Chương 1: Tới hạ giới

Hậu Cung

Chương 1: Tới hạ giới

Sau đây là cảnh giới ở hạ giới: Võ Cảnh, Khí Cảnh, Nhân Cảnh, Thiên Cảnh, Thuế Phàm Cảnh, Hóa Phàm Cảnh, Chân Thực Cảnh, Phá Toái Cảnh, Hư Vô Cảnh.

Tại Nam Vực ở một nơi được gọi là 1 trong 3 khu cấm địa thập tử nhất sinh đó là Tử Vong chi địa. Được gọi là Tử Vong chi địa là do nơi đây đã từng là chiến trường của các thiên tài, là nơi giao nhau giữa các Vực với nhau. Là khu vực không có pháp tắc không ai quản lý, ở đây muốn lên tiếng là phải có thực lực.



Vào một ngày đẹp trời thì trên không trung ở Tử Vong chi địa thì xuất hiện một lỗ xoáy nhỏ, từ bên trong bước ra là một thanh niên mặc bộ đồ đen, khuôn mặt có một chút lạnh lùng nhưng lại toát ra tà mị.

Khi hắn vừa xuất hiện thì làm cho hạ giới rung chuyển vài lần như đang chuẩn bị có một cơn động đất sắp xảy ra.

Sau khi tiếp đất thì hắn đem thần thức đảo ngang qua một lượt hạ giới thì bỗng nhiên hắn cười nhẹ một tiếng.

’’Thật không ngờ ở hạ giới lại có 12 mục tiêu, con số đúng là không ít đâu mà. ’’

(mục tiêu về sau sẽ là vợ main hoặc là hồng nhan tri kĩ nhưng mà cái sau thì sẽ như cái trước thôi ^_^ ae hiểu mà nhỉ)

Không bik là cố ý hay là vô ý nhưng khi hắn vừa lấy thần thức quan sát hạ giới thì hắn đã vô tình làm cho những cao thủ, thiên tài, yêu nghiệt đang bế quan hay là đang PK thì phải chịu một áp lực từ trên không truyền xuống và phải phun ra một ngụm máu.
(Chưa gì đã thấy tội cho mấy em nó rồi ^_^)

’’ Trước tiên phải tìm một nơi thích hợp để xây dựng môn phái cái đã ’’. Thạnh thầm nghĩ

Nói xong hắn liền vung bàn tay lên xé toạt không gian rồi bước vào, nhưng chỉ vài phút sau khi hắn vừa đi thì có một vài nhóm người tới (3-4 người),tu vi cũng đứng hàng đầu của hạ giới (Phá Cảnh).

Trong đó có 3 nam 1 nữ. Tới đầu tiên là một ông lão tiếp theo tới song song là 2 vị trung niên và cuối cùng là một vị nữ sĩ có vóc dáng quỷ mị.

’’ Ba vị chạy tới cũng nhanh phết nhỉ chỉ có tiểu nữ là đến chậm 1 bước, nếu có bảo vật xuất hiện thì tiểu nữ chỉ có ngậm nguồi tay không mà về rồi ’’.Nữ sĩ vừa nói vừa uyển chuyển thân mình hết sức là gợi cảm.

’’ Lạc Hoa ngươi đừng có giở giọng đó ra làm người khác tưởng mình là người trẻ tuổi thật chất cũng là lão bà bà, hahahah ’’.

Lạc Hoa ghét nhất là những người gọi mình là lão bà bà nhưng lại không thể làm gì hơn chỉ có thể chỉ vào mặt hắn.
’’ Ngươi, ngươi,..., hừ ’’

’’ Hai người có thôi đi không, tập trung tìm nguyên nhân xảy ra việc này đi, hừ ’’.Ông lão tỏa ra một khí tức khủng bố ép sát về hướng 2 người kia và nói.

Nhưng 4 người bọn họ không ngờ rằng ở trong bóng tối lại có người đang theo dõi bọn nói từng cuộc đối thoại với nhau.

’’ oh thú vị trước khi đi cũng phải hố bọn họ một chút ’’. Thạnh nở một nụ cười nham hiểm

Hắn phất tay lên thì một trận pháp xuất hiện ở trong phạm vi 4 người đó đang hoạt động. Trận pháp này có tên là Mê Hoặc chi trận giống như cái tên chức năng của nó là làm cho thần trí của người bị thi triển sẽ lâm vào ảo giác nhưng trận pháp này có cái đặc biệt đó là ảo là thật mà thật cũng là ảo.

Sau 1h tìm manh mối không phát hiện thì bọn họ đi về nơi tập kết để bàn về kết quả nhưng họ lại không ngờ là gặp phải một sự kiện mà họ không muốn nhớ lại.

Trên đường về Trần Nam (là người đôi co với Lạc Hoa) gặp phải một bóng hình quen thuộc mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Đó là người mà hắn thầm thương nhớ trộm Lạc Hà tiên tử nhưng hắn lại thấy vài bóng ảnh đang đuổi theo sau lưng thế là hắn một đường đi theo sau xem xảy ra chuyện gì.

Khi hắn vừa tới thì thấy 2 bên đánh nhau ác liệt, bỗng nhiên trong đầu hắn nãy ra một ý định đó là: ’’ Anh hùng cứu mỹ nhân ’’.

Lạc Hà tiên tử vừa đánh vừa thủ trên người xuất hiện nhiều vết chém, trên khuôn mặt dần dần tỏ ra tuyệt vọng bị nhiều cao thủ Phá Cảnh trung kỳ vây quanh.

Càng đánh thì càng lộ ra nhiều sơ hở thế là bị một tên áo đen đánh trúng phần eo, bay thẳng 1 đường cuối cùng nện vào vách đá mới dừng lại.

’’khặc khặc người buông tay chịu trói ngó vẻ sung sướng hơn không lại chọn phương án đối cứng chừ thì bik hậu quả rồi chứ ’’. Tên áo đen vừa đánh trúng lao tới trước mặt mở giọng khàn khàn nói