chương 3: Nguyễn Thị Đảo

Hoàng Hậu Té Giếng Xuyên Không

chương 3: Nguyễn Thị Đảo

Tôi vốn là con gái của một quan huyện, tính tình rất ham chơi. Một hôm tôi ra chợ chơi, khi đi ra cổng thành thì thấy mọi người đều đứng hai bên kính cẩn nhường lối cho một đoàn người. Tôi tò mò đứng lại xem. Dẫn đầu đoàn người ấy là một thanh niên cưỡi con bạch mã, mặc áo màu vàng thêu hình rồng, ngũ quan cuốn hút, đầy khí chất quân vương. Tôi hỏi người bên đường mới biết được đó là hoàng đế Lê Thánh Tông. Tôi biết từ hôm đó, tôi đã đem lòng yêu người ta mất rồi. Mấy tháng sau, tôi nghe tin tuyển cung nữ. Tôi xin mẹ chuẩn bị đồ vào cung. Nhờ có học thức và biết lễ nghi, tôi được làm cung nữ hầu hạ vua Thánh Tông. Dù rất yêu chàng nhưng tôi chỉ biết ngắm nhìn từ xa. Rồi một hôm tôi thấy bên cạnh chàng xuất hiện một người con gái rất đẹp tên là Tú Linh, nụ cười của cô ấy rất đẹp, rất thánh thiện làm tôi nhớ mãi không quên. Sau một thời gian, Tú Linh được sắc phong làm hoàng hậu. Vào ngày sắc phong, tôi bảo với thái giám tôi không đi được vì ốm nhưng thực ra là tôi không muốn thấy người tôi yêu thành thân với người khác, khi mọi người dân vui vẻ đón hoàng hậu mới thì tôi ngồi khóc một mình trong phòng. Sau đó tôi bị điều đi làm cung nữ của một phi tần mới vào cung. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mấy năm sau khi tôi đang ở ngự hoa viên hái hoa cho vị phi tần kia thì tình cờ thấy cảnh Trường Lạc hoàng hậu xô ngã Hoàng đế Lê Thánh Tông xuống giếng. Tôi kích động hét lên một tiếng thì Trường Lạc hoàng hậu nhìn thấy, kéo luôn tôi đẩy xuống giếng, chẳng biết gì nữa. Khi tỉnh dậy tôi thấy tôi đang ở trong một cái giếng cạn, tôi hét lên cầu cứu. Thứ ngôn ngữ từ cổ họng tô phát ra nghe lạ lẫm làm sao, nhưng tôi hiểu ý nghĩa của nó. Một lát sau một bà cụ bước tới miệng giếng, vứt cho tôi một sợi dây thừng được buộc chắc vào gốc xoan rồi bảo tôi tự trèo lên. Tôi cố hết sức trèo lên khỏi miệng giếng, rồi sau đó tôi được bà cụ cho ở nhờ, bà nghe tôi kể lại câu chuyện của mình với một thái độ bán tín bán nghi, rồi dạy cho ta cách sống sót tại thế giới xa lạ này. sáu tháng sau tôi cũng thích nghi được với thế giới công nghệ này. Hôm nọ khi đang lướt facebook tôi tình cờ đọc được confession của một người xưng là Lê Thánh Tông Hoàng đế, câu chuyện thật giống với Lê Thánh Tông Hoàng đế năm xưa tôi từng yêu thương. Nếu đúng là chàng, nếu chàng thật sự còn sống, hãy để lại nick facebook ở dưới comment, chúng ta add friend inbox tâm sự nhé.
P/S: nếu chàng tìm thấy Tú linh hãy inbox cho ta gấp nhé, ta đã để lỡ mất Tú Linh ở thời nhà Lê rồi, ta không thể để mất luôn Tú Linh ở thời hiện đại."
#168 Hoàng hậu Nô
"Quang Thục Văn hoàng hậu.
Hậu Lê năm 1469.
Tư Thành con ơi, Thái Tông con ơi, đã 3 năm kể từ khi con bỏ ta mà ra đi. Con có biết ta nhớ con nhiều ra sao không. Đất nước bây giờ, nhờ có cận vệ thân thiết, người bạn thanh mai trúc mã Trần Đinh Liệt của con oằn mình gánh vác mới có thể trụ vững tới giờ. Ta vẫn nhớ rõ, vào ngày rằm tháng tư năm Bính Tý, trời cao trăng sáng, gió thổi hiu hiu, cái gai trong mắt ta là Trường Lạc đã bị loại bỏ, con và Trượng Lạ đang rất hạnh phúc bên nhau, cùng nhau giao bôi uống chén thề. A không, là ta đang tự lừa dối bản thân, nếu không tại sao con trai ta lại không hề nở nụ cười, gương mặt lại sầu bi như vậy? Từ trước đến nay, ta luôn biết tình cảm của con dành cho Trường Lạc sâu nặng thế nào, nhưng con nói xem, cái thứ không rõ lai lịch, không biết phép tắc như nó thì làm sao có thể về làm dâu nhà ta, làm hoàng hậu một nước? Những tưởng, sau khi con tiện nhân đó biến về nơi thuộc về nó, thì con sẽ yên tâm mà vui sống, toàn tâm toàn ý trị vì đất nước, cạnh bên người dành cho con, nhưng ta đã lầm.... Con yêu nó đến vậy sao? Con yêu nó đến sẵn sàng từ bỏ ngai vàng để đuổi theo hình bóng hư ảo đó sao? Giây phút Tường Lạ nói với ta con đã quyên sinh dưới giếng ngọc, ta như đông cứng, mọi thứ dưới chân ta như sụp đổ. Sao con nỡ làm thế với ta chứ.... Ta biết lỗi rồi, con trai bé bỏng à... Quay về với ta đi, con trai à... Ta đã biết lỗi rồi... Ta sẽ không ghẻ lạnh với Trường Lạc nữa, sẽ cho con tình yêu con cần, thứ con muốn mà... Ta cần con, Đinh Liệt cần con, bách tính cần con lắm. Về đi nhé, con trai.
Đương kim thái hậu
Quang Thục Văn
P/s: ta đã phải lén dùng máy tính của những người ngoại quốc đem tới đây để gửi bức thư này cho con. Mong con nhận được. Yêu chươn