Chương 47: Giao dịch và mưu tính
Cho hai lão già nằm ra sàn có vẻ như vẫn chưa phải là điểm giới hạn của Dunkel, bởi vì liền sau đó cậu vẫn tiếp tục bước tới chỗ hai Ironwood và Lola đang đỡ hắn.
"Vẫn muốn tính sổ với ta chứ?"
Tuy là Dunkel đang hỏi, nhưng có vẻ như cậu chẳng muốn nghe câu trả lời từ hai người, bởi vì cùng lúc với những từ ngữ vừa rời khỏi miệng mình, hai tay cậu cũng đã đấm tới. Lola và Ironwood không thoát khỏi số phận nằm lê lết dưới sàn như hai lão già trước đó.
Chưa có ý định dừng lại, Dunkel dùng chân nhích bốn người gom lại cùng một chỗ, sau đó là một trận đấm đá như mưa. Lần này cậu không dùng quá nhiều lực, những cú đấm đá này chỉ tương đương với sức một người trưởng thành bình thường, theo lẽ thường thì cỡ này không thể gây thương tích gì cho bốn người Ironwood cả, nhưng bởi duyên cớ từ tấm thẻ đen Dunkel đang giữ, bọn họ không dám chủ động phòng thủ, thành ra những tiếng rên la oai oái cứ vang lên liên tiếp không ngừng, quan trọng nhất là mặt mũi mất sạch.
Toàn bộ người ở đây đều đang nghẹn họng nhìn trân trối, quên luôn trời đất.
Bốn người Ironwood không có ý định gọi thêm thuộc hạ tới, nhiêu đây người chứng kiến đã hận không thể tìm cái lỗ chui xuống rồi, còn gọi thêm người? Ngại chưa đủ nhục hay sao?
Đánh được chừng mười mấy giây, như sực nhớ tới gì đó, Dunkel ngừng lại một chút, xoay mặt nhìn sang Liliana và Scarlet.
"Hai người muốn đánh không?" Cậu hỏi.
"Thôi, cho tôi xin."
Bất thình lình bị gọi, Scarlet rõ là có rùng mình một cái, cô thì thào từ chối. Về phần Liliana thì chỉ lắc đầu nguầy nguậy, một mình Dunkel điên là đủ rồi, họ không muốn hùa theo cậu.
"Được rồi."
Nhìn thấy thái độ của họ, Dunkel chỉ nhẹ gật đầu rồi quay lại tiếp tục việc còn đang dang dở khi nãy, tiếng kêu rên vừa dừng được một lúc đã lại vang lên, lần này kéo dài tới vài phút.
Tới đây Dunkel mới có vẻ miễn cưỡng thỏa mãn, cậu dừng cuộc hành xác này lại, từ trên cao nhìn xuống bốn người mặt mày bầm tím dưới chân, khóe môi hơi nhếch lên, hình thành một điệu cười có vài phần quái dị pha lẫn khó hiểu.
"Đánh cũng đánh rồi, hay là bây giờ chúng ta bàn chuyện làm ăn đi?"
Dunkel không sợ Ironwood từ chối đề nghị của mình, kể cả khi cậu vừa đánh bọn họ một trận, hành động nằm im chịu đòn của bốn người này đã chứng minh rằng tấm thẻ đen Raven đưa cho cậu thật sự có tác dụng rất lớn. Mà dù cho Ironwood có từ chối đi nữa cũng chẳng hề gì, cùng lắm thì đập tới cùng thôi.
Nghe cậu nói vậy, cả bốn người giây trước vẫn còn đang rên rỉ, giây sau đã lập tức đứng bật dậy, chỉnh tề nghiêm túc. Nếu không phải trên mặt vẫn còn vết bầm thì người ta đã tưởng chuyện vừa nãy chưa từng diễn ra rồi.
"Nếu cậu... À không, ngài đã muốn giao dịch thì chúng ta tới nơi khác đi, ở đây không tiện."
Ironwood tằng hắng một tiếng rồi giơ tay ra làm dáng mời.
