Chương 52: Tiến vào Đế Phủ!
Tại một căn phòng mật thất ở Già Nam Học viện lúc này ở trong đó có ba người đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn trò chuyện.
" Đại Nhân, ngài quay lại có việc gì a " Tô thiên đại trưởng lão mỉm cười nói.
" Ta muốn xuống dung nham thế giới một chuyến, hơn nữa cũng là muốn ngươi dẫn ta gặp nha đầu Tử Nghiên ở học viện " Minh Long chậm rãi nói. tuy rằng bây giờ giọng nói và thân thể của hắn có thay đổi rất nhiều so với trước đây tuy nhiên khí tức hắn thả ra thì Tô thiên vẫn là có thể nhận ra được.
" Ân, vậy ta sẽ đi sắp xếp " Tô thiên gật đầu nhanh nhẹn rời đi.
Một lúc sau từ phía cửa mật thất " Két.." đi vào là Tô thiên bên cạnh hắn là một tiểu cô nương khá xinh xắn với mái tóc màu tím nhạt và đôi mắt to tròn long lanh.
Tử Nghiên nhìn về phía Minh Long rồi nhanh chóng lao về phía hắn mặt cực kỳ vui vẻ " Huân Nhi tỷ tỷ ".
Sau một hồi trò truyện cùng Huân Nhi thì nàng ta mới để ý đến Minh Long đang ngồi đần mặt ở bên cạnh.
" Đây là ai vậy Huân Nhi tỷ tỷ?" Tử Nghiên hỏi.
" À đây là...."
" Ta là bạn của Huân Nhi " Minh Long nhanh chóng trả lời.
" A, vậy là ngươi muốn gặp bản cô nương sao, có rắm thì mau thả có chuyện gì thì mau nói " Tử Nghiên nghi ngờ nhìn Minh Long.
Minh Long mặt lại đần ra, đúng là bó tay với tiểu cô nương này rồi. Một cái chớp mắt sau, hắn mới hắn giọng nói " Hừm, ta cũng không có chuyện gì quan trọng chỉ là hỏi ngươi có muốn đi gặp lại cha ngươi không?? ".
" Ngươi thật sự biết cha ta ở đâu sao?" Tử Nghiên run run nói.
" Đúng vậy, ta sẽ giúp ngươi nhưng có một chút điều kiện " Minh Long gật đầu nói.
" Được ta đồng ý, cho dù một trăm điều ta cũng đồng ý.. hức hức" Tử nghiên xúc động vừa khóc vừa nói.
" Được rồi, vậy điều kiện để sau hẵng nói, hiện giờ chúng ta đi luôn nhé " Minh Long mỉm cười.
" Ân " Tử nghiên gật đầu lau nước mắt.
Bên dưới Thiên Phần luyện khí tháp, Minh Long, Huân Nhi và Tử Nghiên đang đứng ngay trước thông đạo dẫn tới dung nham thế giới.
" Sau khi đi qua thông đạo này, hai nàng phải đi sát cạnh ta không quá hai trượng, rõ chứ " Minh Long Nghiêm túc nói, dù sao ở đây cũng rất nguy hiểm a.
" Ân, bọn ta biết " Hai người đồng thanh nói.
Ngay lập tức ba người hóa thành tàn ảnh lao vào trong thông đạo tối om.
Nhiều năm như vậy rồi, dung nham thế giới vẫn là không có gì thay đổi cả. Vẫn là một màu đỏ ngầu nhìn không thấy tận cùng. không khí vẫn là có chút yên tĩnh cùng ngột ngạt.
Minh Long vận đấu khí thành một hộ tráo bao bọc cả ba người rồi nhanh chóng lao vào biển dung nham. với cảm ứng của hắn bây giờ thì có thể dễ dàng xác định được vị trí của Đà Xá Cổ Đế Động phủ.
Sau nửa canh giờ đi xuống, Minh Long vẫn là gặp một vài tích dịch (thằn lằn) sống trong thế giới dung nham này hắn vẫn là tiện tay lấy đi trong cơ thể chúng xích hồng châu để luyện hóa cho Huân Nhi hấp thụ, trong đó cũng có hai viên của hai gã bán thánh mà Minh Long gặp khi gần đến động phủ. Đối với những người hỏa hệ thì đây chính là thuốc bổ.
Ngay khi đến nơi tận cùng của thế giới dung nham thì Minh Long cũng là phát hiện ra một không gian khác, hiển nhiên đây chính là động phủ của Xà Đá Cổ Đế. Ba thân ảnh nhanh chóng tiến nhập vào không gian này
Xuất hiện trong mắt Minh Long là một mảnh không gian vô tận, có chút hắc ám và yên tĩnh. Mảnh không gian này không biết đã lặng lẽ trải qua bao nhiêu năm tháng, cho nên toàn bộ khu vực cũng tràn ngập một loại khí tức tang thương cổ xưa.
