Chương 16: Lai lịch của kỳ quái tiểu thú.

Hỏa Thần Phong Bạo

Chương 16: Lai lịch của kỳ quái tiểu thú.

Mấy ngày gần đây số lượng linh thú cùng giã thú không ngừng giảm, đến hôm nay Vân Thiên đi săn đến tận chiều tối, quay về cũng chỉ bắt được một con heo rừng không hơn không kém, lúc hắn tiến vào tiểu động, ngay lập tức Tiểu gia hỏa tiến tới liếm liếm tay Vân Thiên, sau đó nhỏ giọng mà thấp minh lấy cào cào ống quần hắn, tựa hồ muốn nói với Vân Thiên điều gì đó?

"Tiểu gia hỏa làm sao vậy?, đói bụng rồi?" Vân Thiên suy đoán nói.

Tiểu gia hỏa này tuy còn bé nhưng linh tính rất cao, ngay lập tức chân hướng con heo rừng mà Vân Thiên bắt được chỉ chỉ, gật gật đầu, lè lưỡi thở khẽ lấy, tựa hồ thật sự cực đói rồi, mắt long lanh bộ dạng thật đáng thương.

Vân Thiên cúi đầu, tay vuốt ve tiểu gia hỏa nói: "được rồi, tiểu tử chờ ta một chút, sẽ có thịt nướng cho ngươi ăn đây."

Tiểu gia hoa nghe vậy, mặt mừng rỡ, quẩy đuôi, chồm nên, lè lưỡi liếm mặt Vân Thiên, Van Thiên thấy vậy cười khổ:" Ngươi bé tý tuổi mà đã biết lịnh hót rồi, chỉ được cái tham ăn là nhanh thôi."

Rất nhanh Vân thiên gom củi lại một chỗ, tại lúc hắn còn đang cố gắng dùng đá đánh lửa để đốt củi, thì tiểu gia hỏa khá là biết ý, chạy đến bên cạnh miệng khẽ hé ra, một ngọn hỏa diễm đỏ rực như than hồng được phun ra.

:"Ha ha, Tiểu chút chít, ngươi cũng biết ý tứ đấy chứ!?" Vân Thiên xoa đầu tiểu linh thú nói, hắn hiện giờ vẫn là tứ giai Linh Sĩ, linh lực vẫn chưa thể xuất ngoại nên vẫn không cách nào nhóm lửa tự nhiên được, vẫn phải dùng đến đá đánh lửa, nhiều lúc trời mưa khá là phiền ha, xem ra bây giờ đã có tiểu gia hỏa về sau cũng không cần phải khổ như vậy.

Một lúc sau mùi thịt heo, thơm phức bay khắp động, lúc này không đợi Vân Thiên cho phép tiểu gia hỏa đã tiến tới mà há mồm ngấu nghiến gặm lấy gặm nể sau một phút đã xơi tái mất gần một nửa con heo nướng.

Vân Thiên sắc mặt đờ đẫn vội hướng Tiểu gia hỏa quát:" Này, này, chừa chút cho ca, đây là con heo cuối cùng khu vực này rồi " hắn tranh thủ thời gian thò tay đi giật lại con heo nướng.

Đáng tiếc, động tác của hắn vẫn là quá chậm, Tiểu gia hỏa nhoáng một cái đã đứng ở phía cửa tiểu động miệng mở lớn đem cuối cùng miếng thịt heo nuốt xuống.

"Đáng chết, cút đi, ta không nuôi cái kẻ tham ăn như ngươi nữa, cả ngày toàn đi làm cu li cho ngươi ăn thôi, đã thế một miếng thịt cũng không được!" Vân Thiên tức giận quát

Tiểu gia hỏa không có để ý tới Vân Thiên, đầu vênh vểnh lên, như muốn nói có mỗi một con heo rừng thôi mà, sau đó hướng phía ngoài động chạy ra ngoài.

"Này, ngươi đi đâu?" Vân Thiên hướng về phía tiểu gia hỏa kêu to nói, Tiểu gia hỏa vẫn không có để ý tới hắn, mà vẫn cứ chạy đi.

Vân Thiên nhất thời nổi cáu nói:" Đồ tiểu bất điểm, ăn xong là lại chuồn đi, biết thế ta không cứu ngươi cho rồi, toàn nuôi báu cô thôi," tuy vậy hắn vẫn lo lắng trong lòng không thôi, cứ nghĩ đến con Hắc Kim Ô cùng ngọn lửa màu đen là hắn lại một hồi sợ hãi

"Đành vậy trước cứ nghỉ ngơi, cũng sắp đến ngày tổ chức lễ thành nhân ta cũng nên trở về thôi," Hắn tự lẩm bẩm một mình.

