Chương 54: Trừng phạt nhỏ
Suốt dọc đường trở về, chốc chốc Aric lại ghé mắt liếc nhìn Dunkel một cái sặc mùi soi mói, môi mấp máy như chuẩn bị nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, hành động này đã lặp đi lặp lại được vài lần. Bộ dạng muốn nói lại thôi đó khiến Dunkel không nhịn được phải dừng bước lại, thả Lamm và Guy xuống rồi ném qua cho hắn một cái nhìn đầy khó chịu.
"Rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì đây?" Cậu hỏi.
"Chà..."
Aric thở ra một hơi, hắn cũng thả cặp sinh đôi xuống để cho lũ trẻ chạy sang một bên chơi đùa, còn mình thì lấy tay sờ sờ cằm, làm bộ mặt suy tư đắn đo.
"Nói thế nào đây... Từ từ, bỏ tay xuống, ta đùa thôi!"
Nhìn thấy Dunkel giơ nắm tay lên, hắn vội vả ngăn lại, sau khi miễn cưỡng để cậu hạ nắm tay xuống, Aric mới tỏ vẻ nghiêm túc.
"Chẳng là ta hơi tò mò chuyện của ngươi chút thôi. Có hôn ước với Elsie Bright nhưng rõ là thái độ của người nhà Đại Công Tước đối với ngươi không tốt lành gì cho cam. Hôm trước ta còn thấy người nhà đại công tước tìm lính đánh thuê dạy ngươi một bài học kia, hôm nay thì có một đám tâm thần nhảy ra tìm ngươi đuổi giết. Giữa các ngươi có khúc mắc gì tới mức bọn họ thề phải khử ngươi cơ à?"
Dunkel lấy ngón út chọc chọc lỗ tai mình, như thể mấy chữ người nhà đại công tước làm cậu thấy ngứa vậy.
"Khúc mắc thì đúng là có, nhưng ta nghĩ đám người hôm nay không dính dáng gì tới bọn họ đâu."
Vừa trả lời thắc mắc của Aric, cậu vừa đưa mắt nhìn xem chu vi xung quanh, rồi nhấc chân đi tới gần một bụi lau sậy gần đó.
"Ừ? Không liên quan tới bọn họ? Tuy ta không dám nói mình là chuyên gia gì, nhưng cũng coi như là người lăn lộn trong mặt tối xã hội, đám người đó sặc mùi nguy hiểm, thế lực có sức ảnh hưởng lớn tới mức khiến nhiều tên như vậy đồng thời ra tay đối phó một kẻ duy nhất không có nhiều đâu. Không phải nhà đại công tước thì còn là ai nữa? Ngươi còn chọc vào ổ kiến lửa nào khác nữa à?"
Người ta nói rằng thêm một người bạn chi bằng bớt một kẻ thù, nhưng từ khi Aric biết cái tên tóc trắng này tới giờ thì bạn bè đâu chẳng thấy, hôm nay thình lình nhảy ra một đám thù. Hắn biết Dunkel rất giỏi, tài cao gan lớn là chuyện thường, nhưng nghĩ tới việc tên này thích chọc ngoáy thiên hạ như vậy thì hắn không khỏi cảm thán.
Lần này Dunkel không trả lời ngay, cậu giơ tay nhổ một cây lau tương đối lớn lên. Sau khi bẻ thành một đoạn dài ngang chiều cao của mình và vặt hết cành nhánh đi, cậu mới chậm rãi xoay lại nhìn Aric.
"Ta không biết là ngươi thích tọc mạch vậy đấy."
"Ta chỉ hỏi thôi, ngươi không muốn trả lời thì thôi. Cơ mà ngươi đang làm gì đấy?" Cho rằng Dunkel không muốn nói, Aric lập tức lảng sang chuyện khác.
Mấy đứa trẻ nghe thấy cũng tò mò kéo nhau lại, mắt đứa nào cũng ngập sự hiếu kỳ, muốn biết Dunkel định làm gì.
Hết nhìn sang gương mặt thiếu đấm của Aric, rồi lại nhìn những cặp mắt to tròn long lanh đang đổ dồn hết về phía mình, Dunkel nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu cắm cây lau trên tay xuống đất rồi vặt lấy một mớ lá lau.
"Không phải chuyện bí mật gì nhưng ta lười kể, ngươi muốn biết thì có thể đi nghe ngóng một chút."
