CV 87: Phế bỏ Hoàng hậu.

Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

CV 87: Phế bỏ Hoàng hậu.

Sở Cuồng trong lòng thở dài, đứng còn không vững, còn có tinh thần nói lời uy hiếp hắn? Nhưng nàng nói rất đúng, không đưa nàng về, ở trong này sẽ thật mất mặt, ‘kẽo kẹt’, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Sở Vinh mê mang nhìn Sở Cuồng đang ôm Thải Thải, hắn còn tưởng là mình nhìn lầm, dụi dụi mắt, sau đó ngốc nghếch kêu một tiếng: "Đường ca…" A a a!!! Hắn, vì sao lại xuất hiện ở đây chứ?! Chẳng lẽ Sở Cuồng đã biết việc mình nói xấu hắn ở sau lưng rất nhiều, nên âm thầm theo dõi bước chân của mình hay sao?


Thanh âm lạnh lùng lại một lần nữa từ bên môi tràn ra: "Ngay bây giờ, ngươi đã mang Chu Thải Thải từ trong phủ đệ mang đi ra như thế nào thì hãy mang về y như vậy cho trẫm, sáng ngày mai vào cung gặp trẫm, kể hết chuyện tình ngày hôm nay cho rõ ràng." Đẩy mạnh nàng ra khỏi người hắn, lại chợt thấy nàng sắp ngã vào vòng tay của Sở Vinh, nửa đường liền hối hận túm nàng trở về, Thải Thải bị bị túm trở lại vào lòng hắn, Sở Cuồng vừa đỡ nàng vừa nói với Sở Vinh: "Ngươi không được có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với nàng ta cả!"

"Gia, hay là để tiểu Phàm đỡ vị cô nương này, phái xe đưa bọn họ hồi phủ có được không?"

Tốt lắm, rất đúng với chủ ý của hắn. Hắn nghiêm mặt, tiểu Phàm đi qua đỡ lấy vị cô nương tròn trĩnh này, trong khoảng cách gần như vậy, có thể thấy rõ dung mạo của nàng. Thật mượt mà, chỗ nào cũng mượt mà cả, quả nhiên đúng là vậy, chủ công chỉ thích người béo mà thôi. Ánh mắt tiểu Phàm có chút cổ quái, Sở Cuồng thấy vậy không khỏi liếc mắt cảnh cáo một cái, nói: "Đi nhanh về nhanh."

"Vâng." Nàng thấp giọng trả lời, sợ làm chủ công tức giận.

Đỡ lấy Thải Thải, rời khỏi nơi này.

"Chủ tử, chúng ta cũng phải hồi cung ngay, trong cung xảy ra đại sự!" Thái giám đầu đầy mồ hôi, vừa rồi mới nhận được mật báo của thái giám truyền tin, trong cung, đã loạn thành một đống rồi!

********************* Thải Thải bánh bao thịt **********************

Trong cung đèn đuốc sáng trưng.

Sau khi hiểu được sơ lược sự tình Sở Cuồng liền thừa dịp trong đêm chạy đến tẩm cung Thái hậu. Không ngờ Thái hậu luôn luôn hiền lành lại phát giận, trên mặt đất đầy dưa và lê, đào vung vãi. Sau khi Sở Cuồng đi vào, đám cung nữ thái giám thật thức thời lui ra.

Sở Cuồng nhận ra tâm tình mẫu hậu không được tốt, không nói một lời, liền quỳ gối trước mặt bà: "Mẫu hậu bớt giận."

Mẫu hậu rất ít khi tức giận lớn như vậy, duy chỉ có hai lần là lúc trước bị người vu hãm, chính hắn bị phụ hoàng sung quân đến U Châu và một lần nữa bị vu oan giam vào Đại Lý tự, hai lần đó, Mẫu hậu mặt xanh mét, dữ dội như sấm rền.

"Ngươi vẫn là nên cấp tốc quyết định đi! Từ khi nào thì Hoàng nhi lại trở nên lề mề như vậy?!" Thái hậu thở phì phì lạnh lùng nói.

"Đến tột cùng là có muốn phế hậu hay không, chỉ một câu mà thôi, tất cả mọi người đều biết ngươi trong lòng nghĩ gì rồi! Hậu cung không thể vô hậu, hôm nay ngươi quyết định đi, cho ai gia một câu trả lời xác đáng, hoàng hậu, phế, hay là không phế?"

Nói xong, Tháo hậu cầm lấy chiếu thư còn chưa viết ở trên bàn, nhét vào ngực Sở Cuồng: "Ngay tại đây, ngươi muốn viết thế nào thì viết, lúc trước mẫu hậu không can thiệp chuyện ngươi lập hậu, bây giờ, mẫu hậu cũng không quản đến tốt cùng là người có phế bỏ hoàng hậu hay không, nhưng mà, tốt nhất ngươi nên khiến cho hậu cung khôi phục như bình thường. Mẫu hậu đã già cả, không trông coi được nhiều như vậy, cũng không dung được nhiễu loạn như thế."

Sở Cuồng cầm lấy thánh chỉ trống, hơi chút tự hỏi, rốt cục hạ quyết tâm, đúng vậy, mẫu hậu nói rất đúng, chuyện này tuy rằng chưa nói rõ, nhưng mọi người cũng đều đã hiểu được, Hoàng hậu cố ý từ bỏ vị, hắn cố ý muốn phế hậu lập người khác, cho nên mới tạo nên cục diện doạ người ngày hôm nay. Sở Cuồng sau khi hạ quyết tâm, cầm thánh chỉ trống đến bên bàn, nâng tay, viết ra một đạo thánh chỉ, lại lấy ấn chương ra, in vào. Hắn gọi thái giám tuỳ thân đi vào, sau đó mệnh lệnh: "Bây giờ ngươi đến nhà Chu đại nhân truyền chỉ lập tức cho trẫm!"

"Vâng, Hoàng thượng."

Đây là thánh chỉ gì? Xem ra Hoàng thượng đã hạ quyết tâm phế hậu. Hắn cầm thánh chỉ đi ra ngoài, trong lòng lại phỏng đoán, Hoàng hậu nương nương bị phế, không biết, ai chính là người tâm phúc trong cung nhỉ? Đức phi? Thục phi? Như phi, hay là Thần phi? Haizz, Hoàng hậu nương nương thật bạc mệnh, xem như là người có tốc độ bị phế nhanh nhất đi.

Thái hậu nhìn toàn bộ, ngồi xuống, sắc mặt cũng trở nên dịu hơn.

"Lúc này, con không bao giờ… có thể hối hận được nữa, Hoàng nhi, con biết không?"