Chương 83: Không tìm đường chết sẽ không phải chết
"Ha ha ha! Người ta hoàn toàn không coi tiếng quát của ngươi ra gì kìa Schlange à!"
Gã côn trùng mở mồm rít lên, tạo ra những đợt âm thanh kỳ quái.
"Hưm... Hưm... cũng khá đẹp trai đấy, đúng loại ta thích, thôi thì đừng để hắn làm chất dinh dưỡng mà chừa lại cho ta chơi đùa đi."
Nữ bọ ngựa cười một tiếng, ra vẻ yêu kiều duyên dáng, nhưng với hình thể kinh khủng đó thì chỉ nhìn thấy sự ghê tởm.
"Anh bạn nhỏ ơi! Đến bên này! Chị đây sẽ yêu thương cậu thật tốt!"
Còn không đợi hai con quái vật còn lại phản ứng ra sao, ả dùng cánh tay bén ngọt của mình ngoắc ngoắc Dunkel, gọi bằng giọng điệu quyến rũ.
Đám người nhìn thấy hành động của ả như thế thì không khỏi cảm thấy hâm mộ Dunkel. Nhóm phụ nữ thì hận mình sinh ra không phải đàn ông, còn gã trung niên thì hận mình không còn trẻ, đã không còn phong độ như xưa. Đẹp trai cũng là một loại lợi thế, câu nói này không sai, ít nhất trong trường hợp này nếu đẹp trai cũng không cần phải trở thành chất dinh dưỡng.
Nhưng gã bò sát được gọi là Schlange và con quái vật tên Käfer lại lắc đầu nhạt nhẽo, mỉa mai nhìn Dunkel. Chỉ có bọn hắn biết, trở thành đồ chơi của nữ bọ ngựa kia là điều tồi tệ thế nào, thậm chí còn tệ hơn việc trở thành chất dinh dưỡng. Hai gã đã nhìn thấy kết cục của không ít món đồ chơi rồi, tên con người kia nhất định sẽ bị dày vò đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong.
"Cái con đàn bà dâm loàn này, ngươi không thể ức chế lại một chút sao?"
Käfer quay đầu sang nhìn nữ bọ ngựa Mantis, lên giọng dạy bảo.
Song lập tức, mặt hắn bị mấy giọt chất lỏng màu xanh lá bắn vào. Chỉ thấy cánh tay đao của nữ bọ ngựa lúc nãy còn đang trỏ ra giờ đã bị vặt đến tận vai, máu màu xanh lục không ngừng tuôn ra, ả sững sờ giống như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Gã thiếu niên loài người người tóc trắng chẳng biết từ khi nào đã đứng ngay cạnh Mantis, trên tay hắn chính là cánh tay bị bẻ xuống của ả.
"Chơi đùa đúng không?"
Cậu nói, đồng thời vung tay trái lên.
Đầu của nữ bọ ngựa rơi xuống đất trong tiếng ré kinh hoàng khó hiểu không theo quy tắc nào vì đã bị chính tay mình chặt đứt, lăn lông lốc dưới chân kẻ mà ả muốn mang về làm đồ chơi, bị hắn giẫm nát.
Còn chưa hết, đôi mắt đen tối vừa trở nên vô hồn trống rỗng, trong khoảnh khắc liếc đến Käfer.
"Sâu mọt đúng không?"
Cậu tung người nhẹ nhàng nhảy lên cao ba mét, chân phải giơ cao rồi giáng xuống một cú nặng nề.
Ầm một tiếng thật lớn, cả mảng rừng lấy đại thụ làm trung tâm uỳnh uỳnh rung động, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, thân thể côn trùng đồ sộ cao hơn ba mét của quái vật côn trùng Käfer bị đạp hãm thật sâu vào lòng đất, đầu của gã lún thẳng vào giữa lồng ngực, máu tươi bắn ra như suối nguồn tuôn trào.
