Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

CV 82: Vô liêm sỉ.

Cho nên Sở Cuồng châm chọc nói: "Người gầy chút vẫn tốt hơn, nếu không sau này còn có thể gặp chuyện tương tự như vậy nữa!"

Thải Thải đỏ mặt, lạnh lùng liếc hắn một cái.

Chờ tâm tình bình phục thật tốt, mới nói.


"Vừa rồi đáp án của ngươi cũng thật không tồi, ‘Mộng khe bút đàm’ đúng là ở chỗ đó, cho nên, ngươi cũng đúng!"

"Hai vị hoà nhau."

Bên ngoài ồ lên một trận, bị thuyết phục đối với hai vị công tử tuổi trẻ tuấn mỹ gặp qua là không thể quên được này.

Thải Thải có chút câu nệ không biết nên làm như thế nào. Ai ngờ Nhiếp Lăng Phong rất lễ độ nói: "Lão bản, kỳ thật ta nghĩ, lần này hẳn là vị Long gia này thắng cuộc, lão bản hỏi tại hạ là một đề rất đơn giản, là của hắn, tại hạ vừa mới thầm nghĩ lại, cũng không được chính xác như vậy. Cho nên, ván này, hẳn là hắn đã thắng."

Thải Thải nhìn vị Nhiếp Lăng Phong này, kỳ thật lúc nãy là nàng muốn giúp hắn, không nghĩ tới, ngược lại lại làm chuyện xấu, cũng may người này nhân phẩm rất tốt, thái độ làm người cũng chính trực. Thải Thải nhìn Sở Cuồng đắc ý vênh váo, nhưng lại không hiểu được, chẳng lẽ trí nhớ của hắn xuất sắc đến như vậy, nhưng, vừa rồi hắn cũng không thực sự nhìn kỹ, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, loại trí nhớ này, làm cho Thải Thải không theo kịp.

"Sao vậy, lại sùng bái nhìn trẫm như vậy….. Thật ngại à nha!" Sở Cuồng nhẹ liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn củaThải Thải đang kinh ngạc đến xuất thần một cái.

Thải Thải lại thẳng thắng, "Ta xác thực là không bằng, Long gia, trí nhớ của ngươi, chỉ e khắp thiên hạ không tìm ra được mấy người. Ta rất bội phục."

Hắn không ngờ nữ nhân nhỏ bé này bình thường lanh mồm lanh miệng, hay gây sự, nhưng trong chuyện tình đúng sai thị phi lại thành khẩn thẳng thắn như vậy, phẩm tính ấy, phỏng chừng ngay cả nam nhân cũng khó tìm thấy, Sở Cuồng nghiền ngẫm, đối với nàng, ít nhiều có thêm chút tán thưởng.

Thải Thải nói: "Muốn làm một chưởng quầy có đầy đủ tư cách, trừ bỏ nhãn lực hơn người, trí nhớ hơn người, còn phải chính trực hơn người."

"Cho nên cửa thứ ba là kiểm tra nhân phẩm."

Cuộc kiểm tra thật kỳ quái, còn khó hơn cả tuyển phi, Sở Cuồng thầm nghĩ, sớm biết như thế, lúc trước tuyển phi liền thêm phần điểm mặt, như thế nha đầu béo này làm gì có cơ hội chen vào.

Thải Thải nói tiếp: "Cửa thứ ba đề mục tên ‘nhân phẩm như vàng’."

Nói xong lấy từ bên hông ra một cái hà bao (ví tiền), nói: "Trong Hà bao có mười tám đồng tiền, chờ lát nữa tất cả mọi người đều đi ra ngoài, mười tám đồng tiền này sẽ được đem giấu ở trong phòng, hai vị công tử sẽ chia ra nhặt, thời gian hạn định cũng là một nén hương."

Ê, cái đề này thật ngu ngốc, phải biết rằng, nếu nàng đã biết là khảo nghiệm nhân phẩm, tại sao lại đi giấu tiền, bọn họ cũng không phải là kẻ ngu!

Mọi người trong lòng đều thầm nhỏ giọng.

Đại khái một nén hương sau, Nhiếp Lăng Phong đi ra, vẻ mặt u sầu, thật có lỗi nói: "Tại hạ vô năng, tìm tới tìm lui, cũng chỉ tìm được mười bảy đồng….. cái này….."

Thải Thải cười, cầm lấy tiền nói: "Không sao, sau này, có lẽ vẫn còn cơ hội."

Chờ đồng tiền được phân rải xong, Sở Cuồng cũng đi vào.

Thải Thải ở bên ngoài chờ.

Một nén nhang sau, Sở Cuồng đi ra, cười, cầm tay Thải Thải lên, thả mười tám đồng tiền vào lòng bàn tay nàng: "Mười tám đồng, một cũng không thiếu."

Nhiếp Lăng Phong cười nói: "Chúc mừng Long gia huynh, xem ra, đúng là tài giỏi, tại hạ, biết khó mà lùi."

Sở Cuồng liếc về phía Thải Thải, ai ngờ nàng sắc mặt khó coi, nhếch môi, lộ vẻ xảo quyệt, cau mày, trừng mắt nhìn hắn, thần tình rất khinh thường.

"A, không thể tưởng tượng được ngươi lại vô liêm sỉ như vậy!!"