nhờ việc thường xuyên diễn tập, quân đội đã có những kỹ năng tác chiến cấp tiểu đội, rồi trung đội rất tốt. Các tiểu đội trưởng thì nhanh chóng yêu cầu binh sĩ phải chuẩn bị vũ khí và xốc lại tinh thần, trong trung đội trưởng cố gắng củng cố lại trung đội mình, giữ chặt vị trí, không giao chiến với kỵ binh, tránh thương vong không cần thiết.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn và nhốn nháo mình tạo nên chả mấy chốc đã được bình ổn, Lee Kang Ma có phần đố kỵ, tiếc nuối nhưng nhiều hơn là vui mừng. Đố kỵ vì y không nghĩ rằng một đạo quân với khả năng tác chiến tốt, dù bị tấn công lại không thuộc về mình. Tiếc nuối là vì đã không thể gây quá nhiều thương vong cho đội hình này, vì thế trận này dù thắng thì kết quả cũng chỉ tàm được. Nhưng thôi, kế hoạch thành công, là y vui rồi.
500 kỵ binh, không phải quá nhiều, hoàn toàn không thể một đòn diệt gọn đối phương, nó chỉ là đòn gây nhiễu, buộc các đơn vị chiến đấu của quân Hồng Bàng không dám tự tiện di chuyển mà phải giữ chặt vị trí đang đóng quân. Và khi này, quân Thượng và bộ binh của Lee Kang Ma sẽ tiến hành tấn công thẳng vào doanh trại của chỉ huy.
Đây là một đòn cực hiểm và khó phòng, vì dù quân Thượng đã có nhiều xích mích với quân Hồng Bàng, thì liệu ai có thể ngờ tới sự trở mặt đột ngột và quá mức như vậy. Quân Thượng kết hợp cùng quân của Lee Kang Ma ồ ạt tấn công, phá tan từng lớp phòng tuyến mà quân Hồng Bàng dựng lên.
- Tướng quân, chạy thôi!- Tham mưu Nguyễn Văn Phi kéo tay Hoàng Mạnh Hưng.
- Con mẹ nó chứ! Lũ người Thượng chó má, ta phải giết sạch chúng nó.
- Tướng quân, không thể trì hoãn nữa. Phải nhanh chóng rút lui, chạy được bao nhiêu thì chạy đi.
- Chạy nổi sao?
- Nổi! Người Thượng tham tài mà phản ta, tướng quân nếu nhịn đau bỏ hết quân nhu lại, chúng nhất định sẽ lao vào cướp bóc, quân ta có thể nhân đó mà chạy.
- Quân nhu quan trọng sao có thể bỏ?
- Nếu quân ta chết hết, quân nhu cũng về tay chúng mà thôi.
- Được! Hoàng Mạnh Hưng ta hôm nay thua. Lệnh cho toàn quân khí giới gọn nhẹ, rút lui.
Sau bao tháng ngày đi làm khóa luận, tôi đã trở lại