Miệng thì nói một chuyện, tay lại làm một chuyện khác, như thể vừa một ma thuật, đống lá lau trên tay Dunkel thoáng cái đã biến thành bốn con châu chấu. Cậu phát cho mỗi đứa trẻ một con, nhận lấy đồ chơi từ tay Dunkel, mắt lũ trẻ sáng sực lên, kéo nhau chạy qua một bên chơi đi, chỉ có Lamm là không quên cúi đầu nói tiếng cảm ơn.
Còn Aric, mắt của hắn giật giật mấy cái, một phần là vì cảm thấy nói chuyện với tên tóc trắng này thật khó đoán, toàn là mấy lời không đâu vào đâu, một phần khác là cảm thấy ghen ăn tức ở với tài năng dụ khị con nít mà mình không có.
"Dù sao cũng phải cảm ơn ngươi đã nhắc, thôi thì trước khi ta quên mất, tính sổ lũ ruồi nhặng đó một lần đi."
Dunkel nói rồi nhổ cây lau mình vừa cắm xuống lên, mấy con côn trùng nhỏ bé có thể không gây được thiệt hại gì, nhưng để chúng bay nhảy mãi trước mặt cũng phiền lắm, cậu quay sang hỏi Aric:
"Phải rồi, tính từ chỗ này thì thương đoàn Aurora ở hướng nào?"
Không hiểu được mạch suy nghĩ của Dunkel hiện tại, coi như việc để cậu trả lời đúng trọng tâm lúc này là viển vong, Aric lấy tay ôm mặt.
"Từ đây à? Chắc là nằm ở bên đó. Ngươi hỏi cái này làm gì?" Dù vậy, hắn vẫn giơ tay chỉ hướng thương đoàn Aurora cho cậu, kèm thêm một câu hỏi, tuy rằng không mong nghe được lời giải đáp cho lắm.
Đúng như dự đoán, Dunkel không thèm trả lời mà chỉ thì thầm mấy chữ "Bên đó à" khi nhìn theo hướng tay Aric rồi đột ngột mang theo khúc lau phóng thẳng lên vài trăm mét trên không.
"Ơ! Không muốn trả lời thì thôi, ngươi nhảy lên để làm gì?"
Ngửa mặt lên nhìn Dunkel giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu trên bầu trời, Aric nhăn mặt lại, càng lúc càng không hiểu nổi.
"Mà chờ đã... Thương đoàn Aurora? Đừng nói là..."
Cái thế lực kia là thương đoàn Aurora đấy nhé?
Như để xác định suy nghĩ của Aric, một tiếng đùng thật lớn như sét đánh giữa trời quang, từ cái điểm đen bé xíu trên bầu trời, một tia chớp sáng rực xé qua không khí, cắt ngang bầu trời bay thẳng về hướng mà hắn vừa chỉ khi nãy.
Mấy ngày nay Aric có nghe phong phanh tin đồn liên quan tới một thiếu niên nào đó và thương đoàn Aurora, nhưng khi đó hắn vẫn đang tập trung tìm tin tức về Á Nhân nên chẳng để tâm mấy. Dù sao cũng chỉ là tin đồn mà thôi, hơn nữa đã dính dáng tới một tổ chức khổng lồ như vậy rồi thì cũng chẳng tới lượt hắn quan tâm.
Chẳng lẽ thiếu niên trong lời đồn là tên này?
Có khả năng lắm chứ!
"Ơ... Ơ..."
Aric há hốc mồm, hắn không thể nói nổi câu nào nữa, vì không từ ngữ nào diễn tả sóng gió trong lòng hắn được hết.
Nhà đại công tước cũng thôi đi, suy cho cùng cũng chỉ là thế lực Shina, lỡ có gì thì chạy xa chút là ổn. Nhưng mà thương đoàn Aurora thì bao trùm khắp cả lục địa, quy mô cách biệt như trời với đất, chọc vào rồi thì chạy đi đâu cho khỏi.
Cái này không nằm trong phạm trù tài cao gan lớn nữa mà là không biết trời cao đất rộng là thế nào rồi.
Nói thẳng ra là không bị ngu thì cũng là bị điên.
Giờ rủ sạch quan hệ với thằng điên này có còn kịp không?
Aric không ngừng tự hỏi.
***
Trái với sự náo nhiệt như không khí lễ hội bởi vô số tiếng reo hò của người dân bên dưới khu dân cư, con đường đến cung điện hoàng gia tương đối vắng lặng. Vì rằng khu vực xung quanh đây thuộc về giai cấp quý tộc, những người thuộc tầng lớp này luôn cho rằng bản thân có giáo dưỡng, không thể hành động như lũ dân đen được. Chính vì thế nên vũ hội diễn ra sau lễ diễu hành là để phục vụ cho tầng lớp quý tộc và người có địa vị trong xã hội.
