Chương 34: Sát Cơ Kinh Người (2)

Hệ Thống Game 7 Viên Ngọc Rồng Ở Dị Giới

Chương 34: Sát Cơ Kinh Người (2)

Chương 34: Sát Cơ Kinh Người (2)


Càng đánh, Ngô Quang càng hăng hái, từ lúc đột phá Tẩy tuỷ cảnh đến bây giờ hắn còn chưa ra tay chiến đấu đã nghiền lần nào. Song quyền vung ra, mỗi quyền ẩn chứa sức mạnh kinh người.

Còn tên tam đương gia càng đánh càng sợ hãi, hắn chỉ có thể dùng một đao a:’ Nhất định phải nghĩ cách mới được ‘.Chợt hắn hét lên dùng ra tuyệt chiêu đã trọng thương Vân Phong thống lĩnh: " Lôi kiếp trảm ".

Chỉ thấy đao ra nhanh như kinh lôi, bổ thẳng từ phía trên xuống mang theo toàn bộ lực lượng của tên tam đương gia. Ngô Quang cũng không chịu yếu thế, hai chân phát lực, cánh tay phồng lên cũng dùng ra tuyệt chiêu:" Viên Ma Thông Tí Quyền ". Nắm đấm chưa đến, quyền phong đã gào thét xông tới trước.

Nấm đấm cùng đao va chạm vào nhau, cuồng phong tia lửa bụi mù gào thét lan tràn ra tứ phía. Gần chỗ hai người giao tranh mấy người đều đồng lại ngưng lại lui ra xa.

Lần này va cham, tên tam đương gia cảm thấy hai tay tê dại như mất đi khống chế, thân ảnh không nhịn được lui về phía sau mấy bược, mỗi bước dẫm ra một vết nứt lớn. Đao của hắn cũng được coi là một dạng lợi khí mà bây giờ lưỡi đa đã cong queo.

Ngô Quang khá hơn một chút, thân ảnh cũng chỉ lùi lại một bước, trên quyền sáo của hắn lõm vào một vết đao.

Chiến đấu lại tiếp tục, lần này gia gia Ngô Quynh lại không có đứng ngoài quan sát nữa mà là lao vào tấn công tam đương gia. Đối đầu với một mình Ngô Quang tên tam đương gia đã không chịu được rồi, bây giờ còn phải đối đầu với tẩy tuỷ đỉnh phong gia gia Ngô Quynh.

Chỉ vài chiêu hắn đã bị hai phụ tử đánh bay ra. Trên người chúng vài quyền, miệng bắt đầu rướm máu.

Nhìn thấy hai phụ tử Ngô gia kia tiến lên càng ngày càng gần hắn, tên tam đương gia la lên:" Đại ca, ngài còn không chịu ra thì không còn gặp được ta".

Đang tiến lên hai phụ tử Ngô gia liền nhanh chóng dừng lại cảnh giác chung quanh. Chỉ thấy một bóng người cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn phồng to như lực sĩ, gương mặt cũng chỉ tầm trung niên bốn mươi tuổi.

Hắn từ từ đi ra từ bên trong Hắc Phong trại, mỗi bước đi lại tăng lên khí thế từ từ hướng về phía đám người Ngô gia đè ép. Còn mấy tên thổ phỉ như được buff thêm sức lực càng hăng hái hô to.

Để tên đại đương gia này bất ngờ là khí thế của mình lại không có tác dụng gì mấy đối với đám người kia. Hắn cũng không biết là hộ vệ của Ngô gia hàng ngày còn phải chịu áp lực khí thế hơn nhiều của hắn bây giờ cũng quen thuộc rồi.

Cũng giống như con người đối mặt với con sư tử vậy, gặp nó phát là mất đi sức chống cự, tuỳ ý để con sư tử đùa bỡn làm thịt. Nhưng bây giờ con người lại không sợ nó nữa, đứng dậy phản kháng tuy không chiến thắng được nhưng cũng có thể làm thương con sư tử a.

Ngô Quang Ngô Quynh hai người gặp tên đại đương gia đi ra phát hiện khí thế của hắn bật thốt lên:" Ngươi lại là Luyện tạng tông sư". Sau đó hai người xoay người lại cùng hét lên với đám hộ vệ:" Rút lui mau ".

Nhìn một đám người Ngô gia đang xoay người bỏ chạy, tên đại đương gia kia hừ lạnh một tiếng nói:" Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao, đâu có dễ dàng như vậy".

Chỉ thấy hắn đạp đất, thân ảnh biến mất, mỗi lần xuất hiện đã cách chỗ cũ vài chục mét, dần dần tiếp cận đám người Ngô gia.

Hai phụ tử Ngô Quang Ngô Quynh thấy thân ảnh kia càng ngày càng gần nhì nhau đồng loạt nói:" Chỉ còn cách liều mạng ".