Minh Long ánh mắt chậm rãi quét qua mảnh không gian trước mặt này. Đập vào mắt hắn là một địa phương trống rỗng, không có nửa điểm kì lạ. Hắn khẽ nhíu mày, thân hình cẩn thận, từ từ bay về phía trước.
" Ta cảm nhận được một khí tức giống ta, aaa mau đi về bên trái " đúng lúc này thì Tử Nghiên hét lên phấn khích nói.
Ánh lửa chói mắt chiếu sáng mảng không gian đã nằm trong u tối cả vạn năm. Song, tuy có lửa nhưng Minh Long vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, mà ngọn nguồn của sự lạnh lẽo này chính là thứ to lớn bên dưới không gian tối tăm này.
Đó là một sinh vật to lớn tới mức không cách nào hình dung ra được. Nó chiếm cứ một chỗ ở trong không gian u tối, nằm im không nhúc nhích. Ánh mắt Minh Long di chuyển dọc theo thân thể của nó, chỉ có điều, đến khi tầm mắt của hắn bị ngăn trở bởi vùng không gian u tối ở phía xa thì hắn vẫn không thể nhìn thấy phần cuối cùng của sinh vật này.
Điểm đặc biệt của sinh vật thần bí này là toàn thân nó mang màu tím đậm, lân phiến lạnh như băng bao trùm lấy thân thể, tạo cho người ta cảm giác như cứng rắn không gì phá nổi.
Minh Long lúc này đang lơ lửng trên không, lấy ánh mắt của hắn cũng không cách nào nhìn được toàn cảnh bên dưới. Riêng điều này thôi cũng đủ để tưởng tượng được kích thước của sinh vật đó lớn đến mức nào, cho dù lấy kinh nghiệm lâu nay của Minh Long cũng là lần đầu nhìn thấy!
Mặc dù lăn lộn mấy chục năm đã sớm làm cho định lực của Minh Long cực kì cao thâm, nhưng cho dù là hắn đã sớm biết nhưng vẫn là cực kì kinh ngạc khi nhìn thấy sinh vật to lớn này.
" Không ngờ Long Hoàng của Thái Hư Cổ Long lại bị như vậy a " Minh Long cười nhạt nói, âm thanh kèm theo đấu khí vang vọng khắp không gian.
" Nhân loại đến có mang theo Xà Đá Cổ Đế ngọc không? " Âm thanh kèm theo uy áp phát ra.
" Không có " Minh Long vẫn là cười lạnh nhìn sinh vật to lớn kia nói.
" Không có sao " âm thanh pha chút thất vọng cùng sát ý vang lên.
"Nếu thật sự không có thì hãy lưu lại đây đi…!" Thanh âm hờ hững vang lên lần nữa, sau đó toàn bộ không gian đột nhiên chấn động, một cột sáng màu tím bắn ra từ trong bóng tối, xuyên qua hư không, hung hăng lao về phía Minh Long.
Huân Nhi nhìn thấy công kích khủng bố này lao về phía Minh Long thì cực kì hoảng sợ nhưng rồi cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Minh Long hắn là ai chứ, một tên Đấu Đế hàng thật giá thật thì làm sao có thể bị thương bời công kích bực này, phải biết rằng cả Đại trận của Cổ Tộc cũng chỉ làm hắn bị thương nhẹ mà thôi.
Khi cột sáng màu tím sắp đánh trúng vào người Minh Long thì đột nhiên dừng lại rồi tan biến như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Minh Long cười lạnh nhìn về phía hai con mắt khổng lồ đang kinh ngạc nhìn mình nói " Chỉ là một Long Hoàng nho nhỏ mà cũng dám tấn công bổn Đế sao, ta cũng không làm khó ngươi nhưng ngươi định giết luôn cả con gái ruột của mình sao ".
Chúc khôn khi chứng kiến công kích của mình bị người ta dễ dàng phá bỏ kèm theo nhân loại trước mắt tự xưng là Bổn Đế thì cực kì kinh ngạc cùng sợ hãi nhưng khi nghe nhắc đến con gái ruột thì hắn gần như chết lặng, cảm xúc trong lòng bỗng nhiên trào dâng.
Tử Nghiên từ đằng sau Minh Long bước ra, Chúc Khôn không nhận ra khí tức của huyết mạch Thái Hư Cổ Long trên người Tử Nghiên cũng là do Minh Long che dấu đi.
" Cha..." Tử Nghiên hai mắt đẫm lệ nói.
Minh Long cũng là bỏ đi che dấu trên người Tử Nghiên, hai mắt Chúc Khôn nhìn Tử Nghiên tràn đầy yêu thương kèm theo chút tự trách, chỉ vì một phút bốc đồng mà cả đời phải bốc c..., phải là cả đời phải hối hận. =))
" Minh Long ca ca ngươi có cách nào cứu cha ta không, ta sẽ làm mọi điều ngươi bảo a " Tử Nghiên mắt long lanh nước mắt nhìn Minh Long nói.
