Chương 17: Liệp sát Đường Hào, âm mưu sơ hiện

Hỏa Thần Phong Bạo

Chương 17: Liệp sát Đường Hào, âm mưu sơ hiện

"Là ngươi! tên khốn kiếp, lần trước hại ta, ta con chưa đi tìm ngươi tính sổ ngươi lại tự mang đầu đến trước mặt ta sao?" Vân Thiên tay phai rút ra trường đao ra nói:

"Tiểu súc sinh ngươi dám mắng thiếu gia>?" Một tên hộ vệ quát định xông về phía Vân Thiên

"Khoan đã, cứ để tự ta, lần trước một chưởng, không đánh hắn chết, lần này ta muốn kết liễu hắn thực sự, sau đó vất xác cho tiểu Lang ta vừa mới thu phục được, hắc hắc!" Đường Hào mặt cười âm tà nói.

Sau đó hắn rút kiếm, từ từ tiến về phía Vân Thiên quát:"Phế vật, ta muốn chém ngươi thành ba mảnh cho tiểu Lang dễ ăn ha."

Rất nhanh Vân Thiên tựu nhận ra bọn hắn, ngoại trừ Đường Hào là tứ cấp Linh Sĩ, thì còn lại hai hộ vệ bên cạnh,một người là tam giai Linh Sư, còn lại một người là bát cấp Linh Sĩ cả hai đều rất khó đối phó. Vân Thiên lúc này, từ từ lui lại có kéo dài khoảng cách để nghĩ đối sách. Nếu không có mặt Tiểu Hỏa ở đây thì hắn còn e sợ mà bỏ chạy, nhưng lúc này có tiểu Hỏa là nhị giai Linh thú sơ kỳ thi hắn phải đảm bảo, không một ai có thể chạy thoát.

"Lưu tinh kiếm", rất nhanh một đạo kiếm quang hướng về phía ngực Vân Thiên đánh đến. "chịu chết đi" Đường Hào vận dụng bộ pháp rất nhanh đã tiến đến trước mặt Vân Thiên.

Nhưng đúng lúc mũi kiếm cách ngực Vân Thiên vài phân, thì chỉ thấy sắc mặt Đường Hào chợt biến, vì hắn nhận ra hắn chỉ đâm chúng tàn ảnh của Vân Thiên mà thôi.

"Thiếu gia cẩn thận" Hai hộ vệ đồng thanh hô.

"Liệt Hỏa Trảm thức thứ ba, Trảm thiên!" chỉ nghe Vân Thiên hô to. Vân Thiên lúc này vận dụng Du Phong bộ thân ảnh lúc này đã ngay tại bên cạnh Đường Hào tay cầm đao chém tới.

"Xoẹt!" một nhát, một cái chân phải của Đường Hào đã bị văng ra.

"A, a. chân của ta, tên súc sinh kia, sao ngươi có thể tu luyện Linh Kỹ được chứ, giết hắn nhanh cho ta, không không bắt sống hắn, ta muốn xẻo từng miếng thịt của hắn cho tiểu Lang ăn, ta muốn hắn sống không bằng chết." Lúc này Đường Hào không ngừng lăn lộn dưới đất ôm lấy chân gào thét.

Lúc này hai người phía sau thời điểm, tay trảo thủ đều ra thế, như hổ trảo móng vuốt mà tiến tới.

"Tiểu Hỏa ngươi đối phó với tên Linh Sĩ kia, ta đi cầm chân tên còn lại, ngươi phải nhanh chóng giải quyết xong hắn, ta và ngươi hợp công tên còn lại" Vân Thiên thúc dục tiểu Hỏa.

"Được lão đại dễ, như ăn thịt nướng đấy mà, ngươi cầm chân tên kia ta giải quyết xong tên Linh Sĩ sẽ đến hỗ trợ ngươi" Tiểu hỏa từ trên vai Vân Thiên phóng ra.

"Grao!" Tiểu Hỏa biến thân, hiện nguyên hình, trở lên to lớn thân dài hơn một thước, cao 6 tấc, móng vuốt, răng nanh đều lộ ra, toàn thân hỏa diễm bao bọc thập phần dữ tợn xông tới tấn công hộ vệ Linh Sư kia.

Tên Linh Sĩ kia nhất thời chấn kinh, không kịp phản ứng bị một trảo của Tiểu Hỏa đánh bay, "Súc sinh, ngươi muốn chết,!" người kia, khóe miệng rỉ máu tức giận quát, tay lắm trường thương bật dậy, hướng về phía Tiểu Hỏa công kích: " Thương Long phá".

