Chương 1: Phong Ấn Sâu Vạn Trượng

Hồn Thiên Sủng Thánh

Chương 1: Phong Ấn Sâu Vạn Trượng

Chương 1: Phong Ấn Sâu Vạn Trượng

Tại Đấu khí đại lục, sau cuộc chiến song đế, Viêm Đế đại nghĩa tự thiêu thân Đấu Đế trở thành dị hỏa thứ 23, phong ấn Hồn Thiên Đế sâu vạn trượng dưới lòng đất mặc cho dị hỏa luyện hóa vạn kiếp vạn đời. Đấu khí đại lục bước vào thời kỳ an bình, người người sống trong vui vẻ nhưng không quên trận chiến Song Đế năm nào.
Riêng Hồn Thiên Đế, trong phong ấn biển lửa trùng trùng, Hồn Thiên Đế gào théc trong đau đớn vì bị biển lửa không ngừng thiêu đốt.
Hồn Thiên Đề không ngừng kêu la mắng chửi "Tiêu Viêm mau đưa bổn Đế ra ngoài, nếu không một khi ta thoát được, bổn Đế sẽ diệt sát cả gia tộc ngươi, xóa sạch Trung Châu Gừ Gừ...."
Hồn Thiên Đế không ngừng vận chuyển đấu khí khổng lồ trong thân thể để phá phong ấn, dù sao Hồn Thiên Đế vẫn là chuẩn Đấu Đế cấp bậc, nhưng mặc cho ông bùng phát đấu khí như thế nào, biển lửa không bao giờ có dấu hiệu yếu đi.
Một lần không được ông thử tiếp lần hai. Đấu khí hùng hồn bộc phát bao quanh Hồn Thiên Đế, khiến cho lửa không chạm được vào thân ông. Một mạch đâm thẳng lên trên hòng phá tan phong ấn.
Chạm đến vách ngăn phong ấn thành tiếng: "Ầm Ấm...Đùng"
Lúc này, ngọn núi phía trên phong ấn rung động nhẹ, năng lượng ba động theo như gió nhẹ. Người dân Trung Châu gọi khe vực dưới núi là vực Song Đế, cũng là vực cấm.
Có hai người đẳng cấp đấu hoàng đang săn giết ma thú trong núi bổng cảm nhận thấy năng lượng ba động khẻ rùng mình, một nam tử hán với khuôn mặt non trẻ nói:
"Đại Ca, huynh có cảm nhận luồng năng lượng khi nãy không? ta nghĩ mình nên rời khỏi đây, đây là khu vực cấm, ta nghe trưởng lão thông báo như vậy ah"
Người thanh niên cầm song đao với đấu khí hóa cánh màu lam nói: "Đệ đệ à, đệ đừng lo ta biết năm xưa nơi này đã xảy ra trận chiến của Song Đế, nhưng Viêm Đế đã phong ấn tên ác ôn Hồn Thiên Đế kia rồi, không có khả năng phá phong ấn đâu, dù có ca ca củng sẽ bảo vệ đệ" vừa nói vừa xoa đầu nam tử hán.
Vừa dứt lời, hai người cảm thấy năng lượng ba động mạnh hơn lúc nãy khẽ rùng mình. Bốn mắt nhìn nhau tỏ vẻ sợ hải hoảng hốt, mỗi người vội vàng vận chuyển đấu khí hóa cánh chạy về thật nhanh thành hai luồng màu trắng lam.
Dưới phong ấn, Hồn Thiên Đế không ngừng công kích, nhằm phá phong ấn thoát ra, khiến năng lượng xung quanh núi khẻ biến.Nhưng mặc cho ông công kích thế nào phong ấn vẫn yên lặng như cũ không có dấu hiệu yếu đi, biển lửa vẫn cứ thế ập tới như muốn nuốt chửng Hồn Thiên Đế.
Hồn Thiên Đế thấy lửa đang ập tới khuôn mặt đại biến, vội vàng vận chuyển đấu khí còn xót lại trong cơ thể mình hình thành một lớp bảo vệ quanh người ông. Biển lửa cứ thế ập tới toàn thân Hồn Thiên Đế, nhưng lửa lại không chạm vào được ông. 23 loại dị hỏa đều có linh tính đột nhiên ngừng lại và sau đó thêm một biển lửa đằng sau ập tới dìm Hồn Thiên Đế xuống sâu trong biển lửa.