Trên đường hiện tại chỉ có một cỗ xe sang trọng được kéo bởi hai con ngựa một sừng trắng muốt cao quý đang chậm rãi ung dung tiến tới cung điện hoàng gia. Ngựa một sừng là một loại ma thú cao cấp, kể cả trong giới quý tộc thì những gia đình sở hữu chúng cũng không tính là nhiều, dù sao đây cũng là dạng sinh vật hiếm có, mỗi một con đều đáng giá cả gia tài, mà cho dù nhiều tiền chưa chắc đã mua được.
Bởi vì quý giá như vậy nên kể cả có sở hữu được chúng thì cũng chẳng mấy ai mang ra đi kéo xe cả. Không chỉ dùng ngựa một sừng để làm sức kéo, bản thân cỗ xe đã là một công cụ ma thuật bán tự động có chất lượng bậc nhất với nhiều tiện nghi rồi. Bình thường mà nói nếu một chiếc xe như này xuất hiện trên đường cái thì chắc chắn sẽ bị thiên hạ mắng là phá của. Chẳng qua với gia huy của nhà đại công tước khắc trên thân xe thì mọi chuyện lại trở thành hợp tình hợp lý, lấy thân phận là quý tộc đệ nhất chỉ kém mỗi hoàng gia, bọn họ hoàn toàn có tư cách để hoang phí như vậy, đây cũng có thể xem như cách chứng minh sự cao quý của những kẻ đang ngồi trên xe. Đó không phải ai khác mà chính là phu nhân nhà đại công tước, mẹ của Elsie Bright và người hầu của cô ta, bọn họ đang trên đường đến vũ hội sau cuộc gặp mặt với Dunkel.
Mặc dù cỗ xe này là một công cụ ma thuật bán tự động có thể tự hành di chuyển chỉ cần xác định vị trí từ trước, nhưng người hầu gái vẫn ngồi ở ghế lái, tự mình đánh xe thay vì sử dụng chức năng tự hành. Đây là lễ nghi tối thiểu, người hầu không có tư cách ngồi chung với chủ nhân, dù có thân cận thế nào đi nữa.
Chẳng qua người hầu gái lúc này không được tập trung cho lắm, đôi tay nắm dây cương của cô chốc chốc vẫn còn run lên, mồ hôi chảy đầy trong lòng bàn tay.
Cảnh tượng mà cô chứng kiến không lâu trước vẫn in mãi trong đầu, đuổi thế nào cũng không đi. Từ lúc đó đến giờ, không ít lần cô muốn mở miệng nói những gì bản thân đã thấy cho chủ nhân mình, nhưng cứ mỗi khi chuẩn bị lên tiếng, ánh mắt thờ ơ tới khủng hoảng của thiếu niên tóc trắng kia lại xẹt qua trong tâm trí, lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng mãi không thể cất lên.
Như thể một lời nguyền vậy.
Cô biết rằng bọn họ sai rồi, vô cùng sai. Thiếu niên đó không đơn giản chỉ là một tên nhà quê mới chân ướt chân ráo bước lên đô thành xa hoa, hắn không phải là một kẻ không biết trời cao đất dày, trái lại, bọn họ mới là những con ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung.
Làm người hầu thân cận của phu nhân nhà đại công tước, phụ trách giải quyết những vấn đề nhơ nhuốc từ trong tối cho cô ta, có thể nói rằng cô biết gần như mọi thế lực hắc ám hoạt động dưới mắt chính quyền, không ít trong số đó còn có quan hệ không tệ với nhà đại công tước, chuyên làm những công việc dơ bẩn thay họ.
Cô từng tiếp xúc và giao dịch với quá nửa đám người đuổi giết thiếu niên tóc trắng không lâu trước. Những kẻ đó đều là hạng người hung ác, thực lực cực mạnh, có không ít kẻ nổi tiếng suốt hàng chục năm trong mặt tối của Golden Schloss.
Hàng chục những kẻ như vậy đồng thời tụ tập cùng một chỗ, đội hình đó dư khiến cả một gia đình quý tộc hạng nhất đau đầu rồi, nhà đại công tước dù không sợ nhưng cũng sẽ có tổn thất không nhỏ nếu phải đối đầu trực diện với đội hình như vậy. Ấy vậy mà chỉ trong giây lát thôi, tất cả đã thành tro bụi.
