Chương 4: Hồn Thiên Tử Vong

Hồn Thiên Sủng Thánh

Chương 4: Hồn Thiên Tử Vong

Phía Đông - Vạn Thú Thành.

"Lý Tử, ngươi...ngươi mà vậy mà dám ra tay giết thiếu gia nhà ta!!!!"

Một thanh niên có mặt tròn quát lên,sau đó ngồi bệt xuống đất, một tay đỡ một thân người mặt đầy máu, quần áo rách rưới lỏm chỏm, thân hình chỗ bầm chỗ đỏ, trong như vừa bị ma thú cho một trận phẫn nộ vậy.

Người đi đường tập trung đông đúc từ hồi lâu, chứng kiến cảnh tượng ghê rợn, trước đó một người tay không tất sắt, tay không đối chiến cùng Nhị giai yêu thú đỉnh phong - Tam Vĩ Cuồng Sư.

Đầu Tam Vĩ Cuồng Sư này chẳng của ai khác trong thành ngoài Lý Tử - con trai độc nhất của Ngũ Trưởng Lão - Lý Quân của Lý tộc, một trong Ngũ Đại Gia Tộc lớn của Vạn Thú Thành,năm nay Lý Tử vừa tròn 16 tuổi, tu vi đã đến đỉnh phong sơ kỳ cảnh giới Hồn Ngưng, cũng một thân thiên tài xuất thiếu niên, nhưng tính tình kiêu ngạo, lấy mạnh hiếp yếu, bình thường dựa vào thế lực gia tộc che chắn chống lưng phía sau mà hóng hách kiêu ngạo, nhưng cũng chẳng ai dám nói gì, ai bảo bà cha nó một thân thiên tài được gia tộc chú trọng bồi dưỡng chứ.

Người xung quanh tập trung đông ngẹt, người này người kia chỉ trích.

"Ai da, tên Lý Tử thiếu gia này lại giết người rồi, thật là"

"Ngươi nhanh mà im mồm, Lý thiếu gia mà nghe được, kết cục ngươi chả khác tên nằm chết đó là bao"

Người người xung quanh nghị luận.

"Này này, ngươi xem cái tên mặt bư tròn đó chẳng phải là Trư Lâm sao????"

"Đúng đúng, nghe nói tên Trư Lâm này là nô tài bên cạnh Hồn Thiên tam thiếu gia - con trai thứ ba của tộc trưởng Hồn tộc - Hồn Đức sao!!!!"

"Bà cha nó, nói vậy chẳng lẽ.....chẳng lẽ nào.. chậc chậc"

Người trung niên trợn tròn mắt, miệng chắc lưỡi sau đó quay người rời đi.

"Ngươi đứng lại cho ta!!!!!"

Một trung niên khác kế bên vội vàng quay qua, dùng tay kéo vai người kia lại nói.

"Ngươi gọi ta, có chuyện gì không????????"

Người ttrung niên dùng tay chỉ vào mặt tên chắc lưỡi "chẳng lẽ chẳng lẽ " lúc nãy.

"Ta nói ngươi đó, biết gì thì mau nói, cứ thấy rồi nói chẳng lẽ chẳng lẽ còn chắc chắc cái lưỡi, ngươi làm ta thèm quá, có gì mau nói ta nghe với"

Trong đám đông xuất hiện hai ông tám tiêu biểu!!!!!!

"À ra vậy, ta nói ngươi biết, ngươi bị ngu sao mà không đoán ra, tên nằm chết kia con nít sáu tuổi còn biết đó là Hồn Thiên, người mà Trư Lâm luôn gọi thiếu gia thiếu gia đó"

Người trung niên vừa nói vừa, vỗ đầu tên kia.

Người bị võ đầu chợt hoàn hồn, lắp bắp nói:

"Thế chẳng phải...chẳng phải, Lý thiếu gia đánh chết tam thiếu gia của Hồn Tộc rồi à, chuyện này lớn rồi đây"

Lúc này, người thanh niên khuôn mặt anh tú tiêu sái, thân mặc trường bào lam, tay trái đang xoa đầu Tam Vĩ Cuồng Sư, người này không phải ai khác ngoài Lý Tử, tay phải chỉ về phía hai người Trư Lâm đang ngồi dưới đất, quát lên:

"Hồn Thiên, ngươi chết cũng đáng, tên phế vật như ngươi dù sao cũng phải chết, ta chỉ tiễn ngươi đi một đoạn thôi"

Lý Tử, ánh mắt ngó sang Trư Lâm vừa nói vừa cười.

"Tên mặt heo kia, ta giết thiếu gia ngươi thì đã sao, người làm gì ta"

Trư Lâm nghe vậy mắt đỏ bừng, hai tay siết chặt, bỏ Hồn Thiên nằm xuống, một đường lao thẳng tời Lý Tử định liều mạng.

"Lý Tử, ngươi giết thiếu gia ta, ta liều mạng với ngươi...aaaaaaa"

"Nhãi nhép, Cuồng Sư"

Tam Vĩ Cuồng Sư nghe được mệnh lệnh Lý Tử, một chân tát vào người Trư Lâm, khiến cho Trư Lâm bay lên cao lộn nhào, rồi ngã bịch xuống đất kế bên xác Hồn Thiên.

