Chương 57: Ngu Thế Thì Chịu
Thời gian cũng đã trôi qua vài ngày. Hôm nay chính là ngày gia gia xuất phát rời khỏi Ngô phủ để đi đến đấu giá hội. Ngô Toàn mượn cớ với phụ thân rằng đi đến tổng bộ Viên Ma bang luyện võ vài tháng để tăng thêm quan hệ.
Ngay cả Thạch Hùng cũng tới để nói rõ thì phụ thân Ngô Quang mới dám đồng ý cho đi.
" Lão Thạch, chuẩn bị đầy đủ hết chưa " Ngô Toàn lên tiếng hỏi.
" Bang chủ, đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Ngài cứ yên tâm " Thạch Hùng trả lời.
" Đi thôi " Ngô Toàn xoay người đi trước, Thạch Hùng đi theo sau.
Một lúc sau, một chiếc xe ngựa từ Huyết Sát Lâu phân đà đi ra. Chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi đông thành. Trên xe ngựa chỉ có hai người. Một người là phu xe, gương mặt già dặn nhưng trong ánh mắt vẫn thể hiện sự hào hùng khí thế. Còn trong xe một công tử ca ăn mặc bộ đồ thanh xam đang ngó đầu ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh.
Hai người này không ai khác chính là Thạch Hùng và Ngô Toàn. Nếu có người biết hắn dùng Luyện Tạng cảnh giới tông sư làm phu xe thì chắc sẽ mắng chết hắn mất.
Bởi vì tính cách điệu thấp nên Ngô Toàn và Thạch Hùng đều cải trang và dịch dung một lần. Nói thật là Huyết Sát Lâu chính là giỏi về dịch dung nên bây giờ Ngô Quang có đứng cạnh Ngô Toàn có khi còn không nhận ra hắn được.
Bởi vì từ hôm nay đến cái ngày tổ chức đấu giá hội còn rất lâu cho nên Ngô Toàn cũng không có gấp gáp. Xe ngựa từ từ đi trên đường để tiện Ngô Toàn nhìn ngắm phong cảnh.
Bởi vì nơi đây chưa có đường giống như hiện đại, đường xá còn quanh có, khúc khuỷu, toàn đá lởm chởm, cấy cối rậm rạm cho nên khởi hành tận một ngày trời xe ngựa của hắn cũng không đi được bao xa.
Nhìn trời cũng đã tối rồi, Ngô Toàn dặn Thạch Hùng dừng xe nghỉ ngơi một hôm rồi mai xuất phát. Trong chỗ hoang vắng này hầu như mọi người rất sợ sệt dã thú hay quỷ dị tập kích nhưng Ngô Toàn thì không.
Đối với bọn hắn bây giờ dã thú tập kích thì chính là đưa tới bữa ăn tận miệng. Còn quỷ dị thì hắn đang rất mong gặp. Ngô Toàn cũng không có nghĩ đến yêu tộc mạnh mẽ gì đó xuất hiện ở đây bởi vì bọn chúng chỉ sinh hoạt trong rừng sâu ít khi xuất hiện ở khu con người sinh sống nhiều.
Ăn khuya xong, Ngô Toàn đành chợp mắt mồi hồi. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, xe ngựa của Ngô Toàn lại xuất phát. Cứ như thế đi được vài ngày trời, đi qua rất nhiều nơi, khu vực có người sinh sống.
Ngô Toàn cũng phần nào cảm nhận được con người và nét văn hoá nơi đây.
" Bang chủ, đằng trước có một ngôi nhà bỏ hoang, tối này chúng ta ở trong đó chứ" Thạch Hùng tay chỉ về phía xa xa nói với Ngô Toàn.
Ngô Toàn nhìn lên trời, mặt trời cũng đã dần biến mất. Hắn gật gật đầu đồng ý. Mấy hôm nay đều là ngủ ngoài trời rồi cho nên bây giờ tuy vẫn còn sớm nhưng mà cũng nên nghỉ ngơi thư dãn tí.
Thạch Hùng buộc xe ngựa ở bên ngoài, Ngô Toàn đi vào trong xem xét. Bên trong ngôi nhà bỏ hoang hơi mùi ẩm mốc, bụi bẩn và màng nhện giăng đầy nhà.
Thạch Hùng đi vào bên trong quét dọn một hồi ra được một chỗ sạch sẽ để nằm nghỉ ngơi. Cả hai lấy lương khô, thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra nhấm nháp rồi uống miếng nước là xong bữa tối.
Cạch cạch cạch cạch…..
Đang nằm nghỉ ngơi, bỗng hai người nghe được tiếng bước chân từ xa đang đi lại gần.
" Dạo này đúng là chết tiệt mà, chả bắt gặp được con mồi nào hết " Một giọng ồm ồm bực tức vang lên.
" Đại ca, nhìn kìa, đằng trước có một ngôi nhà bỏ hoang, chúng ta vào đó nghỉ trước" Một tên khác đi theo sau nói.
