Chương 37: Dọn Dẹp Sạch Sẽ

Hệ Thống Game 7 Viên Ngọc Rồng Ở Dị Giới

Chương 37: Dọn Dẹp Sạch Sẽ

Chương 37: Dọn Dẹp Sạch Sẽ


Tên đại đương gia hai mắt đỏ lừ, mấy người bọn họ lên rừng làm cướp quen biết và kết nghĩa huynh đệ với nhau, trải qua bao nhiêu khó khắn mới được như bây giờ. Tuy không phải anh em ruột nhưng tình như thủ túc, bây giờ phải tận mắt chứng kiến hai vị huynh đệ của mình chết đi trong lòng hắn tức giận che đậy lí trí của hắn, hắn xoay người lại xông tới chỗ Ngô Toàn hét lớn:" Thằng khốn! Ta liều mạng với ngươi ".

" Đào lãng chưởng" Tên đại đương gia vận hết khí thế của mình lên, dùng ngay tuyệt kĩ của chính mình lao thẳng đến phía Ngô Toàn.

Lần này cũng không đợi hắn bay đến, Ngô Toàn đã biến mất với tốc độ di chuyển nhanh chóng. Lúc hiện thân đã là trên đỉnh đầu của tên đại đương gia, nắm tay đã đặt lên trên đầu hắn.

Lúc này tên đương gia mới giật mình phục hồi lại lí trí hoảng sợ hét lên:" Không".
Đoàng…
Tay Ngô Toàn phát lực, đầu của tên đại đương gia vỡ nát như dưa hấu. Sọ óc văng tung toé khắp nơi.

Lúc này mấy tên lâu la cũng hoảng sợ hét lớn:" Đại đương gia ".
Ngô Toàn cũng không có chịu dừng lại. Thân ảnh di chuyển khắp nơi nhanh như chớp. Lúc thân ảnh hắn xuất hiện tại chỗ nào là chỗ đó có thân thể nổ tung, máu văng tung toé.

Tiếng la hét trong thảm thiết, một mình Ngô Toàn đồ sát hết tất cả, có người sợ quá quỳ xuống van xin:" Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng".Ngô Toàn cũng không bỏ qua cho một ai. Bởi vì lũ rác rưởi này đáng chết, trong loạn thế này hầu như trên tay mỗi người đều dính nhân mạng.

Có người thấy không thoát được bắt đầu điên cuồng chửi rủa:" Ác ma, ngươi là ác ma. Cho dù chết cũng không được siêu sinh ". Có người lại cầm vũ khí lên phản kháng nhưng kết quả vẫn chỉ như một.

Bên ngoài, có người tưởng chạy ra được doanh trại trên mặt tươi cười nhưng hắn chưa kịp vui mừng bao lâu đầu đã lìa khỏi cổ. Số một đến số tám ngay cả Thạch Hùng nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong cũng rùng mình một trận.

Một lúc sau, âm thanh dần dần lui đi. Giữa rừng cây tĩnh lặng, trong một doanh trại vẫn còn một chút ánh lửa đang vương vãi trên đất. Nhìn xem chung quanh cảnh tượng Ngô Toàn trước nay chưa từng có một trận bình tĩnh đến lạ thường. Không phải hắn máu lạnh, cũng không phải do huyết mạch của người Xayda tác quái, mà là hắn cảm thấy tất cả bọn họ đáng chết.

Một đám sơn phỉ chỉ đi cướp đốt giết hiếp, đã làm hại biết bao nhiêu người Ngô Toàn cũng không rõ và lại còn dám động vào vảy ngược của hắn. Cho nên giết người thì đền mạng, giết bọn chúng Ngô Toàn không có gì hối hận cả. Nhìn lại một lúc thấy không bỏ xót ai, Ngô Toàn lạnh lùng quay người đi ra ngoài.

Ngoài sơn trại, thấy một lúc lâu không còn tiếng chém giết la hét nữa, tất cả số một với số tám đang dần dần tụ tập cùng với Thạch Hùng ở ngoài cổng chờ đón. Nhìn thấy thân ảnh của Ngô Toàn đi ra mấy người cung kính quỳ xuống nói:" Tham kiến bang chủ, bọn thuộc hạ đã làm như theo lệnh ngài, không để một tên nào chạy thoát".

Ngô Toàn nghe vậy cũng nói:" Các ngươi làm tốt lắm, bên trong ta đã xử lí sạch sẽ. Các ngươi vào trong dọn dẹp cẩn thận xem có đồ tốt gì thì mang đi. Thạch Hùng đi về gọi thêm người đến xử lí đống hàng hoá bên trong".

Kinh doanh cướp nhiều năm chắc chắn Hắc Phong trại cũng có tích xúc phong phú, cho nên Ngô Toàn cũng không muốn bỏ qua một chút nào hết. Và lại thịt muỗi cũng là thịt, góp gió thành bão.