Chỉ thấy hai người xoay lại, chân đạp mạng xuống đất, cánh tay bắt đầu phồng to lên hét:" Viên Ma Thông Tí Quyền ".

Tên đại đương gia kia thấy hai người quay lại cũng hơi ngạc nhiên, xong hắn lại cười lạnh nói:" Đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lương sức mình"
" Đào lãng chưởng"
Tên đại đương gia cũng dùng ra tuyệt chiêu của mình, chỉ thấy lòng bàn tay của hắn hiện lên màu xanh dương trập chùng, giống như những cơn sóng biếc đang vỗ rì rào. Theo đó tốc dộ của hắn cũng bạo tăng một mảng lớn, chớp mắt đã tới trước mặt hai người.

Ầmmmm….

Quyền chưởng va chạm vào nhau, tiếng nổ lớn như nhũng cơn sóng mạnh vỗ vào bờ. Xung quanh hai bên cây cối nghiêng ngả, kình khí lan tràn tứ phía.

Phốc..

Hai thân ảnh bay ngược ra ngoài, miệng ngòn ngọt phun ra máu. Ngô Quang và Ngô Quynh chỉ cảm thấy như đặt mình vào biển cả, từng cơn sóng vỗ trập trùng đập mạnh lên người. Bay ra một đoạn khá dài, hai người nhanh chóng xoay người bỏ chạy tiếp.

Tên đại đương gia cũng hơi khựng lại, ngạc nhiên khi thấy hai cha con Ngô gia có thể cản được chiêu thức của mình. Thấy hai cha con lại bỏ chạy, hắn lại tiếp tục tiến liên truy sát.

" Các huynh đệ liều mạng bảo vệ gia chủ " Mấy tên hộ vệ Ngô gia thấy không thể chạy trốn được nữa hô lên, bọn họ muốn hi sinh tính mạng của mình để bảo vệ gia chủ. Nếu để gia chủ chết ở nơi này, Ngô phủ gần như tan rã, bọn họ người thân cũng không có nơi để đi. Chi bằng hi sinh tính mạng để đổi lấy người thân gia đình cuộc sống tốt hơn.

Mấy thân ảnh lao đến phía đại đương gia, tên đại đương gia khinh miệt nói:" Mấy tên rác rưởi, chết hết đi cho ta".

Nói xong, thân ảnh hắn biến mất, chớp mắt đã xuất hiện sau một tên hộ vệ đánh ra một chưởng, tên hộ vệ kia chưa kịp làm gì đã bay ngược ra bên ngoài. Đụng nát vài cây cối, xương cốt vỡ vụn ra, khi rơi xuống đất đã không còn động đậy, ánh mắt cũng đã mất đi quang mang.

Ngô Quang nhìn thấy mấy người kia liều mạng vì mình vốn không muốn bỏ đi nhưng phụ thân Ngô Quynh níu lấy vai hắn kéo hắn chạy và hét:" Quang nhi đi mau, chẳng lẽ ngươi muốn hi sinh của mấy người đó là vô ích sao ". Ngô Quang nghe vậy cũng nhắm chặt mắt lại, không đành lòng nhìn thẳng họ.

……

Cục diện như đã được lường trước, là nghiêng về một bên đồ sát. Mấy người hộ vệ của Ngô gia cho dù là luyện cốt cũng không chịu được một chiêu là mất mạng. Nhoáng cái hơn chục người đã nằm liệt xuống đất, đã không còn một chút hơi thở, mấy người ngay cả cơ thể đều không lành lặn. Giết xong mấy tên này, tên đại đương gia phẩy phẩy tay, quay lại nhìn không thấy bóng dáng của hai cha con Ngô gia cũng đành buông tha quay người về trại.

Nhìn thấy đại ca mình trở lại, tam đương gia lết cái thân thể bị thương đi ra nghênh đón cười hỏi:" Đại ca, chuyện thế nào rồi, đã sử lí sạch sẽ chưa ".

Tên đại đương gia cũng mở miệng nói:" Để cho hai phụ tử Ngô gia chốn thoát, những người còn lại đều đã chết hết. Tuy nhiên hai người bọn họ cũng bị ta đánh trọng thương. Mà cho dù không trọng thương cũng chẳng làm nên trò chống gì nữa "

Tên tam đương gia nghe vậy cũng hơi tiếc nuối, nếu giữ lại tính mạng của hai cha con kia thì càng tốt.

"Đại ca, tối nay chúng ta mở tiệc ăn mừng chúc mừng ngài trở thành luyện tạng tông sư cùng với bàn về sự phát triển tương lai của chúng ta " lúc này tên nhị đương gia cũng đi tới mở miệng lấy lòng nói. Hắn vốn là một tên thư sinh, nhưng do dòng đời đưa đẩy nên vào rừng làm phỉ. Tuy võ nghệ không cao cường nhưng lợi dụng cái đầu óc của mình cũng lên làm được nhị đương gia.