Chương 51: Chiến tranh Hồng Bàng- Nam Bình(3)

Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 51: Chiến tranh Hồng Bàng- Nam Bình(3)

.
.
.
Quyển II: Anh hào tụ hội



Chương 51: Chiến tranh Hồng Bàng- Nam Bình(3)

Sau chiến thắng, quân Nam Bình và quân Thượng vội vã chiếm các chiến lợi phẩm, kho lương, kho vũ khí, ai cũng muốn giành phần nhiều. Thậm chí có nơi còn xô xát. Lee Kang Ma tuy có can thiệp, nhưng xưa nay người chết vì tiền, chim chết vì ăn, quyền lợi lồ lộ trước mắt, nào có ai chịu nhường ai. Dẫu vậy các bên cũng rất cẩn thận không cho phép dùng tới vũ khí để nói chuyện, tránh mọi thứ không thể kiểm soát.

Thắng lợi đơn giản, chiến lợi phẩm quá nhiều, thương vong không có mấy, nên hầu hết mọi người đều muốn mở một bữa tiệc để mừng thắng trận. Rượu, thức ăn được đem ra, ai nấy đều ăn uống no say, kể cả Lee Kang Ma. Đúng vậy, nghe thật là châm chóc nhỉ: vị chủ tướng tài năng vừa thắng một trận lớn bằng việc đánh lén lại không chút đề phòng việc bị đánh lén chút nào.

Thực ra nó là những sự hiểu nhầm khách quan liên tiếp. Thứ nhất là quân Hồng Bàng khi rút lui ưu tiên việc bảo vệ quân số, tránh bị bao vây diệt gọn nên chấp nhận bỏ của chạy lấy người, mà việc này trong mắt hầu hết tướng lĩnh phe địch thì không khác gì nhát gan, không đáng làm lính làm tướng gì hết. Hai là việc có được quá nhiều chiến lợi phẩm, cộng thêm một hệ thống chiến lũy công sự vững chắc khiến quân Nam Bình và quân Thượng yên tâm nghỉ ngơi. Và cuối cùng, quan trọng nhất là việc Lee Kang Ma không ngờ việc cử kỵ binh truy kích hóa ra lại phản tác dụng, để cho quân Hồng Bàng biết được sự thiếu kỷ luật của lính Nam Bình.

Tất nhiên, Lee Kang Ma cũng tuyệt đối không ngu, hắn cũng cẩn thận bố trí một loạt các trạm gác bằng kỵ binh dày đặc, một khi phát hiện chuyện gì thì liền cảnh báo. Tiếc rằng đám lính này cũng mắt trước mắt sau lỉnh vào doanh trướng ăn uống, không thì làm ăn kiểu chống đối.
…………………………………………….
Quân Hồng Bàng sau khi đã ổn định được vị trí, Hoàng Mạnh Hưng trước tiên cho quân đội ăn thực no. Rồi lệnh ba quân quây quần lại để đốc thúc và lên sĩ khí. Quân vừa thua, muốn cổ động họ đánh ngay một trận nữa mà không làm tinh thần họ lên được thì thực khó thành.

- Hỡi ba quân tướng sĩ, người Thượng đã phản bội chúng ta, cùng quân Nam Bình phá doanh trại, khiến chúng ta giờ phút này phải ngồi nơi đồng vắng, ăn thức ăn nguội, uống nước lã. Nhưng đây mới chỉ là bề ngoài thôi, cái quan trọng, là quân ta giờ đây lương ăn không thể quá 4 ngày, mà nơi nơi đều là địa bàn của người Thượng, muốn quay về chỗ có quân ta đóng giữ thì phải đi liên tục 10 ngày. Ta tin chắc rằng quan giặc sẽ không cho ta an toàn mà về, lại thêm thiếu lương, có khi quân ta 10 phần chết mất 7- 8 phần là ít.Vốn dĩ đây là điều thảm họa, nhưng không, ta lại nghe được tin vui gấp trăm ngàn lần nó. Bây giờ từ miệng lũ thám báo, ta biết rằng bọn chúng chiếm được trại của ta, lại vội chia chiến lợi phẩm, thậm chí đánh lẫn nhau. Các anh em biết đó có ý gì hay chưa?

- Thật là một lũ ô hợp!- Một con chim mồi đột ngột lên tiếng. Chim mồi thực ra là thân binh của Hoàng Mạnh Hưng lẫn vào, có nhiệm vụ khơi mào cho hiệu ứng đám đông.