Cùng lúc đó Vân Thiên sử dụng Du Phong bộ pháp, "Động như tất phong" lập tức xuất hiện chặn trước mắt cái kia còn lại nhất giai Linh Sư quát: "Đối thủ của ngươi là ta."

"Liệt Hỏa Trảm" công kích liên tục, không ngừng nghỉ, liên tục trảm ra năm thức của Liệt Hỏa trảm, mục đích của Vân Thiên chỉ là cố kéo dài thời gian, để chờ Tiểu Hỏa đến hợp công.

Mặc dù là Tiểu Hỏa là nhị giai linh thú, nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn quá ít, mới vừa tấn cấp nhị giai linh thú, hơn nữa thương thế còn chưa hồi phục hoàn toàn nên hắn không giám để cho tiểu Hỏa một mình ứng chiến với tên kia tam giai Linh Sư. Hơn nữa nếu ngược lại, hắn cũng không thể giải quyết nhanh chóng được cái tên kia bát cấp Linh Sĩ đến lúc đó tình hình sẽ càng trở lên nguy hiểm.

"Tiểu tử, thật cuồng vọng," hộ vệ kia quát, chưởng lực nhanh chóng triển khai, rất nhanh Vân Thiên đã rơi vào thế hạ phong.

" Liệt Hỏa Trảm" " Phách lôi chưởng"

Ầm ầm!

Chỉ thấy thanh đao của Vân Thiên bị văng ra, kình lực của chưởng lực quá mạnh mẽ trấn bay Vân Thiên, thân ảnh đập mạnh vào cổ thụ đằng sau, miệng hộc máu tươi. Hắn lảo đảo đứng dậy, rất may là Vân Thiên thân thể đã qua Hỏa Liên Châu nhiều lần cải tạo, không thì với chưởng lực vừa rồi, người bình thường phải chết không cần nghi ngờ.

"Vẫn chưa chết! " Hộ vệ kia nhất thời cả kinh, chưởng lực vừa rồi, hắn đã dốc toàn lực vậy mà nhỏ nhỏ tứ giai Linh Sĩ lại sống sót.

"Hừ"," Phách lôi chưởng"

Hắn lại tiếp tục ra tay hướng Vân Thiên công kích miệng quát:"Xem lần này ngươi còn sống được không".

Du Phong bộ thức thứ ba: "Phong Vân Tàn"

Lập tức xuất hiện hái cái Vân Thiên đồng thời hướng đến hai bên cái kia Nhất cấp Linh sư tấn công tới. "Hỏa Ảnh Chưởng, Hỏa Phong Bạo".

"Ầm " một cái, Hộ vệ kia nhất thời không phân biệt được chúng chưởng lảo đảo lại đằng sau. Cánh tay phải bị chúng chưởng hắn cảm thấy đau rát, kinh mạch hầu như bị thiêu cháy cả.

- Hừ tiểu súc sinh, không ngờ ngươi lại tu luyện được kỳ dị thân pháp, khiến ta một tay bị phế. tuy nhiên với chỉ một tay cũng đủ để đưa ngươi xuống hoàng tuyền rồi.

"Thật sao, ta lại không cho là như thế, không phải tiểu súc sinh như ta cũng đã làm cánh tay ngươi hoàn toàn phế hay sao?." Lúc này Vân Thiên mỉm cười mắt nhìn cái kia Nhất giai Linh Sư đầy vẻ khiêu khích.

Hộ vệ kia nghe Vân Thiên nói vậy, tức giận mặt mày hừng hừng đỏ tím tái, đang lúc hắn chuẩn bị đợt công kích tiếp theo thì bất chợt.

"Grao!" Một tiếng gào thét cùng với nó là một đám hỏa diễm đỏ rực như nham thạch bất chợt tấn công phía sau lưng hộ vệ kia.

"A,!" bị dính hỏa diễm do Tiểu Hỏa phun ra hắn quằn quại dưới đất, người không ngừng cọ sát xuống mặt đất, để dập tắt ngọn lửa, nhưng hắn càng vùng vẫy ngọn nửa càng bùng cháy, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khu rừng.

Sau một lúc, tiếng thét trở nên yếu ớt, ngọn lửa cũng dần dần tàn, giờ khắc này, cái còn lại sau đám cháy chỉ là cho tàn, thậm chí, nhẫn chỉ giới cũng hoàn toàn bị hỏa diễm lung chảy.

" Hỏa diểm của Tiểu Hỏa phun ra có vẻ như mạnh mẽ hơn lúc trước ít nhiều a!" Vân Thiên thầm nghĩ.

Hôm nay nếu không phải địch nhân quá coi thường hắn tu vi thấp kém, lại gần một tháng nay hắn không ngừng tu luyện Dự Phòng bộ pháp, đã tu luyện đến thức thứ ba, "Phong Vân Tàn" thì hôm nay có lẽ người nằm dưới đất kia là Vân Thiên rồi.