"Aaaaaa.aaaaaa"

"Bịch"

Tin tức Lý Tử - con trai của Ngũ Trưởng Lão-Lý Quân giết chết Hồn Thiên - con trai thứ ba của Hồn Đức-Tộc Trưởng Hồn Tộc vang khắp Vạn Thú Thành.

Tại Hồn Tộc.

Khi nghe được tin tức, tên nhân tộc chạy một mạch từ bên ngoài về gia tộc, chạy thẳng vào sảnh đường, nơi cao tần Hồn Tộc đang hội nghị, có đủ mặt các trưởng lão và tộc trưởng.

Đang lúc hội nghị, tên nhân tộc xông vào, khuôn mặt tái nhợt hớt hải nói:

"Tộc trưởng, tộc trưởng có chuyện rồi, tam thiếu gia có chuyện rồi..."

Lúc này, Tam trưởng lão- Hồn Bính quát

"Láo xược, ai cho ngươi tự tiện xông vào đang lúc hội nghị, Hừ"

Nói xong, kình phong khẽ động một luồng áp lực khủng khiếp bùng phát đè lên người tên tộc nhân, khiến không khí xung quanh loãng đi không ít, tên tộc nhân hít thở không thông, hai chân run run, trực tiếp bị đè ép phải nằm áp xuống nền nhà.

Dưới áp lực của Hồn Sư Trung Kỳ - Hồn Bính, tên tộc nhân chỉ mới cấp độ Hồn Giả hậu kỳ chỉ như một con kiến không hơn không kém, hoàn toàn không có lực chống đỡ.

Trên đại điện, Hồn Đức vừa nghe tên tộc nhân nói có chuyện liên quan đến Hồn Thiên, ông chợt bừng tỉnh, thấy một tình cảnh xảy ra trước mắt tên tộc nhân gần sắp ngạt thở, ông phất tay, kình phong áp lực của Hồn Bính liền biến mất vô tung, rồi nói:

"Ngươi mau nói, Hồn Thiên xảy ra chuyện gì"

Khi nghe tin đến Hồn Thiên, ông rất lo lắng cho đứa con này, một thân huyết mạch cường đại nhưng trời sinh tuyệt mạch không thể tu luyện. Nhưng cũng là đứa con ông thương yêu nhất, ông đã tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu kỳ hoa dị thảo chỉ mong ông trời thương xót cho Hồn Thiên có thể tu luyện, vì trong mảnh đại lục này, nếu không có thực lực thì cuộc sống chỉ bị chà đạp bị người sỉ nhục, hành hạnh đến chết không kém.

Nhưng dù ông có tiêu hao bao nhiêu tài lực, bệnh tình của Hồn Thiên vẫn không khỏi. Khi thấy Hồn Đức tiêu hao nhiều tài lực ảnh hưởng đến gia tộc, các trưởng lão đã lên tiếng phản đối, và khuyên Hồn Đức nên lấy đại cục gia tộc làm trọng. Trong mắt các tộc nhân và trưởng lão trong Hồn Tộc và cả Vạn Thú Thành này đều xem Hồn Thiên chỉ là một đứa phế vật - hao tài, không hơn không kém.

Lúc này, áp lực trên người mất đi, tên tộc nhân khó khăn quỳ lên, chân vẫn còn run vì áp lực lúc nãy nói với tộc trưởng.

"Thưa tộc trưởng, Hồn Thiên thiếu gia bị Lý Tử ra tay...ra tay hạ sát ở phía đông thành"

Hồn Thiên ngồi bên trên, lưng đang tựa ghế, ung dung, chợt nghe tộc nhân bên dưới thông báo liền bật dậy, quát:

"Láo, dám giết con ta"

Nói xong, sát khí trên người ông bộc phát, không khí trong đại sảnh mau chóng bị hút hết đi, ngay cả các trưởng lão cũng hít thở không thông đều chảy mồ hôi lạnh, áp lực đẳng cấp Hồn Linh bộc phát, Hồn Đức một cước nhảy lên, trên không trung năng lượng tích tụ thân ảnh Hỏa Dực Thiên Điêu - Thiên Tiên Thú - Ngũ Cấp, Hỏa Dực Thiên Điêu vừa hiện không khí trong sảnh đường ngày một nóng lên, không khí bị đốt cháy đến ngạt thở.

Ai trong sảnh cũng biết, Hồn Đức đã gọi ra Hỏa Dực Thiên Điêu. Thân ảnh Hồn Đức nhảy lên trên người Hỏa Dực Thiên Điêu, một mạch bay thẳng ra ngoài, đến phía đông Vạn Thú Thành.

Tại phía đông Vạn Thú Thành.