Một đám mấy người đi đến gần ngôi nhà hoang, bỗng bọn hắn dừng lại. Một tên khác nói:" Đại ca, có xe ngựa, bên trong có người ".
Nghe xong tên này nói, mấy tráng hán nhìn nhau cười cười. Xong tên gọi là đại ca dẫn đầu bước vào trước.
Khi bọn chúng bước vào, nhìn thấy bên trong chỉ có một ông già và một người thanh niên trẻ chung chúng thở dài một hơi. Chợt vui mừng cười:
"Ha ha ha, hôm nay đúng là may mắn, không nghĩ đến gặp được con mồi ngon "
Ngô Toàn mở mắt nhìn xem, chỉ là mấy tên tép riu hắn cũng lười để ý, nhắm mắt lại nghỉ ngơi tiếp. Bỗng một tiếng hét vang lớn: " Cướp đây, để lại tất cả hành trang của các ngươi rồi cút ra ngoài cho ta nếu không muốn chết ".
Âm thanh phát ra từ miệng tên cầm đầu đám người kia, bọn họ rút ra vũ khí của mình, gương mặt bắt đầu tỏ ra hung thần ác sát nhằm đe doạ hai người Ngô Toàn.
Ngô Toàn cũng chẳng thèm để ý, vẫn nằm yên rồi nói:" Lão Thạch, giết sạch tất cả bọn chúng, nhớ lấy đừng làm ồn quá ".
" Vâng" Thạch Hùng đứng dậy, gương mặt nhìn đám người kia như nhìn thấy một lũ ngu xuẩn.
" Muốn chết, các huynh đệ xông lên giết hết hai người bọn hắn " tên tráng hán cầm đầu kia nghe Ngô Toàn khinh bỉ mình như vậy tức giận hét lớn. Một đám người quơ đao kiếm xông lên.
Cùng lúc đó, than ảnh của Thạch Hùng chợt biến mất, mấy tên tráng hán ý thức được gì đó nhưng đã muộn.
Phốc phốc phốc…
Từng chiếc đầu lâu bay lên cao, máu tươi chảy òng ọc ra từ cổ. Chỉ chớp mắt mấy thân ảnh đã ngã xuống không còn động đậy. Tên tráng hán cầm đầu lúc nãy chưa kịp xông lên nhìn thấy Thạch Hùng xử lí huynh đệ mình nhanh như vậy biết là mình đá phải cọc thép. Tay chân run lẩy bẩy quỳ nhanh xuống để (giảng hoà) cầu xin:" Tha tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi mạng vị đại nhân này tha mạng ".
(Anh bạn à! Tôi có thể buscu anh để giảng hoà được không).
Thạch Hùng vẫn cứ như thế lạnh lùng đi đến gần, tên tráng hán cầm đầu đó biết là mình sẽ không thoát được nên quyết định làm liều. Chợt hắn đứng dậy lao thẳng về phía đang nằm nghỉ Ngô Toàn. Đao đưa lên cổ Ngô Toàn uy hiếp nói:
" Đừng có qua đây, nếu ngươi tiến thêm một bước ta sẽ giết hắn ".
Thạch Hùng: (O _ O)
Trong lòng Thạch Hùng nghĩ:" Ủa ủa gì zay, có lộn không vậy ta ".
Trong lúc nhất thời mải ngạc nhiên quá Thạch Hùng không kịp phản ứng gì đứng đờ ra tại chỗ. Tên tráng hán kia thấy vậy càng lạnh giọng uy hiếp nói:
" Ha ha, sao nào, sao ngươi còn không tiến lên nữa. Vừa nãy ngươi gắt lắm cơ mà. Bây giờ quỳ xuống cầu xin đại gia mau lên ha ha ha".
" Thật phiền phức " bỗng một âm thanh vang lên.
Tên tráng hán kia chợt cảm thấy thân thể bay bổng lên, hắn hoảng sợ la hét:" Cái cái gì "
" Chết ". Ngô Toàn ngón tay chỉ vào tên tráng hán đang bay bổng kia nói.
Bùm!
Chỉ thấy thân thể của tên tráng hán kia nổ ra như pháo hoa, máu me tứ tung, chết không thể chết lại được nữa.
Nhìn thấy tên tráng hán kia chết Thạch Hùng thầm nghĩ ‘ Ngu Vậy Thì Chịu thôi chứ sao được ‘.
Đối với giết tên tráng hán kia Ngô Toàn cũng chẳng có áy náy hay tội lỗi gì. Kẻ muốn giết người thì phải sẵn sàng để bị người giết có thế thôi. Trên tay tên đó chắc hẳn đã có vô số sinh mạng vô tội chết thảm rồi. Với lại nghĩ đến bọn cướp này Ngô Toàn nghĩ ngay đến Hắc Phong trại nên hắn càng muốn giết chết.
" Thuộc hạ sơ xót mong bang chủ thứ tội " Thạch Hùng lúc này tiến lên nhận tội.
" Không sao, nghỉ ngơi đi mai còn xuất phát " Ngô Toàn cũng không để ý, lại nằm xuống nghỉ ngơi.