Ngủ ước chừng một giờ về sau, Vân Thiên cảm thấy khuôn mặt bị cái gì đó khiến cho ẩm ướt dính ẩm ướt dính, hắn nhăn mặt quơ tay lau, mới phát hiện.

"Ngươi tiểu gia hỏa này tại sao lại trở về rồi hả? Ngươi trước qua một bên đi chơi, đừng phiền ca ngủ" Vân Thiên mắt nhắm, đưa tay quơ quơ gạt Tiểu gia hỏa ra/


Tiểu gia hỏa bất đắc dĩ chỉ phải cắn ống quần Vân Thiên keo kéo không ngừng..

"Tiểu gia hỏa, ngươi làm cái quỷ gì" Vân Thiên không kiên nhẫn mà ngồi dậy nói ra.

Trước mắt hắn là một con khổng lồ nhất câp linh thú Mai Vân Báo

"khà khà, đây là ngươi bắt được...." Vân Thiên có chút khó tin nhìn về phía Tiểu gia hỏa.
phải biết rằng hắn tìm một ngày mà không được con linh thú nào, mà Tiểu gia hỏa này đi săn có một giờ.

Tiểu gia hỏa nhẹ gật đầu, lại giật giật ống quần Vân Thiên, ý muốn hắn nướng thịt Mai Vân Báo ăn,

"Coi như ngươi thức thời" Vân Thiên xoa xoa đôi bàn tay, sau đó đi tới Mai Vân Báo bắt đầu sử lý.

Mai Vân Báo có thể nói có không ít thứ tốt,, còn có da, gân, roi, cọp..... Thịt lại chứa rất nhiều năng lượng, dưới bàn tay nướng thịt của Vân Thiên trở lên mĩ vị cực kỳ.

Một người một thú, trong tiểu động sau một nhoáng đã giải quyết xong cả một con Mai Vân Báo to đùng, ăn song Vân Thiên vuốt đầu tiểu gia hỏa nói: "Ngươi vậy mà biết chút lễ nghĩa, được rồi từ nay ngươi đi theo ta, cũng nên có một cái danh tự, xem nào,, ngươi lớn lên giống cún con, miệng lại phun được ra lửa, vậy thì tên ngươi sẽ gọi là Hỏa, họ sẽ theo họ ta, từ nay về sau sẽ gọi ngươi là Vân Hỏa đi,"

Tiểu Hỏa nghe thấy hắn được có danh tự, thập phần vui sướng không ngừng chạy vòng quanh người Vân Thiên mà kêu lên hưng phấn, đuôi ngoe nguẩy loạn hết cả lên.Sau đó tiểu Hỏa hướng Vân Thiên khua tay múa chân như muốn nói điều gì đó.

Vân Thiên lúc này, vẫn không hiểu điều gì, chán nản nói:"Thật là phiền phức, ta nói gì tiểu tử ngươi cũng hiểu, nhưng ngươi nói ta lại chả hiểu cái gì?"

Tiểu Hỏa lúc này đột nhiên tiến tới cắn vào đầu tay Vân Thiên, sau đó hướng phía Vân Thiên từ miệng nhả ra hạt linh đan màu đỏ rực, xung quanh hỏa diễm bao bọc, hướng Vân Thiên giơ chân lên chỉ chỉ.

Lúc này Vân Thiên mới minh bạch, tiểu Hỏa muốn ký kết linh ước với hắn, ngay lập tức Vân Thiên dốc ngón tay nhỏ giọt máu vào linh đan của Tiểu Hỏa, sau khi Tiểu Hỏa nuốt linh đan vào bụng, sau đó giơ chân trước lên làm một loạt các động tác kết ấn kỳ lạ. Ngay lập tức, lúc này trong đầu Vân Thiên có một cảm giác rất kỳ diệu không thể nói lên lời, hắn có thể cảm thấy được sự liên hệ giữa hắn và Tiểu Hỏa.

Lúc tiểu Hỏa kết ấn xong bỗng một giọng nói vang lên trong đầu Vân Thiên:" Lão Đại ta là vương tử của Hỏa Kỳ Lân nhất tộc, ngươi tên là gì.?"