Cô không rõ thiếu niên kia đã làm thế nào. Nhưng cô có thể chắc chắn rằng kể cả anh hùng Sieghart cũng không thể làm được như vậy.
Không!
Khiến cả một đội hình mạnh mẽ như vậy hóa ra tro trong chớp mắt mà chẳng có chút dấu hiệu nào, chẳng gây chút hư tổn nào lên môi trường xung quanh, trong hiểu biết của cô không có bất kỳ kẻ nào có thể làm được thế cả.
Có là đại công tước cũng không thể.
Nhất là sự tàn nhẫn của thiếu niên đó, hắn tàn sát tất cả mà mặt thậm chí còn không đổi sắc, bâng quơ, nhẹ nhàng như giẫm chết một bầy kiến hôi vậy.
Đáng sợ.
Kinh hoàng.
Khủng bố.
Nếu hắn muốn thì cả cô lẫn chủ nhân mình có lẽ cũng đã thành một mớ tro rồi. Người hầu gái lại vô thức rùng mình một cái, chiếc xe cũng vì sự mất hồn của cô mà hơi loạng choạng mất lái trong giây lát.
"Ngươi đang bối rối, sao vậy?" Tiếng nói của phu nhân nhà đại công tước vọng ra từ trong xe.
Nghe thấy câu hỏi của chủ nhân mình, người hầu gái vội vàng đáp lại:
"Chủ nhân, tôi..."
Song, cô cũng chỉ nói được mấy chữ đã vội ngậm miệng lại, đôi mắt kia lại thoáng hiện ra trong tâm trí, ngăn cản những câu chữ tiếp theo.
"Đang cảm thấy thương hại cho tên kia sao? Như vậy chẳng giống ngươi chút nào." Mãi không thấy người hầu gái nói tiếp, âm thanh trong xe lại vọng ra.
"Suy cho cùng cũng chỉ là cỏ rác bên đường, còn ảo tưởng muốn leo cao. Nếu hắn hiểu chuyện, có lẽ ta đã ban cho hắn chút lợi lộc. Đáng tiếc, cơ hội ta đã cho, nhưng hắn không biết quý trọng. Qua hôm nay có lẽ sẽ không còn thấy lại nữa, không cần để tâm tới hạng người này."
"Chủ nhân... Thật ra..."
Người hầu gái gắng gượng hết sức, muốn vượt qua nỗi sợ để nói ra sự thật mà cô chứng kiến tận mắt.
Nhưng bất chợt một tia sáng xẹt tới từ phía bầu trời xa xa kéo tiếng động đinh tai nhức óc đùng vang lên theo sau. Đó là âm thanh của không khí bị nhiệt lượng khổng lồ làm giãn nở đột ngột gây nên, cùng nguyên lý với tiếng sấm.
Hiện tượng bất ngờ lạ thường này đánh vỡ lời nói của người hầu gái, tiếng động to lớn đó cũng khiến cho phu nhân nhà đại công tước bối rối vén màn xe nhìn ra ngoài.
"Hướng đó là... Thương đoàn Aurora?"
Nhìn theo hướng tia sáng bay đi, người hầu gái lầm bầm e ngại.
Bằng cách nào đó mà tới chính cô cũng dám khẳng định, tâm trí cô lại tự động liên tưởng tia sáng đó và ánh mắt thờ ơ kia về cùng một chỗ, dường như chúng mang đến cho cô cùng một loại cảm giác.
***
Cũng trong khoảng thời gian đó, thương đoàn Aurora chi nhánh Shina, phòng làm việc của hội trưởng, Ironwood đang lẳng lặng ngồi quay lưng với bàn làm việc của mình, hướng mắt nhìn ra bên ngoài, trong lòng đặt một con cáo, không ngừng vuốt ve nó, sau lưng hắn vẫn là hai lão già áo trắng, trong phòng ngoại trừ ba người này ra thì không còn ai khác.
"Vẫn chưa có tung tích của Arthur Pendragon ư?" Ironwood lên tiếng mà không nhìn lại.
"Vẫn chưa, từ hôm hắn mất tích tới nay, chúng ta vẫn một mực không có chút tin tức, không chỉ chúng ta, bên phía liên đoàn giả kim thuật sư cũng vậy." Một lão già cúi đầu đáp lại.
"Vốn dĩ còn muốn dựa vào tài năng của hắn ta để áp chế uy phong của anh hùng một chút, dù sao cũng đều là thế hệ trẻ, không tiện để những kẻ già đầu như chúng ta ra mặt. Đáng tiếc..."
