CV 91: Đế hậu hiệp nghị.

Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

CV 91: Đế hậu hiệp nghị.

Đừng sợ, là trẫm?

Không biết vì sao, đáp án này lại làm cho Thải Thải càng thêm sợ hãi. Đáng sợ nhất không phải là kẻ ác làm điều ác, mà chỉ sợ kẻ ác đột nhiên đổi tính, từ một con cáo lại biến thành dịu dàng đến nham hiểm, làm sao có thể không sợ đây?

Kết quả là nàng càng ngày càng run rẩy hơn.


Mà hắn thì lại càng thêm dịu dàng.

Sự dịu dàng đến tận xương tuỷ, cực kỳ giả tạo, làm cho người ta dễ dàng liên tưởng đến điển cố trăm năm cáo chúc tết gà kia.

"Trẫm nhìn thấy ngươi ngủ thật ngon, cho nên không nhẫn tâm đánh thức." Bàn tay Sở Cuồng buông tay nàng ra, hướng về mái tóc của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve giống như đang vuốt ve một con mèo để trấn an cảm xúc của nàng: "Mơ thấy cái gì vậy? Kể cho trẫm nghe một chút đi?"

Là ác mộng mà thôi, chỉ sợ đây cũng là một phần trong ác mộng ấy đi?

Thải Thải cứng ngắc, chậm rãi xoay người, ánh mắt hắn trong đêm tối thỉnh thoảng lại hiện lên một tia sáng rọi, bốn mắt nhìn nhau, chỉ sợ thần sắc giống như nhìn thấy quỷ này của Thải Thải, cũng đã được thu vào đáy mắt của Hoàng thượng lão gia đi? Một trận trầm mặc, trầm mặc rất lâu.

Đôi môi xinh đẹp của Sở Cuồng, nhếch lên, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ.

"Hoàng hậu, đây là lần đầu tiên, trẫm nhìn rõ dung nhan của nàng như vậy đấy." Hắn chế nhạo, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, sau đó nhéo nhéo phần da hơi hồng do bị áp vào trên giường, "Nhìn gần như vậy, thật có một tư vị khác à nha."

"Hình như ta đang mơ phải không?" Rốt cục nàng cũng nói ra câu nghẹn trong lòng đã lâu: "Vì cái gì ngươi lại còn ám ta, trong mơ tra tấn ta còn chưa đủ sao?" Thải Thải tủi thân, ánh mắt đã hơi ươn ướt, nước mắt rơi trên mặt, dừng trong lòng bàn tay của người nào đó. Sự thật chứng minh, hắn không hề nghĩ rằng thì ra sư ảnh hưởng của hắn ở trong lòng nàng lại mạnh mẽ đến vậy, hơn nữa nữ nhân kiên cường cứng rắn này lại còn rơi lệ, hoàn toàn vượt qua ngoài ý muốn của hắn. Thì ra theo kế hoạch của hắn là, lấy sắc đẹp của mình, lừa gạt nữ tử này, sau đó đùa giỡn trong lòng bàn tay cũng xem như không có gì là khó khăn cả.

Sở Cuồng mang theo mục đích đã cân nhắc thật kỹ đến đây, cho nên lập tức vươn tay, lau nước mắt của nàng đi. Hạ quyết tâm, sau đó ôm nàng vào lồng ngực rắn chắc của mình, thân thể mềm mại của Thải Thải, mang lại cho hắn một cảm thụ vô cùng kỳ lạ. Ôm chặc nhau, đôi môi hắn dịu dàng dừng ở bên mặt nàng, sau đó đi đến sau tai nàng.

Vòng tay bao phủ ngực nàng cảm nhận được trái tim nàng đang mãnh liệt nảy lên.

Rốt cục hắn cũng đã chắc chắn được mình đã đại công cáo thành.

"Hoàng hậu, chỉ sợ đây là lần đầu tiên hai ta ở chung yên bình như vậy phải không?"

Đúng vậy, từ lúc nàng thành thân đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn đối xử thân mật với nàng như vậy. Chẳng qua loại thái độ đột nhiên chuyển biến này, đổi thành người khác, thì ai cũng không thể chịu nổi, ngược lại làm cho cả người cảm thấy mất tự nhiên hơn. "Ừ, tuy rằng ta biết ngươi giả vờ cũng thật vất vả, nhưng ít nhất, thái độ của ngươi cũng khá tốt." Sở Cuồng cảm thấy, điểm đáng giận nhất ở nàng, chính là nói chuyện thẳng thắn như vậy, nhất châm kiến huyết.

