Hoàng Hậu Té Giếng Xuyên Không

Chương 1: Tú Linh

Chào moị người. Truyện này là sự thật 100%. Ko hề hư cấu. Chắc các bạn cũng biết những truyện xuyên ko. Thực ra tôi cũng ko quan tâm đến truyện này lắm cho đến khi chính tôi đã xuyên ko 1 lần. Sau nhà tôi là một mảnh vườn, hôm đấy tôi ra đó tưới mấy cây rau ở gần giếng. Đúng lúc đó bạn tôi đến chơi. Tôi và nó đứng nch với nhau ở gần giếng, tôi trêu nó và nó đã vô ý đẩy tôi xuống cái giếng đó. Lúc đó hình như tôi đã ngất đi, nhưng tôi chẳng nhớ gì cả. Bống dưng khi mở mắt, trc mặt tôi là khung cảnh cổ xưa đến lạ kỳ. Con phố nhộn nhịp chẳng thấy đâu thay vào đó là những sạp hàng riêng lẻ nhưng vẫn rất đông đúc.Tôi hỏi 1 cô gái đi qua đó, cô ấy nói đây là thời vua Lê Thánh Tông. Hôm qua vua mới lên ngôi.Cô ấy nói với vẻ mặt ngạc nhiên rằng buổi lễ rất lớn mà tôi chẳng biết gì cả. Hôm đó, tôi lang thang trên đường xin ngủ nhờ đủ các nhà nhưng nhìn quần áo, kiểu tóc của tôi chẳng ai cho tôi vào cả. Tối hôm đó tôi phải ngủ ngoài đường.Ghê rợn vô cùng. May sao hôm đó quân lính dán thông báo tuyển cung nữ. Sang hôm sau tôi vội đến cửa cung. Nhìn ở ngoài trông rất uy nghi và rất đẹp. Tôi còn quen 1 cô gái ở đó nữa. Cô ấy rất xinh đẹp và rất tốt bụng.Sau đó tôi đc vào hẳn bên trong cung. Cung điện rất đẹp, rất nguy nga. Tôi và cô gái ấy nói chuyện với nhau rất nhiều khi cùng nhau bước vào nơi chúng tôi sẽ đc học các lễ nghi(vậy mà tôi cứ nghĩ cái này chỉ dành cho các cung nữ nhỏ tuổi). Cô gái đi cùng tôi tên là Nguyễn Thị Mai, 18 tuổi kém tôi 1 tuổi. Chúng tôi học lễ nghi vài ngày thì đc hầu hạ chính thức. Chúng tôi cùng hậu hạ Kính Phi. Hôm đó là ngày yến tiệc cung đình, do có 1 vũ nữa bị đau bụng nên tôi được thế thay (có lẽ vì tôi cũng có chút nhan sắc và tài múa _ tôi học trường múa). Hôm đó, tôi đc chính mắt nhìn thấy vua Lê Thánh Tông. Vua rất đẹp trai, trông cũng rất cao, rất có phong thái. Khi đang múa tôi thấy vua cứ nhìn tôi và cười khiến tôi mất đi tự nhiên. Sau khi tiệc tàn, chúng tôi đc thưởng mỗi người 1 chiếc vòng rất đẹp. Sau đó bỗng 1 người phụ nữ cũng lớn tuổi gọi tôi và dẫn tôi vào gian phòng rất rộng. Tôi đang trong sự ngạc nhiên thì bỗng có người đẩy cửa vào. là vua Lê Thánh Tông. Vua nói với tôi rằng tôi rất đẹp, vua hỏi tên tôi. Tôi nói tôi tên Trần Tú Linh. Vua nói là chưa bao giờ nghe cái tên hay đến vậy. Rồi vua bỗng đọc 1 bài thơ. Có lẽ để ca ngợi tên tôi, tôi chỉ để ý đc câu: Tú, 1 chữ gợi vẻ dịu dàng, đằm thắm. Linh.khác nào núi Linh Sơn kia vẫn vời vợi. Tôi bỗng nổi hứng đọc ngay bài Bánh trôi nước của Hồ Xuân Hương. Vua nở 1 nụ cười rất tươi nói với tôi là nàng trách trẫm ko coi phụ nữ ra gì sao. Rồi vua ôm lấy tôi nói rằng sẽ sắc phong tôi làm Hoàng hậu. Tôi cười và tạ ơn vua. Vua bỗng vươn lại gần tôi, gần sát. Tôi vội đẩy ra và nói là tôi ko thể (vì tôi mới 19t mà). Vua