Hắn chỉ lo Dunkel tiếp tục hành xử vô lý bằng bạo lực mà không thèm để ý chút chuẩn tắc nào thôi, nếu thiếu niên này đã đề nghị giao tiếp bằng ngôn từ thì dễ làm hơn rồi, ít nhất thì cũng không rơi vào tình trạng tiến không được, lùi không xong, không biết làm gì mới phải.
Trên hết là không phải tiếp tục mất mặt nữa.
"Dẫn đường đi."
Đương nhiên là Dunkel có thể dễ dàng đoán được tâm tư của Ironwood, nhưng cậu không chọc thủng nó mà trực tiếp đồng ý với đề nghị của hắn.
"Mời."
Ironwood và Lola mỗi người một bên, giơ tay ra dáng mời Dunkel theo họ rồi xoay người bước đi, không nói thêm lời nào, cậu nhấc chân đi tới.
Scarlet hơi do dự không biết mình có nên đi theo hay là bỏ thẳng về nhà luôn, đi theo thì cô cảm thấy rất hồi hộp khi không biết Dunkel có làm cái trò điên rồ nào nữa không và cô thì không muốn dây vào đó, Dunkel có lẽ không sợ thương đoàn Aurora, nhưng Scarlet thì không có thực lực và can đảm để làm vậy. Còn bỏ về thì lại không hay lắm, bởi vì suy cho cùng mọi chuyện đều do cô mà ra.
"Còn đứng ra đó làm gì, chúng ta mau theo thôi."
Còn chưa quyết định được thì Scarlet đã thấy tay mình bị Liliana nắm kéo đi một mạch, cắn răng, cô cuối cùng cô quyết đã đâm lao thì nên theo lao thôi. Giờ có rũ bỏ quan hệ với Dunkel mà bảo rằng cô vốn chẳng quen biết gì với cậu cũng sẽ chẳng ai tin.
Dõi theo mấy người Yami cho đến khi bóng lưng họ khuất sau hành lang, hai lão già mới nghiêm túc nhìn về nhóm quý tộc trẻ tuổi vẫn đang đứng đực ra vì ngạc nhiên trong hội trường, bọn hắn ho một tiếng để thu hút sự chú ý.
Khi tất cả ánh mắt đều đã tập trung lên người mình, bọn hắn bắt đầu nói.
"Chúng ta hy vọng mọi người giữ kín miệng về những gì mà mình chứng kiến hôm nay không nói ra ngoài và ôm nó luôn xuống mồ."
"Nếu để chúng ta biết có ai tiết lộ chuyện này thì thề trên danh dự của thương đoàn Aurora, chúng ta nhất định sẽ truy cứu chuyện này tới cùng."
Sau những lời đó, hai lão già cũng nhanh chóng bỏ ra ngoài, để lại hai bóng lưng ngạo mạn cho những quý tộc trẻ.
Bọn họ có thể khúm núm trước người giữ tấm thẻ đen kia, nhưng điều đó không có nghĩa là thương đoàn Aurora có thể bị xem thường, đối với người ngoài, đối với đất nước này thì họ vẫn là một thế lực hàng đầu.
Những con em quý tộc bốn mắt nhìn nhau rồi chỉ biết thở dài, giả vờ như chưa từng chứng kiến cái gì, để cho cuộc đấu giá tiếp tục. Dù là với những chuyện vừa xảy ra thì tình huống này vẫn quá mức gượng ép, nhưng bọn họ cũng đâu có cách nào khác, người ta đã cảnh cáo rồi, buổi tụ họp tiếp diễn trong bầu không khí nặng nề.
******
Ironwood và Lola đưa nhóm Dunkel tới trước một căn phòng cách hội trường tổ chức hội đấu giá tự phát kia khá xa, dựa vào thời gian theo Dunkel ước lượng thì hiện tại bọn họ có lẽ đang ở tầng cao nhất của cái trụ sở thương hội này rồi.