"Tiểu Hỏa làm tốt lắm, tên kia sử lý như thế nào rồi.?" Vân Thiên xoa xao đầu Tiểu Hỏa hỏi.

"Hừ, Lão đại tên kia đánh không lại ta liền bỏ chạy, làm ta mất công đuổi theo, không thì đã sớm nuốt sống hắn rồi, không để cho lão đại bị thương như vậy" Tiểu Hỏa giọng nghe vẻ không phục nói.

"Được rồi, chúng ta đi cũng đi xem tên còn lại thôi," Lúc này Vân Thiên mới để ý đến Đường Hạo, hắn cố ý không giết Đường Hào là vì hắn muốn biết vì sao Đường Hạo lại mạnh miệng nói không bao lâu nữa Đường gia người sẽ liệp sát Vân gia nguyên nhân.

"Thôi chết, hắn đã trốn thoát, vết máu vẫn còn, tiểu Hỏa chúng ta truy" Vân Thiên bây giờ mới phát hiện Đường Hào đã biến mất.

Sau một hồi triển khai Du Phong bộ lần theo dấu vết máu để lại mà Vân Thiên vẫn chưa thấy bóng dáng Đường Hào đâu, hắn tỏ vẻ khá suốt ruột.

"Lão đại ngươi bộ pháp chậm quá, leo lên lưng ta, chúng ta đuổi theo cho nhanh a." Tiểu Hỏa cảm nhận được Vân Thiên suy nghĩ mà nói.

"Sao không nói sớm, làm ta từ lẫy đến giờ phí thời gian, ngươi cái đồ tham ăn?" Vân Thiên khó chịu nói.

"Thì lão đại có hỏi ta đâu?" Tiểu Hỏa ra bộ dạng vô tội biểu tình.

Rất nhanh một người một thú, chạy như bay trong rừng truy đuổi, không bao lâu sau, thấy phía trước, một con nhất cấp linh thú tiểu Lang sói trên lưng đúng là Đường Hào cụt một chân, đang thục mạng mà chạy.

Nguyên lại Đường Hào sau khi nhìn thấy Tiểu Hỏa một mồi lửa giết chết cái kia bát cấp Linh Sĩ thì đã triệu hồi ra tiểu Lang từ túi linh thú, mà đào thoát.

"Ha ha, Đường Hào xem ngươi trốn đi nơi đâu" Vân Thiên cười lớn quát.

Chỉ thấy, Tiểu Hỏa thân ảnh lập lòe, một trảo đánh bay tiểu Lang. Miệng lẩm bẩm nói:"Lão đại hôm nay chúng ta có thịt cẩu ăn a.!" nói đến đây miệng nó nước rãi lại chảy ra như suối, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống tiểu Lang vậy.

"Vân Thiên ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tận như vậy, ngươi muốn cái gì mới tha cho ta, chỉ cần ngươi nói ra ngươi cần gì ta đều có thể cho ngươi." Đường Hào lúc này vẻ mặt sợ hãi cầu xin.

Vân Thiên cười lạnh nói " thật không? Vậy ta muốn mạng ngươi, ngươi cũng cho?"

- Ngươi đừng có quá đáng, ta đường đường là thiếu gia nhi tử tộc trưởng Đường gia, ngươi không thể giết ta được, phụ thân của ta sẽ không tha cho ngươi?

"Ha ha, lúc ngươi, một chưởng giết ta, vất ta xuống vách núi, ngươi có từng nghĩ đến phụ thân ta sẽ vì ta mà trả thù không." nói xong Vân Thiên một chưởng hạ xuống đém cái kia còn lại chân Đường Hào đánh xuống.

"Oành"

"A, Vân Thiên, không Vân thiếu gia, ta sai rồi, tiểu nhân sai rồi lúc trước có mắt không tròng đắc tội với ngài, ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân nguyện làm trâu làm chó cho đại nhân cả đời, nguyện vì đại nhân mà tiến vào nước sôi lửa bỏng." Đường Hào không ngừng gào thét cầu xin.

Vân Thiên vẫn như cũ mặt mày lạnh băng. tay bóp cổ Đường Hào uy hiếp hỏi: "Nói vì sao ngươi nói không bao lâu nữa Vân gia ta sẽ bị Đường gia tiêu diệt."

" Là.. là...là tiểu nhất thời muốn trêu tức đại nhân nên mới nói như vậy, Đường gia ở Thanh Phong thành là một gia tộc nho nhỏ, làm sao dám lớn mật mà tiêu diệt Vân gia người." Đường Hào ấp úng nói.