Sau khi Tam Vĩ Cuồng Sư, tát một cái tát trời giáng, đánh bay Trư Lâm ra ngoài, Lý Tử mới quát ra lệnh:

"Cuồng Sư, mau giết tên nô tài này cho ta, xé xác lũ chúng nó cho ta"

Tam Vĩ Cuồng Sư nghe lệnh lập tức vồ tới Trư Lâm và xác Hồn Thiên.

"Cà...ồm"

Nhưng chưa kịp làm gì, một áp lực kinh khủng đè xuống, đầu Tam Vĩ Cuồng Sư bị đè ép xuống đất. Thân thể Cuồng Sư sau một hồi chật vật không chịu nổi, thân thể như hư ảnh biến mất bay vào nhẫn hồn sũng trên tay Lý Tử.

"Rầm rầm"

Lý Tử bên này biến sắc, khuôn mặt tái nhợt, bị áp lực đè nằm rạp xuống đất, máu mũi chảy ra hai đường. Áp lực cấp bậc Hồn Linh đè ép Hồn Ngưng cấp bậc, há có thể chống cự sao. Cộng thêm cơn thịnh nộ, đủ để đè chết Lý Tử như chơi.

Trên cao, đầu Hỏa Dực Thiên Điêu vỗ cánh tỏa ra hơi nóng kinh người, dân xung quanh thấy vậy tháo chạy. Trên người Hỏa Điêu là thân ảnh cao cao tại thượng của một trung niên khuôn mặt giận dữ quát xuống bên dưới:

"Lý Tử nghiệt súc nhà Lý Gia kia, giết người mau đền mạng"

Nói xong, Hỏa Dực Thiên Điêu như hiểu ý chủ nhân há mỏm, nhả ra một đoàn hỏa diễm nóng rực,như đốt cháy cả khu vực này, bay thẳng xuống Lý Tử và Tam Vĩ Cuồng Sư bên dưới, nếu Lý Tử trúng đòn này ắc sẽ lập tức mất mạng, thi cốt vô tồn.

Đoàn hỏa diễm bay xuống, tỏa ra hơi nóng cực độ, đốt cháy - hút hết toàn bộ không khí xung quanh lao thẳng xuống, Lý Tử hai mắt trợn tròn, biết chắc mình sẽ chết không hơn. Bỗng một âm thanh quen thuộc vang lên.

"Hồn Đức ngừng tay"

Một trung niên áo bào vàng nhạt, đang ngồi trên lưng Nhị Giác Phong Sư. Một luồng phong bão ập tới đẩy nhanh đoàn hỏa diểm ra ngoài tản mát trên bầu trời tắt ngúm. Luồng kình phong này do Nhị Giác Phong Sư ra tay, nếu không Lý Tử chết không kịp cứu.

Lý Quân - tu vi Hồn Sư hậu kỳ đỉnh phong.

"Lý Quân, con trai ngươi ra tay độc át diệt sát con ta, ngươi còn gì để nói"

Hồn Đức thấy Lý Quân xuất hiện quát lên.

"Hồn Đức à, tuổi trẻ tranh đấu, đôi khi không thể tránh mất mạng, trong khi đó, con trai ngươi là phế nhân dám khiêu khích con ta, chết cũng đáng, hôm nay ngươi dám động thủ giết con ta, đừng nghĩ đến gia tộc ngươi yên ổn"

Lý Quân trình bày lạnh nhạt, xem thường Hồn Đức.

Hồn Đức nghe vậy khuôn mặt âm trầm, Hồn Tộc đang trên đà suy thoái, nay mà gây chiến với Lý Tộc, chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân. Mặc dù tu vi Hồn Đức hơn hẳn Lý Quân một cảnh giới sẵng sàng đánh một trận với Lý Quân, nhưng không tránh đạ chiến hai gia tộc, tộc thất về sau là phi thường lớn!!!!

Sau một hồi suy nghĩ, Hồn Đức hạ xuống đem Trư Lâm và Hồn Thiên bay về Hồn Tộc quay người lại nói với Lý Quân.

"Lý Quân, món nợ giết con này, ta tuyệt đối không để yên, ngươi chờ đó...hừm"

Hồn Đức một mạch bay về gia tộc, trong lòng không khỏi đau lòng cắn rứt, con mình chết trước mặt, thù nhân đứng ngay đó mà không thể báo thù cho con, hai mắt ông đỏ ngầu, hai tay gân xanh nổi nên như muôn xé thịt thoát ra, ông hận bản thân mình không có thực lực, ông hận bản thân mình con chết trước mặt mà không thể làm gì được. Nếu được ông chỉ muốn cùng vợ con sống một cuộc sống an nhàn như người bình thường không có tranh đấu quyền lực, không có gia tộc chó má gì đó, khi con chết vẫn có thể báo thù dù bất cứ giá nào.

Khi Hồn Đức rời khỏi, Lý Quân mới nói:

"Đồ con rùa rút đầu, ta xem ngươi như thế nào dám đối diện lý gia ta"

Lý Quân không nhiều lời, không nhanh không chậm, đem Lý Tử vác lên lưng Nhị Giác Phong Sư chạy trở về. Xem ra Lý Tử vẫn còn cứu sống được.