Ironwood thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối, để hoàn toàn thâu tóm cả thị trường Shina, áp chế Sieghart đang ủng hộ hoàng gia là cần thiết. Tổng hội không tiện cử thêm hỗ trợ, vì lôi kéo Arthur, hắn đã đưa cả con gái mình lên bàn cân để suy xét thiệt hơn, tuy nhiên xem ra lần này đã cược sai rồi. Nhưng ít ra không phải không có lựa chọn khác.
"Bên phía Lola sao rồi?" Hắn hỏi tiếp.
"Tiểu thư đang trên đường đến vũ hội với tư cách là đại diện thương đoàn Aurora." Một lão già khác đáp lại.
"Hy vọng con bé không làm hỏng việc."
Nếu đã không thể áp chế hay hạ bệ anh hùng Sieghart vậy thì lôi kéo hắn về phe mình thôi. Thành viên nhóm anh hùng toàn là nữ, đương kim công chúa cũng chỉ là một trong số đó, chứng tỏ anh hùng là kẻ thích sắc đẹp, xét về mặt này Ironwood không cho rằng con gái mình thua kém bất kỳ ai, hơn nữa so với đám nít ranh chưa lớn, Lola còn có lợi thế của sự quyến rũ trưởng thành.
"...Sao các ngươi vẫn ở đây? Còn chuyện gì muốn báo cáo sao?"
"Không quan trọng lắm, nhưng có lẽ ngài sẽ muốn nghe."
"Không có tin tức của Arthur Pendragon, nhưng người của chúng ta đã tìm được tên nhãi con kia rồi."
Hai lão già tiếp nhau trả lời câu hỏi của Ironwood.
"Ồ? Biến mất mấy ngày cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi à?"
Ironwood cười nhạt, bàn tay vuốt ve lông cáo thoáng dùng sức, khiến con cáo đang hưởng thụ rú lên một tiếng đau đớn, nó muốn chạy đi nhưng vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay như kềm sắt của hắn.
"Dường như tên nhãi đó cũng đến để xem lễ diễu hành của anh hùng."
"Tin rằng hiện tại hắn đang bị rất nhiều người truy đuổi."
Hai lão già cũng mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Dù sao bọn họ cũng đã ăn quá nhiều thiệt thòi từ thiếu niên đó, mất mặt trước nhiều người như vậy, cục tức này làm sao nuốt trôi.
"Hắn là sâu hay là rồng, chúng tasẽ sớm biết thôi."
Ironwood đẩy ghế đứng dậy, tiện tay ném con cáo đã bị chính tay mình bóp chết sang một bên.
"Nếu cả chuyện này cũng không giải quyết được thì có tư cách gì giữ tấm thẻ đó đây... Hả? Đó là cái gì?"
Nghe Ironwood nói, hai lão già cũng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài theo hướng mắt của hắn.
Chỉ thấy một tia chớp đang bay về phía này với tốc độ rất nhanh, mới đầu chỉ là một chấm nhỏ, loáng cái đã thành một chùm tia sáng rực như mặt trời ban trưa, kèm theo phía sau là tiếng sấm chấn động màng nhĩ.
Ầm!
Tia sáng bay đến bên ngoài thương đoàn Aurora thì bị một bức màn vô hình cản lại, nhưng ngay lập tức, bức màn liền vỡ tan tành, tiếp theo là bức thứ hai, thứ ba,...
Chuyện diễn ra quá nhanh, tất cả chỉ xảy ra trong thời gian vẻn vẹn một hai cái chớp mắt, ba người Ironwood còn chưa kịp tỉnh lại từ sự ngạc nhiên thì bức màn bảo vệ cuối cùng đã bị xuyên thủng, tia sáng đâm thẳng tới chỗ ba người.
"Chết tiệt! Hội trưởng coi chừng!"
"Mau bảo vệ hội trưởng!"
Lúc bọn họ phản ứng lại thì đã quá muộn, tia sáng đã lạnh lùng đâm xuyên qua lồng ngực Ironwood, hiện nguyên hình là một thân lau mỏng manh yếu ớt, mang theo cả người hắn đâm vỡ hàng loạt các bức tường phía sau, cuối cùng đóng đinh hắn trên một cây cột lớn.
Ironwood hộc ra một ngụm máu lớn, trước khi mất đi ý thức, hắn nghe thấy một câu nói xen lẫn trong tiếng la hoảng loạn của hai lão già và những nhân viên khác của thương đoàn Aurora.
"Liệu hồn đấy."
Đại khái có thể nghe ra đó là giọng của một thiếu niên.