Ba người theo chân Lola và Ironwood bước vào, không gian bên trong không quá rộng, nội thất cũng không nhiều, chỉ có một cái bàn làm việc, một bộ sô pha tiếp khách, một tủ kính trang trí và hai kệ sách, cách bài trí khá giống một văn phòng. Dunkel đoán rằng đây hẳn là nơi làm việc của Ironwood.
Khi nhóm người đã vào hết bên trong, Lola mới khép cửa lại, đứng sang một bên, ngay lập tức Dunkel cảm thấy mọi liên hệ với bên ngoài căn phòng bị chặt đứt, cứ như thể họ vừa bước vào một không gian tách biệt hoàn toàn. Ironwood chễm chệ ngồi xuống bàn làm việc, dường như căn phòng này khiến hắn cảm thấy an tâm hơn khi vẻ tự tin trên mặt Ironwood đã khôi phục lại vài phần.
"Ngồi đi."
Hắn ra hiệu cho ba người Dunkel ngồi xuống sô pha.
"Thú vị."
Dunkel thì thào tự nói rồi chễm chệ ngồi xuống vị trí gần Ironwood nhất, Scarlet và Liliana lần lượt ngồi xuống bên phía đối diện cậu.
"Ngài muốn làm giao dịch gì với thương đoàn Aurora chúng tôi?"
Ironwood không dây dưa dài dòng mà vào thẳng vấn đề.
Đối với những kẻ thượng đẳng có thái độ bề trên thì việc bị bị sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy là vết nhơ khó mà rửa sạch, càng cho mình cao quý bao nhiêu thì cảm giác đó lại càng sạu sắc bấy nhiêu. Theo lý thì hiệm tại hắn phải hận Dunkel lắm mới đúng, cho dù không hận thì việc tức giận cũng là điều không thể tránh khỏi.
Hiển nhiên thôi, cậu cố tình chọc tức bọn hắn mà.
Bị đối xử như vậy không giận mới là chuyện lạ ấy, nhưng mặc dù vậy Ironwood vẫn có thể điềm nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, dù hắn thật sự e dè tấm thẻ đen hay chỉ là đang nén giận đợi thời cơ trả thù thì Dunkel vẫn không khỏi đánh giá hắn cao thêm vài điểm, Ironwoo đã làm rất tốt, ít nhất thì về mặt che giấu tâm trạng cũng đáng để tuyên dương.
Đối phương đã vào thẳng vấn đề, tất nhiên Dunkel sẽ không vòng vo.
"Ta cần một số nguyên liệu để làm chú ấn, chỗ ngươi có món nào tốt nhất thì cứ mang ra đi."
Vừa nói Dunkel vừa khẽ gõ tấm thẻ đen trong tay lên mặt bàn.
Khi quyết định gây ra vụ lùm xùm này, Dunkel đã tính rằng sẽ đòi một số đền bù cho tổn thất tinh thần mà cậu đã chịu. Nói thế nào cũng là thương đoàn lớn nhất Aurora, có là chi nhánh đi nữa, cậu không tin là đám người này không có lấy bất kỳ thứ gì mà cậu có thể sử dụng.
Đó chính là "giao dịch" trong lời của Dunkel.
"Nguyên liệu khắc chú ấn ư? Dám hỏi ngài cần thứ đó để làm gì?"
Ironwood có hơi bất ngờ khi nghe Dunkel nhắc tới thứ này.
Vốn dĩ hắn cho rằng cậu sẽ đòi hỏi những thứ quý giá hơn như vậy nhiều, như là vũ khí, áo giáp hay thậm chí là cả tiền mặc. Những lựa chọn này Ironwood đều đã cân nhắc qua, chỉ là hắn không nghĩ tới thứ Dunkel lại đề nghị giao dịch lại là nguyên liệu.
Đúng thật nguyên liệu cấp cao rất quý và đáng giá, nhưng nguyên liệu thì vẫn là nguyên liệu, không thể sánh với thành phẩm được.
Trừ phi sau lưng thiếu niên này có một chuyên gia có thể biến nguyên liệu thô thành vật phẩm chất lượng hơn cả những mặt hàng mà thương đoàn Aurora kinh doanh.