"Hừ, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như không nói, ta sẽ khiến ngươi trở thành bữa ăn trưa của tiểu Hỏa. " Vân Thiên nói xong kéo Đường Hào cơ thể đến trước mặt tiểu Hỏa, tiểu Hỏa mặt dữ tợn, răng nanh nhe ra, tùy lúc có thể một cắt đem đầu Đường Hào cắn đứt.

"A, đừng giết ta, đừng giết, ngươi.. ngươi nếu như tha ta một mạng ta sẽ nói cho ngươi biết?" Đường Hào khuôn mặt lúc này tái nhợt

"Hừ, ngươi có quyền lựa chọn sao?" Vân Thiên ngữ khí lạnh nhạt nói.

"Nếu ngươi không đồng ý, ta có chết cũng không nói cho ngươi biết." Đường Hào lúc này trở nên kiên định nói.

"Được ta đồng ý." Vân Thiên gật đầu đáp.

"Ngươi thề đi, thề dưới danh nghĩa Linh giả là ngươi sẽ không giết ta." Đường Hào nói, hắn muốn chắc chắn là Vân Thiên sẽ tha chết cho hắn, nếu như hắn nói ra.

"Hảo, ta Vân Thiên xin thề, dưới danh nghĩa linh giả, tại đây, hôm nay nếu như giết Đường Hào, ngày sau khi tu luyện sẽ bị phản phệ, tu vi mãi mãi không thể tịnh tiến." Hắn giơ tay lên trời đọc to từng chữ một.

Lúc này Đường Hào mới yên tâm nói hết những gì mà hắn biết về kế hoạch mà Đường gia và Thiên Đế các chuẩn bị đã lâu.

Sau khi nghe Đường Hào xong, Vân Thiên cả kinh, vậy ra Đường gia cùng Thiên Đế các đã chuẩn bị lâu như vậy, hơn nữa còn ngấm ngầm cấu kết với người trong Vân gia, tuy Đường Hào không biết rõ là ai nhưng Vân Thiên có thể đoán được chín phần mười kẻ phản bội Vân gia. Theo kế hoạch tiến hành, năm sau năm năm một lần các gia tộc trong thành tiến hành luận bàn tỷ thí, lúc đó sẽ là thời điểm mà Đường gia, Thiên Đế các, cùng nội gián, sẽ cử người âm thầm tiến vào Vân gia thanh trừ những kẻ chống đối.

Sau khi tháo cái kia trữ vật trỉ giới của Đường Hào xuống Vân Thiên cười lạnh nói. "Được rồi, ngươi có thể đi!" Bây giờ hắn mới có thể yên tâm mà giết Đường Hào sau khi biết rõ âm mưu, hắn cùng gia tộc, có thể dễ dàng hơn trong việc ứng phó.

"Ngươi,.... ngươi,đã thề là không giết ta cơ mà, ngươi không sợ tu luyện bị phản phệ, tu vi vĩnh viễn không tăng à?" Đường Hào sắc mặt trắng bệch run run nói, hắn không thể tưởng tượng được hôm nay sẽ phải chết ở đây, hắn không muốn chết, hắn còn sống chưa đủ.

"ha ha, ta sẽ không giết người, ta tôn trọng lời thề, nhưng tiểu Hỏa đâu có nói là sẽ tha chết cho ngươi." Vân Thiên vừa dứt lời, tiểu Hỏa miệng phun ra hỏa diễm lại lần nữa thiêu cháy Đường Hào,

Chỉ nghe một tiếng gào thét của Đường Hào vang vọng khắp núi rừng, một lúc sau toàn bộ thân xác hắn cũng bị thiêu thành tro bụi.

Lúc này Thanh Phong thành, Đường gia phủ, tộc trưởng Đường Thanh, tay đang cầm chén trà bỗng nhiên "choang" một cái rơi xuống. Nội tâm hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn, như co ai trong gia đình vừa rời đi vậy. Hắn nhất thời thấp thỏm lo âu, vội gọi quản gia vào hỏi.

"Đường Phong, Nhi tử của ta mấy hôm nay thế nào, vẫn ổn thỏa chứ.?"

"Tộc trưởng, thiếu gia mấy hôm trước có ra ngoài lịch lãm rèn luyện, khi đi mang theo hai hộ vệ là Đường Kiên, cùng Đường Nhất, một người là tam cấp Linh Sư, còn lại là Bát giai Linh Sĩ, gia chủ cứ yên tâm." Đường Phong cung kính đáp.

"Được rồi ngươi lui ra đi, khi nào Hào nhi về thì lập tức báo cho ta một tiếng." Đường Thanh trong lòng vẫn lo lắng không thôi nói.