" Tất cả sao, chẳng lẽ là dưỡng thành loli, hắc hắc..." Minh Long Nghĩ bựa.
" Được rồi, không cần phải như vậy, ta sẽ cứu được cha ngươi nhưng xong ta muốn mười giọt tinh huyết của hắn và năm giọt của muội " Xóa đi ý nghĩ bẩn bựa trong đầu, Minh Long mỉm cười nói.
" Được " Tiêu Nghiên.
Ngón tay khẽ động một vết cắt nhỏ ở cổ tay Tiêu Nghiên xuất hiện, từ vết cắt đó năm giọt tinh huyết màu vàng óng ánh bay ra lơ lửng đến trước mặt Minh Long, sau đó từ phía Chúc Khôn mười giọt tinh huyết màu hoàng kim cũng bay về phía Minh Long.
Thu thập tất cả tinh huyết vào hai lọ riêng biệt, Minh Long vẫn là có chút chờ mong. Hắn muốn thử dùng hai loại tinh huyết này xem huyết mạch Thần Long trong cơ thể có thể tăng lên chút nào không.
Về phần giúp Chúc Khôn thoát khỏi phong ấn của Đà Xá Cổ Đế cũng không phải là việc khó khăn đối với Minh Long, dù sao so với Đà Xá Cổ Đế thì Minh Long vẫn là mạnh hơn một đoạn tuy vậy cũng gần nửa ngày Chúc Khôn mới có thể thoát ra được.
" Cám ơn ngươi đã giúp hai cha con chúng ta " Chúc Khôn lúc này đã hóa thành một trung niên cao lớn hướng phía Minh Long cảm ơn.
" Cũng không cần, chỉ là giao dịch mà thôi " Minh Long mỉm cười nói.
" Được rồi, kia chính là Động phủ của Xà Đá Cổ Đế sao " Minh Long chỉ về phía xa nơi có điểm sáng hỏi.
" Đúng vậy, bất quá phải có Cổ Ngọc nếu không sẽ bị như ta " Chúc Khôn cẩn thận nói.
" Hắc, chỉ là một chút sự tình mà thôi, không làm khó bổn Đế được, ta cùng Huân Nhi đi vào hai cha con ngươi nên ở đây chờ a " Minh Long quay sang tiếp tục nói.
" Ân, ta rõ " Tiêu Nghiên nghiêm túc nói, dù sao nàng vẫn muốn ở lại trò chuyện với cha.
Hai thân ảnh Minh Long cùng Huân Nhi hướng tới điểm sáng bay vọt đi.
Đó là một cánh cửa đá khổng lồ, cao mấy vạn trượng!
Cánh cửa đá an tĩnh, đứng sừng sững trong không gian mờ mịt giống như một loại tồn tại vĩnh thế từ thời xa xưa vậy. Đồng thời, từ trên cánh cửa, một cỗ khí tức hoang dã cổ xưa chậm rãi tỏa ra tràn ngập, khiến cho thiên địa trở nên nhộn nhạo.
Phía trước cánh cửa đá là một quảng trường khổng lồ, mà về phần Minh Long cùng Huân Nhi thì đang dừng lại ở nơi cách xa cánh cửa đá cổ xưa ấy, ánh mắt ngơ ngác nhìn quang cảnh kì dị của mảnh không gian hắc ám này. Trong lúc nhất thời, hắn không thốt được ra lời nào.
Đứng trước cánh cửa đá khổng lồ, Minh Long không khác gì một con kiến nhỏ bé nhưng thật sự như vậy sao.Bất quá, ngay sau đó, hắn chợt phát hiện, nội tâm còn có một chút cảnh giác, tuy chỉ là một cái cửa bằng đá nhưng ngay cả hắn cũng không thể kìm nén được tâm trạng. Chỗ này quả thật là quỷ dị khó lường.
Ánh mắt Minh Long lướt lên cánh cửa đá, cuối cùng dừng tại đỉnh chóp của nó, nơi đó có khắc bốn chữ cổ xưa. Khi tầm mắt của hắn nhìn thấy bốn chữ này, con ngươi chợt tỏa ra chút hưng phấn cùng vui vẻ.
"Cổ Đế động phủ!"
Nét chữ cổ xưa cũng không quá mức hoa lệ, song ở bên trong nét chữ nhìn thì bình thường đó lại là một loại khí thế quân lâm thiên địa, uy nghiêm vô tận.
"Rốt cuộc cũng tìm được ngươi…!" Nhìn bốn nét chữ cổ xưa, khóe miệng Minh Long khẽ nở một nụ cười.