- Đúng ha. Bọn ô hợp!

- Đúng vậy, quân ta nếu làm thế thì sao thắng được giặc chứ?

- Ham như lợn.

- Ba quân tướng sĩ, giặc là lũ ô hợp, lại vừa thắng một trận, ắt là vô cùng kiêu ngạo. Ta thì tuy thua, nhưng về sĩ khí, thể lực và kỹ thuật đánh trận đều vượt chúng. Nay đường về gian nan, sao ta không tiến lên, lấy lại doanh trại, rửa sạch mối nhục vừa qua.

- Tướng quân, giặc có doanh trại cố thủ, quân ta lại mất bao nhiêu lương thảo, vũ khí, sao có thể đánh công kinh.

- Đánh công kiên thì khó, chứ nếu đột kích, thì nào khó gì. Ba quân chớ quên, doanh trại chúng chiếm được, là chúng ta xây. Mọi người thử nghĩ xem, một đám mà vì chiến lợi phẩm mà bỏ bê kỷ luật quân đội, có thể có tinh thần gia cố công sự ngay sao. Vì thế ta tin chắc đại bộ phân công sự hoặc hỏng, hoặc y nguyên lúc chúng ta xây. Mà như thế, ta đánh chúng là đánh trong nhà ta. Ta đến đâu là biết đến đó, giặc thì bỡ ngỡ, có khi còn chẳng biết đường nào mà lần.

- Đúng ha!

- Doanh trại đó xây nhiều công lắm đấy!

- Đường nào bọn mình chả đi rồi.

- Ba quân, bọn mi thử nghĩ xem, người Thượng trước đây sống khổ sở, từ khi quân Hồng Bàng lên đây, họ mới có chút khởi sắc, nay chúng vì chút lợi ích mà bán đứng chúng ta, hại bao nhiêu anh em chết, bao nhiêu anh em bị thương, chúng không đáng nhận trừng phạt sao.

- Giết bọn Thượng tráo trở.

- Giết lũ phản bội.

- Báo thù cho đồng đội

- Ba quân, giờ đây tình thế khó khăn, tiến thoái đều nguy hiểm, nhưng ta tin rằng tiến thì tốt hơn thoái. Bởi vì sao, bởi vì chúng ta là quân đội Hồng Bàng, chúng ta là đội quân có kỷ luật, chúng ta là đội quân hùng mạnh.

- Hùng mạnh!

- Quân Hồng Bàng hùng mạnh.

- Giết!

Toàn quân lên giây cót tinh thần xong, Hoàng Mạnh Hưng liền cấp tốc cho quân nổi một hồi lửa lớn, nấu hết thức ăn thành đồ ăn cầm theo để ăn trước trận đánh, rồi đốc quân quay ngược lại doanh trại cũ.

Khi còn cách doanh trại cũ không xa lắm, quân Hồng Bàng liền ăn thật no, rồi tại chỗ nghỉ ngơi. Mặc cho rừng nhiều muỗi đốt, mặc cho đêm khuya thanh tĩnh buốn tới đáng sợ, không một ai gây tiếng động hay nói chuyện. Họ chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi.

Một đội thân vệ của Hoàng Mạnh Hưng, với sự tinh thông về địa hình và khả năng tiến thoái nhẹ nhàng đã áp sát doanh trại. Họ cẩn thận tiến tới, tìm hiểu cẩn thận các vị trí: nơi để quân lương, kho vũ khí, chỗ ở của tướng lĩnh, tù trưởng Thượng, trại ngựa,…. Họ làm rất cẩn thận nên khá muộn mới quay lại. Cũng khá hay là lúc này đã gần tới thời gian trận tập kích hôm qua bắt đầu.

- Đến lúc rồi!- Nguyễn Văn Phi khẽ gật đầu xác nhận thông tin. Đây chính là lúc kỵ binh của quân Nam Bình, dưới sự chỉ huy của Lee Kang Ma bắt đầu công trại. Hoàng Mạnh Hưng phất tay làm hiệu, các chỉ huy liền lặng lẽ dẫn đội xuất kích.