Do đó Ironwood mới dò hỏi mục đích của Dunkel.
"Liên quan gì tới ngươi đây? Không thấy mình quản quá nhiều sao?"
Đáng tiếc, thiếu niên tóc trắng kia lại không cho hắn câu trả lời mà chỉ đáp lại bằng thái độ hời hợt.
"Lỗi của tôi..."
Ironwood cúi đầu nói xin lỗi rồi ra hiệu cho Lola đi lấy vật phẩm mà Dunkel yêu cầu.
Thương đoàn Aurora không hổ là thương đoàn lớn nhất thế giới này, hiệu suất làm việc rất nhanh và chuyên nghiệp, rời đi chưa bao lâu, Lola đã trở lại với ba chiếc hộp đen kích thước khác nhau, rồi kính cẩn đặt chúng mở ra trước mặt Dunkel.
"Đây là những nguyên liệu chế tạo khắc ấn tốt nhất mà chúng tôi có hiện tại, lần lượt là..."
Ironwood muốn giới thiệu từng vật phẩm cho Dunkel nhưng đã bị cậu khoác tay ngăn lại.
Sự tập trung của cậu bây giờ đều dồn hết vào chiếc hộp bên phải.
Thứ được chứa bên trong là bảy chiếc vảy lóng lánh sắc cam pha đỏ, to bằng bàn tay người lớn đang tản mát ra nhiệt độ nóng ấm.
Dunkel hơi nheo mắt lại, mấy cái vảy này trông có vẻ quen quen.
"Đây là?"
Cậu hỏi.
"Ngài có hứng thú với cái này sao? Không giấu gì ngài, đây là vảy ngược của một con rồng lửa được phát hiện ở Minerva không lâu trước. Để sở hữu bộ vảy bảy chiếc này, phải tốn rất nhiều tiền bạc và công sức, là nguyên liệu hàng đầu dùng để chế tạo khắc ấn."
Ironwood lập tức giải đáp câu hỏi của cậu, nhưng câu trả lời của hắn chỉ lập lờ cho có, một phần là muốn thể hiện độ quý trọng của món hàng, phần còn lại là để phô bày thực lực của thương đoàn Aurora.
Quả thật cách nói lấp lửng này cũng có tác dụng của nó khi mà sắc mặt của Scarlet lẫn Liliana đều trắng bệch cả ra, kinh ngạc không nhẹ.
Rồng, loài sinh vật tối thượng sánh ngang với thảm họa tự nhiên, với mỗi bộ phận trên người đều là báu vật vô giá. Vảy ngược của chúng, những chiếc vảy bảo vệ tim rồng lại càng quý trọng hơn một bậc.
Để lấy được vảy ngược của một rồng thì phương án duy nhất là giết nó đi.
Giết và đánh bại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cho dù có đủ thực lực để đánh bại rồng thì việc giết nó vẫn khó vô cùng. Một khi rồng đã muốn toàn lực bỏ trốn thì chúng sẽ không ngại đánh đổi sinh lực để tạm thời bộc phát ra tốc độ không tưởng, chỉ chớp mắt là sẽ biến mất nơi phía cuối chân trời.
Nhưng giờ trước mặt hai người là bảy chiếc vảy ngược, nói cách khác, con rồng xuất hiện ở Minerva kia đã bị giết rồi.
Scarlet và Liliana không thể không cảm thán trước tin tức này và sức mạnh của thương đoàn Aurora.
Thấy biểu cảm của hai người, Ironwood thỏa mãn nhếch môi, đây là thứ mà hắn muốn nhìn, không biết thiếu niên bên kia sẽ cho ra bộ mặt nào đây?
Nghĩ vậy hắn đưa mắt nhìn sang Dunkel với sự chờ mong, nhưng rất nhanh đã thất vọng.
Trên mặt thiếu niên đó vẫn là biểu cảm hờ hững gần như bất biến.