(nhất châm kiến huyết: một câu nói đúng trọng tâm)

"Hoàng hậu, trẫm nói cho nàng biết, nữ nhân quá thông minh sẽ không đáng yêu đâu, nữ nhân phải biết giả vờ, như vậy mới đáng yêu." Nói xong, hai tay của hắn lại nhéo má nàng. Thải Thải phiền muộn, bởi vì nàng rất ít khi nghi ngờ cái gì, nhưng mà lần này, thật sự đã làm khó nàng. Không thể nghĩ ra, tâm địa của nam nhân này so với lang sói lại càng hiểm ác, đến tột cùng hắn là có ý đồ gì đây? Cũng may hiện tại, Thải Thải đã hiểu được, đây không phải là mộng, hơn nữa nàng là bị người ta khẩn cấp khiêng về hoàng cung trong lúc còn đang mơ ngủ.

Điều này chứng tỏ cái gì, hắn, không phải muốn phế hậu sao?"

"Hoàng thượng, người không định phế bỏ ta sao?" Thải Thải thế nhưng lại có chút phiền não, thật lo lắng vì cái gì hắn lại quyết định không phế hậu.

Sở Cuồng cưỡng chế sự bực tức trong lòng, trêu đùa vành tai của nàng, sau đó lại nói những lời ngon tiếng ngọt trái với lương tâm: "Sao trẫm có thể phế bỏ nàng được chứ?" Sau đó đề tài liền chuyển sang trọng điểm: "Trẫm sẽ không phế bỏ nàng, hơn thế sẽ hỗ trợ nàng trở thành một thế hệ hiền Hậu của Đại Sở nữa."

"Nhưng mà, trẫm có một điều kiện."

Sở Cuồng rốt cục cũng nói đến mục đích chính: "Trẫm và Hoàng hậu phải đạt thành một mối quan hệ quân thần vô cùng ăn ý, cũng có thể nói đó là quan hệ hợp tác." Nếu quyết định không phế bỏ Hoàng hậu, Sở Cuồng quyết định phát huy vai trò của vị Hoàng hậu này lên mức cao nhất.

"Ta, ta nghe không hiểu." Thải Thải nói.

Sở Cuồng cười, rốt cục cũng không hề giả vờ dịu dàng nữa, hắn nằm thẳng, nhàn nhã thở dài: "Trẫm không thể chấp nhận được bề ngoài của ngươi, nhưng ngươi cũng xem như là một thê tử trợ thủ đắc lực của trẫm, cho nên, như cách nói của dân gian, chúng ta có thể làm một đôi phu thê hữu danh vô thực, tuy nói là phu thê, như thực tế, giữa ngươi và trẫm, chính là giống như đồng bọn quan hệ hợp tác với nhau vậy."

Rất nhiều danh gia phú quý đều là như vậy, bình thường chính thê vào cửa lại giống như một nhu yếu phẩm, bởi vì chỉ cần mà không thích, cho nên chính thê rất khó có được tình yêu thật sự của phu quân mình, sau đó lại trở thành người trợ thủ đắc lực không thể thiếu bên bạnh trượng phu. Thậm chí có một vài chính thê, bị bỏ rơi vào đêm tân hôn, cả đời cũng chưa từng cùng phu quân chung đụng, chỉ có thể làm một đồ vật bài trí cao quý, đẹp mắt mà thôi.

Trong lòng Thải Thải hiểu được, không phải là Sở Cuồng chỉ muốn một mối quan hệ như vậy sao?

Nàng thật may mắn, chưa từng yêu ai, cho nên cũng không biết đau lòng là gì, vì vậy ở bên nhau như vậy cũng không có gì là to tát cả.

Thải Thải trầm mặc, nghiêng đầu, nhìn thấy hắn đã khôi phục lại sắc mặt cuồng ngạo.

"Thì ra là như vậy, hẳn là ngươi nên sớm đi thẳng vào vấn đề một chút, vừa rồi, ta bị ngươi hù cũng không nhẹ đâu."

Thải Thải than nhẹ một hơi, "Nếu ngươi sớm nghĩ được như vậy thì đã tốt lắm rồi, miễn cho lại xảy ra nhiều chuyện như vậy không phải sao? Ngày đầu tiên ta tiến cung, cũng đã nghĩ như vậy, Hoàng thượng, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ta, mà chúng ta lại phải sớm chiều đối mặt, cho nên ngươi hận ta phải không?" Nàng không biết gì cái gì lại nói ra câu này, nhưng nàng không nói dối, bởi vì dựa theo quan sát của nàng, Sở Cuồng hẳn là loại người rất nghiêm túc trong tình cảm. Trên thực tế, Sở Cuồng cũng không phải là yêu, sự chán ghét của hắn hơn phân nửa đến từ sự kỳ vọng quá cao, mà sự thật là vô cùng khó chấp nhận, hắn đích xác đã rất mong chờ một Hoàng hậu tài mạo song toàn, nhưng hiện tại kết cục đã định, hắn cũng đã dần dần tiếp nhận, hoàng hậu, hoàng phi, bất quá cũng chỉ là công cụ để hắn thống ngự Đại Sở mà thôi.

Thải Thải cũng không nhận ra, là nàng đã lấy lập trường vô cùng thuần khiết lương thiện để đi lý giải Sở Cuồng.