Vân Thiên nhất thời cả kinh, nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai ngoài Tiểu Hỏa, lúc này mới lắp bắp nói: "tiểu Hỏa, ngươi...ngươi vừa rồi nói chuyện với ta." hắn nhất thời vẫn không tin tiểu Hỏa có thể nói chuyện, ở thế giới này ngoại trừ linh thú đạt đến lục giai mới có thể nói tiếng người, đên thất giai thì mới có thể hóa hình.

"Là ta, lão đại ngươi không cần phải sợ, Hỏa Kỳ Lân nhất tộc xưa nay khai mở linh tính rất sớm, có thể hiểu và nói chuyện với nhân loại là rất bình thường." Tiểu Hỏa truyền âm nói.

"Ân, Ta tên là Vân Mộng Thiên, tiểu Hỏa ngươi nói ngươi là vương tử Hỏa Kỳ Lân nhất tộc, tại sao lại bị cái kia Hắc Kim Ô đuổi giết, lại còn ký linh khế ước với ta?". Vân Thiên bây giờ mới trấn tĩnh lại hỏi. Hắn bây giờ vẫn không thể tin được mình thu phục được một con ấu thần thú Hỏa Kỳ Lân.

Sau một hồi nghe tiểu Hỏa thuật lại, Vân Thiên lúc này mới rõ ràng, nguyên lại, Hỏa Kỳ Lân Nhất tộc có kẻ thù truyền kiếp là Kim Ô nhất tộc, từ hàng nghìn năm trước, chiến tranh giữa hai tộc thần thú này nổ ra, sau một thời gian dài chiến đấu thương vong vô số, Hỏa Kỳ Lân nhất tộc dần dần rơi vào thế hạ phong. Lúc đó tộc trưởng Hỏa Kỳ Lân quyết định di tản tộc thú địa từ Trung Vực về bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc, mà chính tộc di tản về phía Bắc tức Bắc Vực khu vực Hồng Hoang Sơn Mạch, Với hy vọng sau này thế hệ sau có thể lớn mạnh mà quay về Trung Vực báo thù. Việc rời di dời của Hỏa Kỳ Lân nhất tộc mặc dù Kim Ô nhất tộc biết được, nhưng cũng chỉ biết là rời đi về hướng Bắc Vực chứ không biết là Hỏa Kỳ Lân chia làm bốn hướng mà rời đi. Hàng ngàn năm nay, Bắc Vực Hỏa Kỳ Lân nhất tộc không ngừng ra sức thống nhất Hỏa Kỳ Lân nhất tộc nhưng vẫn chưa thành công.

Mỗi địa phương cư chú của Hỏa Kỳ Lân nhất tộc đều thập phần thần bí, cực kỳ khó phát hiện, mấy ngày trước không hiểu sao Kim Ô nhất tộc đột nhiên xuất hiện ở Hồng Hoang Sơn mạch một số lượng lớn tập kích Hỏa Kỳ Lân nhất tộc, Đại đa số tộc thú trưởng thành bị liệp sát, còn lại hầu hết Hỏa Kỳ Lân ấu thú được cường giả trong tộc bảo vệ phân tán mà đào thoát, đi tìm sự che chở của tộc thú ở các Vực khác. Để tộc thú được đào thoát thuận lợi, phụ thân, mẫu thân cùng tiểu Hỏa đã lấy thân mình làm mồi nhử, cuối cùng vì đảm bảo cho Tiểu Hỏa một con đường sống mà cả hai người hi sinh.

"Tiểu gia hỏa, số phận ngươi thật khổ, mặc dù ta mất mẫu thân từ nhỏ nhưng vẫn còn có phụ thân cùng các thúc phụ, ngươi ngược lại đã hầu như mất hết người thân, được rồi ngươi về sau cứ theo ta, sau này khi lớn mạnh ta sẽ giúp ngươi thống nhất tộc nhân, tiêu diệt Kim Ô nhất tộc." Vân Thiên ngữ khí nói.

Tiểu Hỏa thấy vậy liên tục lắc đầu:" Lão Đại cám ơn lòng tốt của ngươi, từ xưa đến nay chuyện của thú tộc với nhau chưa bao giờ có nhân tộc xen vào giải quyết, ta đi theo lão đại là muốn trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó ta sẽ tự mình thống nhất Hỏa Kỳ Lân nhất tộc, tự tay thiêu cháy cả tộc bọn Quạ khốn kiếp đó."