Cách nói của Ironwood chỉ có thể khiến mấy cô bé chưa trải sự đời như Scarlet và Liliana nghĩ theo chiều hướng có lợi cho hắn mà thôi, điều này không có tác dụng với Dunkel.
Một con rồng lửa xuất hiện ở Minerva không lâu trước?
Cách đây một đoạn thời gian, chính tay cậu đã chém một con rồng như vậy làm hai nửa kia mà.
Về phần có thêm con rồng thứ hai xuất hiện, Dunkel không cho rằng chuyện đó có thể xảy ra, rồng chứ có phải rau cải ngoài chợ đâu. Đoạn thời gian đồng hành cùng Celina cậu có hiểu biết thêm đôi chút về bọn chúng, cơ bản là do Celina không muốn cậu xếp cô ngang hàng với mấy con thằn lằn có cánh biết bay đó nên đã nhồi mớ kiến thức đó vào đầu cậu.
Lắc lắc đầu, Dunkel cảm thấy khá là bất đắc dĩ, kèm theo chút vi diệu. Không nghĩ tới cuối cùng thì mấy cái vảy của con rồng đó lại vòng trở về trên tay cậu.
"Được rồi, mấy cái này ta nhận."
Cậu đóng cả ba chiếc hộp lại bỏ hết vào trong không gian thứ nguyên của mình rồi đứng dậy.
"Vì những thứ này khiến ta cảm thấy khá hài lòng nên ta sẽ tạm thời bỏ qua cho các ngươi, giao dịch của chúng ta kết thúc tại đây."
Đã có thứ mình cần, Dunkel không có lý do để nán lại đây lâu hơn nữa, cậu đi mang theo Scarlet và Liliana đi thẳng ra ngoài cửa.
"Không cần tiễn."
Còn không quên nghiêng đầu bỏ lại một câu.
***
Trong văn phòng làm việc chỉ còn lại Lola và Ironwood, xác định là ba người Dunkel đã rời khỏi tòa nhà thương đoàn, Lola mới quay sang nhìn cha mình với vẻ căm hận, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo trong cơn giận.
"Cha, chẳng lẽ chuyện này cứ tính như vậy sao? Cơn tức này con nuốt không trôi! Nhất là... Nhất là... Arthur..."
"Đương nhiên không, chuyện này không thể cho qua vậy được."
Trái với vẻ tức tối của con gái mình, Ironwood lại rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức lạnh lùng.
"Lola, hãy cho người tung tin đồn rằng chúng ta vừa để mất thẻ khách quý đặc quyền, kèm theo thông tin thương đoàn chỉ nhận thẻ không nhận người, bất kỳ ai mang thẻ đặc quyền tới đều sẽ có đặc quyền và ưu đãi cao nhất."
"Cha muốn mượn tay người ngoài giải quyết tên đó sao?"
Lola như sực tỉnh.
"Thương đoàn không thể tự tay giải quyết hắn không có nghĩa chúng ta không có cách giải quyết. Nhớ kỹ, là "tin đồn" thôi."
Ironwood nhấn mạnh hai chữ tin đồn.
"Nhưng lỡ như hắn ta thật sự có được tấm thẻ đó theo con đường chính thống thì sao?"
Lola vẫn còn chút e ngại.
"Không sao, ta sẽ liên hệ với trụ sở chính để hỏi rõ việc này. Trong thời gian đó, nếu thiếu niên kia làm mất tấm thẻ thì cũng chẳng can hệ gì tới chúng ta, không giữ nổi là do hắn yếu kém. Còn không thì cũng không ngại kết giao một phen. Cứ coi như đây là một bài kiểm tra xem hắn có tư cách sở hữu nó hay không."
Ironwood đứng dậy, chắp tay ra sau lưng, xoay người nhìn ra ngoài khung cửa kính.
"Trước lợi ích to lớn, dù chỉ là tin đồn vô căn cứ thì vẫn sẽ có không ít thiêu thân lao đầu vào, vừa hay, chỉ cần lặng lẽ quan sát diễn biến thôi, chuyện này không có can hệ gì tới chúng ta."