Hồn Thiên Đế nằm trong biển lửa, không ngừng bị luyện hóa từng chút, không ngừng kêu la thảm thiết, một khung cảnh đáng sợ hơn cả địa ngục, nếu có người nào nhìn thấy sẽ cảm thấy thê lương và thương xót cho Hồn Thiên Đế nhưng nghĩ lại mọi tội ác ông đã làm và khung cảnh kinh hoàng ngày Hồn Thiên Đế xưng Đế muốn xóa sổ Trung Châu mà rùng mình sợ hãi.
Trãi qua bao nhiêu năm tháng, lớp màn đấu khí bảo vệ Hồn Thiên Đế cuối cùng cũng hao mòn và không ngừng mỏng hơn. Hồn Thiên Đế thấy vậy khuôn mặt âm trầm như biết trước được điều gì, một khi màn đấu khí mất đi, thân thể ông sẽ mặc cho 23 loại dịa hỏa luyện hóa đến khi tiêu thất mới thôi.
Trong quá trình lớp màn đấu khí sắp mất đi, trước mặt Hồn Thiên Đế hiện lên các hình ảnh ông sát sinh năm xưa, sát sinh cả tộc nhân, sát sinh cả phàm nhân trên Đấu Khí Đại Lục. Và hình ảnh làm ông bất ngờ, một người con gái với nước da trắng như tuyết, khuôn mặt kiêu sa thùy diễm. Hồn Thiên Đế thốt lên, giọng run run gọi tên người con gái: "Hồn....Hồn Hoa"
Khung cảnh tiếp theo làm Hồn Thiên Đế sững sốt
Trong hình ảnh Hồn Hoa nói với Hồn Thiên Đế (trong quá khứ nhá ^^): "Ca, ngừng tay lại đi, đừng làm hại người dân và sinh linh vô tội, hãy cùng mụi thoát ẩn sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại không tranh dành quyền lực nữa, có được không?"
Một trưởng lão trong Hồn Tộc quát: "Hoa, con mau tránh ra, Hồn Thiên Đế đã nhập ma rồi, mau tránh ra....aaaaaaaa" vừa dứt lời một đao bổ xuống, thân trưởng lão Hồn Tộc chia làm hai mảnh.
Hồn Hoa đôi mắt mở to ngưng lệ: "Cha..aa"
Nhìn qua Hồn Thiên Đế, dùng hết sức tàn Hồn Hoa lao thẳng vào thanh đao đang trên tay Hồn Thiên Đế, thanh đao nhuốm máu đâm thẳng xuyên qua thân thể, Hồn Hoa khẽ rên "Á...a" và nói "Hồn Thiên Đế ca ca, cả gia tộc cả cha mụi, nay đến phiên mụi, chết dưới lưỡi đao của huynh, huynh ngừng lại được chưa?"
Hồn Thiên Đế hai mắt đỏ ngầu như máu không thèm lên tiếng trả lời, rút đao ra khỏi người Hồn Hoa, tiếp tục giết người, sát khí quá mạnh bùng phát khỏi cơ thể. Hắn đã trở thành một ma đế không ngừng sát sinh dùng máu tế luyện.
Ảo ảnh trước mặt biến mất, hai mắt Hồn Thiên Đế hai dòng nước mắt lăng dài trên má. một nam nhi chi chí, một nam nhân cường hãn, một tộc trưởng Hồn Tộc người người kính nể, một Đấu Đế trong truyền thuyết lúc này chẳng khác nào một đứa con nít. khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng, vừa la vừa khóc.
Chợt một tiếng nói vang lên, làm Hồn Thiên Đế kinh ngạc và ngưng khóc, vì ông không ngờ dưới lòng đất sâu vạn trượng vẫn có người, khiến ông bất ngờ đến khó tin.

"Khóc sao.....ngươi biết hối hận sao?"

Hồn Thiên Đế nói: "Ai?"

Lúc này một nam nhân thân hình to lớn cao 30m, mặc bào hoàng kim lóng lánh vàng chói mắt hiện ra và nói:

"Ta là Trời, ngươi có thể gọi là Thiên"

"Thiên sao, tự xưng mình là trời xem ra ngươi ngông cuồng hơn cả ta".