CV 79: Đã gặp qua là không quên được.

Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

CV 79: Đã gặp qua là không quên được.

Lại thấy người gọi Nhiếp Lăng Phong kia ngay cả ho khan một tiếng cũng không ho!

Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!

Đám người Thải Thải toàn bộ đều lui ra, đốt một que hương.


"Nương nương, nếu Hoàng thượng thua, có thể làm khó nương nương hay không?" Như Ý nói bên tai Thải Thải, Thải Thải nàng cứ mặc kệ, hắn là tự mình tìm mất mặt! Thua xứng đáng!

Khói bụi rơi xuống, từng chút từng chút một.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hương tàn là hết thời gian, Thải Thải lập tức nói: "Đã đến giờ!"

Cửa bị đẩy ra!

Mọi người chen chúc nhau mà vào, mành cũng bị kéo lên, khói than nhanh chóng tán đi, quang cảnh trong phòng lập tức lại sáng sủa. Sở Cuồng đang lấy một cái khăn tay bịt trên mũi, mà thanh sam nam tử Nhiếp Lăng Phong kia, lại dùng một chiếc khăn mặt trắng, che cả trên mặt.

Trên tay hai người đều cầm một sợi tơ, sợi dây nhỏ ánh sáng lấp lánh, đầy những chiếc kim may nhỏ tí ti.

"Như Ý, Như Tâm, đi qua đếm chính xác đi!"

"Dạ!"

Sở Cuồng đến bên cửa để thông khí.

Hai nô tỳ phân chia kiểm tra, một cây, hai cây, ba cây, bốn cây…… Ba trăm linh bảy……

Thải Thải không khỏi giật mình, nhãn lực của hai người này quả nhiên vượt xa tưởng tượng của nàng. Sở Cuồng, so với trí tưởng tượng của nàng, lại lợi hại hơn nhiều, mà Nhiếp Lăng Phong, cũng giống như một con hắc mã bất kham bất ngờ xuất hiện, khiến hai mắt nàng phải toả sáng.

"Nương nương, cả hai vị thế nhưng lại bất phân thắng bại, đều là năm trăm chiếc!"

"Cho là như vậy có thể làm khó bản công tử sao, haizz, còn xông khói trong phòng, hôi chết đi được!" Sở Cuồng ghét bỏ nói. Sau đó còn giảo hoạt cười một tiếng phe phẩy quạt, tính tình hỉ nộ vô thường, muốn làm gì thì làm!

Mà điều này làm Nhiếp Lăng Phong khẽ bật cười, vẫn không nói gì cả.

Thải Thải bĩu môi, cau mày nhìn Sở Cuồng: "Được, xem như ngươi lợi hại, nhưng mà, cửa thứ hai, ta xem ngươi sẽ chết như thế nào!"

"Bản hội quán, chia làm hai tầng, tầng trên dùng làm thư trai, tần dưới dùng làm hội quán, sách trong thư trai rất phong phú, được quy định đánh số toàn bộ, phân khu phân tầng, làm chưởng quầy của bản tụ hiền quán, nhất định phải làm sao cho hội quán một vốn một lời (lãi vốn ngang nhau), bây giờ, ta cho các ngươi thời gian một nén hương để nhớ số đánh của toàn bộ sách, sau đó, phải trong thời gian các ngươi được cho, tìm cho ta quyển sách lão bảo chỉ định."

(Thư trai: phòng đọc sách.)

"Điều này ai có thể làm được chứ?!" Trong quần chúng có người tặc lưỡi: "Có thể làm được điều này, chẳng phải là loại đã gặp qua thì không thể quên được?! Thiên hạ có mấy người có thể chứ? Lão bản thật biết nói đùa nha!" Mọi người ồn ào bật cười, Thải Thải nói: "Lão bản ta có thể làm được, cho nên, chưởng quầy của lão bản ta, nhất định phải làm được!"

Sở Cuồng không tin, thuận miệng nói: "Vậy bản công tử hỏi ngươi, ‘Hán thư’ ở đâu?!"

Thải Thải nói không cần suy nghĩ: "Quyển sách thứ bảy trên tầng tám dãy phía đông lầu hai, đó là quyển Hán thư ngươi cần tìm."

Như Nguyệt thi triển khinh công nhảy lên lầu hai, quả nhiên, ở nơi Thải Thải nói, liền tìm được ‘Hán thư’.

Sở Cuồng trong lòng căng thẳng, không ngờ được, nha đầu béo này lại thông tuệ vô cùng, đã gặp qua là không quên được? Đang phân tâm, tiếng vỗ tay lại vang lên. Hắn gật đầu — thật ra nàng rất lanh mồm lanh miệng, phá án cũng rất ra dáng, cũng không tính là quá ngu ngốc. Tự nhiên là không thông minh bằng hắn, vẻ ngoài cũng không xứng với hắn, hy vọng lớn nhất của hắn chính là một ngày nào đó nàng biến mất ngay trước mặt hắn, tựa nhu tuyết bị tan đi. Nhưng mà bây giờ nàng vẫn còn có công dụng.

Sở Cuồng cười mỉa, mị mắt: "Bội phục, bội phục!"

Thải Thải nói: "Đợt tỷ thí thứ hai bắt đầu."

Sở Cuồng cùng thanh sam công tử, chia nhau lên tầng hai từ hai cầu thang hai bên.