cười và ôm lấy tôi nói rằng người sẽ đợi. Lễ phong hậu của tôi rực rỡ, nguy nga, tráng lệ vô cùng. Chiếc váy tôi mặc cũng vô cùng oai nghi, rất ra dáng 1 chính thất. Vua ban tên mới cho tôi là Trường Lạc. trường là lâu dài là nhiều, lạc tức là niềm vui. Tên của tôi là niềm vui kéo dài. Mọi người trong cung điện gọi tôi là Trường Lạc hoàng hậu. Làm hoàng hậu nhưng tôi vẫn nhớ về tình bạn của tôi và Mai nên tôi đi nói chuyện với vua để cô ấy làm Minh Phi (vì tôi nhớ có lần cô ấy nói với tôi là: Thị (thời này con gái x.h với nhau là tôi -thị) biết ko? Vào cung tôi sẽ cố gắng trở thành phi tần, nt sống sẽ sướng hơn. Vua sau khi xem tranh vẽ cô ấy cũng đồng ý. Thế là trong hậu cung, chúng tôi lại tiếp tục làm bạn. Nhưng sóng gió đến với tôi quá sớm. tôi bị hoàng thái hậu ghẻ lạnh. tôi là chính thất mà bị coi chẳng ra gì, trong khi Mai lại được bà yêu mến. Ko những vậy, Mai cũng bắt đầu ghét tôi ra mặt, chỉ có vua là luôn đứng về phía tôi. Sau đó Mai sinh con trai, mọi người đổ dồn về phía cô ấy hết, chăm sóc cô ấy tận tình. Cả cung nữ hầu hạ tôi cũng nói xấu tôi. Vua Thánh Tông cũng bị ép phải quan tâm đến Minh Phi nhiều hơn. Tôi cũng biết là hoàng hậu đồng nghĩa vs việc phải chia sẻ chồng mình vs người # nên cũng ko ý kiến gì cả. Rôi 1 hôm khi đi dạo, tôi thấy 1 cái giếng rất giống giếng sau vườn nhà tôi. Khi soi xuống đó tôi thấy đúng ngôi nhà của tôi in bóng dưới nước. Tôi trở về cung của mình và suy nghĩ rất nhiều thì Mai cùng vs nữ tỳ của cô ấy đến bái kiến. Khi có riêng tôi và cô ấy thì cô ấy nói là tôi nên biến khỏi đây, bị ghét nv rồi mà vẫn mặt dày ở lại. Nếu t đi cô ấy hứa sẽ ko làm hại tôi. Tôi nói là tôi sẽ ở đây mãi mãi (vì tôi đag rất tức). Cô ấy lại nói là nếu ở đây thì sẽ phải chứng kiến cảnh cô ấy lên làm chính thất và cái tên Trường lạc này sẽ là của cô ấy. Nói xong cô ấy đẩy tôi ngã và đi luôn. Tôi khóc và thấy mình ko thể chiụ đc nữa. tôi đến gặp vua Lê lần cuối như để từ biệt nhưng thái giám nói vua bận nên hoàng hậu hãy để khi #. tôi buồn lắm nhưng ko biết làm tn. Tôi đi ra chỗ cái giếng đó, nhảy xuống như để nhấn chìm mọi ký ức. Khi tỉnh dậy, lại 1 lần nữa tôi thấy kỳ lạ. tôi đang nằnm ở bênh viện. bạn tôi và mẹ tôi mắt đỏ hoe.Nói là tôi đã hôm mê 5 ngày rồi mà theo tôi tính thì tôi đã ở quá khứ 5 năm chứ ko phải 5 ngày. Chắc chắn đó ko phải là 1 giấc mơ, tôi cá đấy. Sau khi khỏe lại, tôi lên mạng tìm thông tin về nhà lê và thời vua lê thánh tông. tôi cũng thấy có đoạn viết về Trượng Lạ hoàng hậu. Lúc đầu bà đc vua sủng ái và sau đó thì bị ghẻ lạnh đến nỗi ghét vua và giết vua. Có lẽ nào thời kỳ sủng ái là của tôi, còn bị ghé lạnh là Mai ko? Mai sẽ giết vua ư? Tôi nhât định phải ngăn chuyện này lại. Nhưng cái giếng sau vườn đã bị lấp vì sợ tôi lại ngã xuống nữa. Tôi phải trở lại = cách nào đây. Mọi người! xin hãy giúp tôi