Con ngươi tam giác của Schlange co rụt, mắt trừng lên thật to, mồm run run mở rộng. Chỉ vài giây mà thôi, hai tên đồng bọn có sức mạnh tương đương hắn đã bị con người mà bọn hắn xem thường giết chết.
"Ngươi... ngươi..."
Con người này chỗ nào giống với sâu mọt? Rõ ràng là một con bạo thú kinh khủng mà.
Một con người làm sao có thể đạt tới ngưỡng sức mạnh này kia chứ? Trong thịnh thế hoàng kim ở thời đại thần linh thì còn may ra, nhưng thời dại đó đã trôi xa rồi.
"Thú vị đúng không?"
Kéo lê cánh tay đao sắc lẹm của nữ bọ ngựa Mantis trên đất, đôi mắt đen tối không có lấy một tia sáng của Dunkel dừng lại trên thân con quái vật cuối cùng, từng bước từng bước một, chầm chậm đi tới. Dọa cho gã co quắp cả mặt mày, từng thớ cơ xô vào nhau, nặn ra một khuôn mặt khó coi tới nực cười, pha lẫn giữa kinh hãi và khó tin, ngoài ra còn có cả khủng hoảng. Vốn dĩ là loài máu lạnh, gương mặt không còn giọt máu nào của hắn bây giờ lại càng cho người ta cảm giác lạnh lẽo hơn.
Schlange muốn chạy, nhưng đau đớn nhận ra với tốc độ kinh khủng mà thiếu niên loài người kia đã thể hiện, sợ là chỉ mới xoay người thì bản thân đã bị chém thành muôn mảnh rồi. Trớ trêu làm sao, tình huống bây giờ và tình huống bọn chúng dọa lũ con người sợ hãi, tuyệt vọng đến cả chạy trốn cũng không dám vừa rồi giống nhau tới kinh người.
Dunkel ép tới một bước, Schlange sẽ lùi một bước, lùi được vài bước còn vấp phải rễ cây ngã ngồi ra đất, bộ dạng có chút buồn cười. Bên phía nhân loại và yêu tinh, đám người đều đã trố mắt ngoác mồm nhìn lấy cảnh tượng trước mắt. Ai cũng không thể tin tưởng bọn quái vật không ai bì kịp, bễ nghễ ngạo mạn kia trong thời gian vài giây ngắn ngủi đã bị giết mất hai con, con còn lại thì bị dọa đến giống hệt bọn họ khi nãy.
Tạo ra tất cả chuyện này lại chính là thiếu niên ngông cuồng mà đám người vốn dự định lấy số lượng tiêu diệt kia. Hắn còn mạnh mẽ hơn họ tưởng tượng rất nhiều lần, người mạnh nhất bọn họ từng thấy qua nhiều lắm cũng chỉ như vậy thôi đi?
"Ngươi... ngươi không thể giết ta... ta là bề tôi trung thành của Tà Thần... nếu như ngươi giết ta nhất định sẽ trở thành kẻ thù của người... không chết không thôi!"
Ngồi lê trên đất, Schlange ngoài mạnh trong yếu, run rẩy đe dọa.
Dumkel không biết nên nói cái gì, cậu đã giết hai trên ba tên rồi, gã này còn cảm thấy đe dọa có tác dụng ư?
Mà nhắc tới, cái đám này không còn kế sách nào khác hay ho hơn à? Bị dồn đến chân tường là lại moi thế lực sau lưng ra đe dọa, không phải hào môn thế gia thì cũng là vọng tộc.
Đến cuối cùng đều là như thế, thật hết nói.
Chuyện này thật ra không thể trách Schlange, gã đang trong trạng thái tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Kế hoạch đang tiến hành rất tốt, lẽ ra nhân loại phải bị bọn họ giẫm đạp như sâu kiến mới đúng, sau đó thì hiến tế tất cả sức sống đó cho Tà Thần, để ngài tỉnh giấc. Khi đó thì ngai vị thống trị thế giới này phải thay đổi rồi.