Cả đám kia nghe xong vâng lời, bắt đầu chuyển động. Riêng Thạch Hùng đi về phía ngôi làng trụ sở của Viên Ma bang gọi thêm người.

Số một đến số tám đi vào bên trong, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trong lòng mỗi người như muốn buồn nôn ra. Bọn hắn là sát thủ tuy giết người nhiều nhưng cũng chưa từng chứng kiến người chết cũng lúc nhiều như thế này mà lại thảm liệt khó có thể tưởng tượng nổi.

Đầu óc văng tứ tung, nội tạng bắn treo cả lên trên tường. Thân thể nát be nát bét, máu thì đụng thành từng vũng từng vũng, mùi máu tanh tưởi đến kinh người, hầu như không còn có thân thể một ai là hoàn chỉnh.

Cố nén cơn buồn nôn lại, mỗi người bọn họ bắt đầu tiếp tục công việc lục xoát từng thân người, từng phòng ở từng nơi một xem có tiền bạc hai đồ tốt gì có thể xài được không.

Cũng không lâu lắm khoảng một tiếng đồng hồ, Thạch Hùng dẫn đoàn người đến, bởi vì là đêm khuya cho nên trên gương mặt ai cũng hiện lên mệt mỏi, ngáp ngủ. Nhưng khi nhìn thấy Ngô Toàn tất cả đều đứng thẳng tắp cúi đầu cung kính chào:" Tham kiến bang chủ ".

Ngô Toàn gật gật đầu nói:" Được rồi, Thạch Hùng, ngươi dẫn mọi người vào bên trong xem có gì trợ giúp bọn họ đi ".
"Vâng" Thạch Hùng vâng lời sau đó một đoàn người hăng hái bước vào bên trong.

" Nôn oẹ oẹ oẹ " " oẹeee ẹ" Bỗng tiếng nôn mửa vang lớn truyền ra. Ngô Toàn nghe vậy cũng lắc đầu. Mấy tên thành viên Viên Ma bang này vẫn còn trẻ tuổi, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như này cũng là bình thường. Cho nên bây giờ tập cho bọn hắn làm quen dần cũng tốt.

Cũng không lâu lắm, một đám người mạng những thứ thu hoạch được ra ngoài. Số một tiến lên báo cao:" Bẩm bang chủ, tổng hiện ngân thu được là hai vạn lượng bạc ròng, năm vạn lượng ngân phiếu và một ít vật có giá trị khác. Ngoài ra còn một số hàng hoá dược liệu dùng để tu luyện thuộc hạ đã ghi chép hết vào đây ". Nói xong hắn dâng lên cho Ngô Toàn quyển sách.

Ngô Toàn nhìn thoáng qua rồi gật đầu cảm khái. Đại khái buổi tối hôm nay thu hoạch bằng hắn khổ cực kinh doanh cả năm Hồng Lâu Mộng. Đúng là ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập.

Giữa lúc hắn đang cảm khái, số một nói tiếp:" Bẩm bang chủ, thuộc hạ còn phát hiện ở nơi ở của tên đại đương gia có hai quyển sách cũ kĩ. Thuộc hạ không dám chắc, mời bang chủ xem xét ". Số một lấy từ trong ngực ra hai quyển sách, trên trang bìa cũ kĩ dường như sắp mục nát hết ra rồi.

Ngô Toàn cũng hơi ngạc nhiên, trong nơi ở của tên đại đương gia đó cất giấu hai quyển sách này chứng tỏ giá chị của bọn chúng rất cao. Không chần chờ gì lâu, Ngô Toàn mở ra xem xét. Càng đọc hắn lại càng kinh hỉ.

Ngô Toàn vui mừng bởi vì hai quyển sách này chính là cái mà hắn đang thiếu. Một quyển tên là luyện tạng pháp môn, chỉ dạy cách vận chuyển khí huyết theo quy luật để dễ dàng luyện tạng phủ. Còn một quyển khác tên là ‘Đào lãng chưởng’, đây là một quyển võ kĩ thuỷ thuộc tính. Nó chỉ dạy cách phát huy hợp lí đối với thuỷ khí trong cơ thể.

Có hai quyển sách này, trong một đoạn thời gian ngắn thực lực và cả thế lực sẽ nghênh đón một bước tiến dài. Cho dù không biết làm sao ở chỗ tên đại đương gia lại có hai quyển luyện tạng tông sư như vậy, phải biết những công pháp võ kĩ này không có chuyền ra ngoài chỉ có ở những gia tộc hay tông môn lớn hoặc ở triều đình mới có. Nhưng Ngô Toàn cũng không quan tâm cho lắm.

" Được rồi đứng lên đi, gọi Thạch Hùng và mấy người các ngươi tới đây ". Ngô Toàn rất nhanh bình tĩnh lại, nói với số một.

" Vâng" số một vâng lời mau chóng đứng dậy làm việc…