Quân Hồng Bàng ngậm tăm mà đi, nhanh chóng tiếp cận doanh trại cũ. Từ những lỗ hổng của tường rào từ cuộc đột kích trước đó một ngày, quân Hồng Bàng lẻn vào doanh trại, họ lặng lẽ tiếp cận các trướng ngại vật và vô hiệu hóa chúng, mỏ cổng đại doanh. Vì thiếu cảnh giác, quân Nam Bình và quân Thượng không để ý quá, nên chỉ khi âm thanh rầm rập của đại quân Hồng Bàng chạy tới quá to vào tai, thì chúng mới sợ hãi báo động.

Tiếc thay, tất cả đã trễ.Quân Hồng Bàng đà ngập doanh trại và tập trung đốt phá các mục tiêu không quan trọng lắm, đồng thời cực lực hò hét, phá phách trại ngựa, thả động vật chạy lung tung. Tất nhiên việc giết chóc là có, nhưng khác với việc đốt phá, thì kẻ họ giết thường là bọn chỉ huy, tướng lĩnh của quân Nam Bình hoặc tù trưởng người Thượng.

Nhất thời đại doanh trở nên huyên náo, hỗn loạn, quân lính chạy vội ra, lộn xộn vô cùng. Ánh lửa trong đêm, tiếng la hét không thôi làm bọn lính tưởng như có tới vài vạn quân Hồng Bàng đang đánh tới. Đã thế quân Hồng Bàng sớm nhảy tới giết chết những kẻ có khả năng đứng lên chỉ huy, thành ra không ai đứng ra chỉ đạo. Thế là vỡ trận, mạnh ai nấy chạy.

Lee Kang Ma tỉnh lại giữa những tiếng hò hét và sự hỗn loạn của doanh trại. Y vô cùng bất ngờ trước cảnh lộn xộn này, và dùng mọi cách để trấn an binh sĩ, thậm chí giết vài tên để răn đe. Đáng lẽ mọi việc sẽ rất hiệu quả, nếu quân Hồng Bàng không ập tới.

Dẫn đầu là Hoàng Mạnh Hưng với đội thân binh, quân Hồng Bàng sau khi chiếm lại kho khí giới đã nhanh chóng tự võ trang lại thật tốt rồi ập tới chỗ Lee Kang Ma. Quân Hồng Bàng vốn ít hơn, nhưng vì quân Nam Bình và quân Thượng đang chạy loạn tùm lum, còn quân Hồng Bàng thì tập hợp lại và có phân công nhiệm vụ tốt, thành ra lại áp đảo hoàn toàn khi tới bắt Lee Kang Ma. Lee Kang Ma đốc quân chống lại quyết liệt. Quân của y vốn là thiện chiến, nên đánh trả ngoan cường, đao kiếm hai bên chạm nhau tóe lửa. Thậm chí nhiều tên lính còn dùng tay đám, chân đá, răng cắn vào quân Hồng Bàng, kiên quyết không lùi bước để bảo vệ Lee Kang Ma. Cuối cùng quân số bị áp đảo, nên chẳng mấy chốc đám quân này bị bắt sống.

Bắt được Lee Kang Ma rồi, Hoàng Mạnh Hưng mới cho quân bắt đầu chia ra đánh, ý đồ là đẩy quân địch ra khỏi doanh trại, hoặc không thì là những phần doanh trại có kho quân nhu, lương thảo và vũ khí. Điều này Nguyễn Văn Phi đã nói trướng- quân Hồng Bàng rút lui nhanh là vì xác định mục tiêu là bảo toàn quân số, nhưng quân Nam Bình và quân Thượng thì hỗn loạn hơn, thiếu kỷ luật nên chúng làm gì ta khó đoán, chúng có thể chạy ngay, có thể cố mang theo đồ mà chạy, thậm chí có thể liều chết chiếm lại doanh, nên ta phải chiếm chặt những khu quan trọng và còn lành lặn, tiến hành đánh công kiên với chúng.

Kế hoạch tiến hành tốt, nên dù sau đó trời sáng, quân Nam Bình và quân Thượng hiểu rõ mọi chuyện, quân Hồng Bàng cũng giữ được hơn 2/3 doanh trại, đều là nơi hiểm yếu và có những kho lương, quân nhu và vũ khí. Dù ngay sau đó nhiều tên tướng lĩnh có chỉ huy lính đánh chiếm lại, nhưng vừa bị đánh thua, tinh thần hoảng hốt thành ra lính Nam Bình và lính Thượng đánh kém, không phá được ngay. Đến qua hôm sau thì quân Hồng Bàng đã đêm xây công sự, nên hai bên tiến hành đánh công kiên.