"Thật không may, ta tương đối ghét bị đe dọa."
Khóe miệng Dumkel nhếch lên, thanh đao trên tay cậu vung xuống, nện thẳng vào đầu Schlange trong âm thanh chát chúa. Không biết là nên nói là xui xẻo hay may mắn, nhưng nhát đao này lại sử dụng cạnh cùn của lưỡi đao, Dunkel cũng không dùng bao nhiêu sức, nên ngoại trừ đầu bị nện nứt toác ra, máu đổ xối xả thì Schlange tạm thời còn chưa chết.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Một đao nối tiếp một đao, liên tục nện lên đầu Schlange, máu tươi văng tung tóe, dường như là một sự trừng phạt vì đã dám đe dọa mình, Dunkel luôn khống chế sức mạnh vừa đủ để không đập chết gã.
Tiếng rên la đau đớn vang vọng khắp nơi, dần dần nhỏ đi, cuối cùng im bặt.
Thẳng cho đến khi đầu Xà Schlange trở thành một đống bầy nhầy nhão nhoét, mang hai màu trắng đỏ lấm tấm được tạo ra từ hỗn hợp của máu, não và mảnh vụn xương sọ, Dunkel mới nhàm chán ném thanh đao trên tay sang một bên.
Về phần nhóm nhân loại và yêu tinh thì đã hãi hùng khiếp vía, hai thiếu nữ vừa được đồng đội cứu tỉnh đã bị cảnh tượng máu me bạo lực máu và óc văng khắp nơi đập vào trong mắt liền nôn thóc nôn tháo, một lần nữa ngất đi, ngã lăn ra đất.
Những người còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu, trên mặt ngoại trừ kinh hãi ra cũng chỉ còn kinh hãi.Tên thiếu niên tóc trắng kia không chỉ mạnh mẽ mà còn là một kẻ bạo lực và tàn nhẫn dị thường. Rốt cục thì bọn họ đã gặp phải ai thế này?
Dunkel không biết hình tượng của mình trong mắt đám người đã tà ác ngang ngửa ma vương trong mấy câu chuyện cổ tích hù dọa trẻ con, hắn vẩy vẩy tay, vung đi máu và óc vương trên tay áo, rồi lại nhìn về đóa kỳ hoa.
Mới nãy hắn không chỉ đập Schlange cho sướng tay mà còn sẵn tiện đọc luôn ký ức của gã.
Đúng như cậu suy đoán, bông hoa kia thật sực là phương tiện gián tiếp hấp thu sinh lực để đưa đến Tà Thần. Về phần tại sao Tà Thần và quyến thuộc lại xuất hiện ở đây...
Thật ra nơi này không phải di tích bình thường, nó là mộ địa của Tà Thần, nơi Tà Thần bị phong ấn sau khi bị đánh bại trong chiến tranh chư thần ở thời đại thần linh.
Chẳng qua theo thời gian trôi đi, phong ấn đã nới lỏng ra rất nhiều, đủ để Tà Thần thực hiện kế hoạch tái xuất và truyền đạt một phần tới những quyến thuộc của mình.
Chính xác mà nói, cổng dịch chuyển ở Shina không phải lối vào duy nhất. Nó được Tà Thần tạo ra để thực hiện kế hoạch hấp thụ một lượng sinh lực khổng lồ trong thời gian ngắn.
Nói cách khác, mê cung mở ra là do Tà Thần cố tình làm thế để hấp dẫn sinh vật bên ngoài tới làm chất dinh dưỡng cho mình khôi phục.
"Tà Thần à...?"
Ánh mắt Dunkel tập trung vào đóa hoa ký sinh trên thân đại thụ.
"Dường ngươi phải nợ ta thêm một lần rồi, Ý Chí Của Thế Giới."