Vân Thiên thở dài nói: "Được rồi, trước mắt cứ như vậy đã, bây giờ chúng ta hồi gia tộc ta đã, cũng sắp đến ngày lễ thành nhân rồi, ta cũng muốn đòi lại danh dự của bản thân ta, tiểu Hỏa ngươi về cùng ta chứ?"

"Lão Đại, ta căn bản không thích tiếp xúc với nhân loại, nhưng vơi ngươi có chút ngoại lệ, ta cảm giác được khí tức trên người của ngươi tỏa ra rất dễ chịu, ta muốn đi cùng lão đại nhưng không muốn gặp người khác hay là vẫn cứ để ta trong cái địa phương kia đi." Tiểu Hỏa nhàn nhạt nói.

Vân Thiên chỉ bũi môi mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm đi, gia tộc ta truyền thừa Hỏa thuộc tính linh căn, căn bản không có khác biệt lắm khí tức trên người của ta, chỉ là do ta dung nhập Hỏa Linh Châu lên Linh lực khí tức mới nồng đậm hơn so với người khác thôi. "

"Vậy được rồi, ta sẽ đi theo lão đại về gia tộc ngươi xem. " Tiểu Hỏa nói xong thân hình chợt rung động "xuy, xuy" vài tiếng thoáng cái đã biến nhỏ lại giống như con cún con bộ dạng, toàn thân vẩy lân rồng biến mất, bên ngoài được bao phủ bởi một bộ lông rất mượt mà trông thật đáng yêu. "Phốc" một cái đã nhảy lên vai Vân Thiên chễm chệ ngồi.

"Biến,...biến... tiểu Hỏa ngươi có thể biến hình,," Vân Thiên cả kinh, hắn đang lo là không thể dẫn theo một con Linh thú cứ lẽo đẽo theo sau sẽ rất phiền, mà cứ để tiểu Hỏa ở quá lâu trong Hỏa Vân Châu cũng không tốt cho tiểu tử này. Hơn nữa tiểu Hỏa lại có thể ẩn giấu khí tức rất tốt cho nên, sẽ không ai phát hiện ra thân phận thật sự của nó.

Ngày hôm sau sáng sớm, trong rừng rậm, một thiếu niên, bên người đi theo một cái linh thú con, chậm rãi du đãng mà rời khỏi Hồng Hoang sơn mạch chi địa. thiếu niên chính là Vân Thiên, đã ở chỗ này lịch lãm rèn luyện gần một tháng, ba ngày nữa là lễ thành nhân tổ chức hẳn là lúc hắn cũng nên trở về, không sai biệt lắm. Bất quá trên đường đi ra khỏi Hồng Hoang sơn mạch cơ bản vẫn không quên liệp sát linh thú cùng dã thú cấp thấp để cung cấp thịt nướng cho tiểu Hỏa. Đáng nói chính là, kia Tiểu chút chít trên vai Vân Thiên, mỗi khí hắn nhỡ may (hiếm khi) gặp phải linh thú cấp hai thì tiểu gia hỏa lại thả ra khỏi người chút khí tức lập tức những cái kia linh thú đều quay người bỏ chạy. Cho đến bây giờ Vân Thiên có thể đoán được là Tiểu Hỏa là linh thú nhị giai cấp bậc, vì vậy có Tiểu Hỏa đi theo Vân Thiên giúp hắn tránh không it phiền toái.


Đang tại lúc hắn cùng tiểu gia hỏa ngồi nướng thịt ăn trong rừng, thì đằng sau một tiếng cười: "Ha ha ha, vị tiểu huynh đệ kia, có thể cho chúng ta vài miếng thịt nướng được không. "

Chỉ thấy từ phía sau ba thân ảnh lách qua bụi gai đi tới. đi giữa hai người là thiếu niên mười năm mười sáu tuổi, áo bào xanh, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại có nụ cười rất quỷ dị- người này chính xác chính là Đường Hào thiếu gia nhà họ Đường ở thành Thanh Phong.

"Ha ha, tưởng là ai, hóa ra là ngươi, Vân Thiên, sớm đã nghe nói ngươi không chết, không ngờ còn dám vác mặt tới Hồng Hoang sơn mạch lịch lãm rèn luyện, như cái thể loại ngươi "phế vật thiếu gia" cũng dám tới nơi này, vậy thì hôm nay cũng lưu lại luôn đi, dù sao thì sớm hay muộn thì Vân gia các ngươi cũng sẽ bị diệt thôi, ngươi hôm nay cứ đi trước đi tránh phải chứng kiến cảnh Đường gia ta huyết tẩy Vân gia a," Đường Hào cười lạnh nói.