Chương 9: Chặn đường

Hậu Cung

Chương 9: Chặn đường

‘’ Sao rồi điều tra chủ nhân của phòng số 3 chưa?’’

.Lâm Tử thấy người hầu của mình đi vào phòng, nhìn về phía hắn lạnh lùng hỏi

‘’ Vâng, thiếu gia thuộc hạ đã điều động nhân lực bên tông môn đã điều tra được tên tiểu tử kia là ai,hắn tên là Thạnh đệ tử chân truyền duy nhất của Vĩnh Sinh Cung, tu vi mới đột phá Chân Thực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, còn người thiếu nữ bên cạnh hắn là em của hắn Mộc Tuyết tu vi Thuế Phàm Cảnh hậu kỳ ‘’.

Hắn tới trước mặt Lâm Tử khụy chân xuống cung kính nói

‘’ Là cái Vĩnh Sinh Cung mới thành lập 10 năm đó sao, tốt lắm chỉ là một cái đệ tử Vĩnh Sinh Cung mà ra ngoài phách lối đến như thế, đi ra ngoài chờ bọn hắn phải dạy cho tiểu tử kia một bài học làm người ‘’.

Lâm Tử đẩy cô gái dưới háng ra rồi đứng dậy đi ra phòng

‘’ Vâng, thiếu gia’’.

Hắn thấy vậy liền đi theo sau lưng như một con chó trung thành

‘’ Cha, trừ chúng ta đi đâu tiếp đây ‘’.

Mộc Tuyết nũng nĩu lắc cái tay của Thạnh hỏi

‘’ ưm, để ta xem ‘’.

Thạnh bấm ngón tay để tính toán xem tới đây có chuyện gì thú vị để hắn tham gia không.

‘’ Đi thôi, ta biết có một nơi sẽ rất thú vị ‘’.

Thạnh nắm lấy cái tay của Mộc Tuyết rồi đi về hướng Bắc một mạch đi tới

Tại bên khu rừng phía Bắc có một đám người đang đứng ở trên cây nhìn về phía Tử Vong Thành, trong đó người có tu vi cao nhất là Phá Cảnh sơ kỳ là người hầu của Lâm Tử còn hắn thực lực Chân Thực Cảnh hậu kỳ những 3,4 người thì là Chân Thực Cảnh sơ kỳ -> trung kỳ đỉnh phong.

‘’ Tới rồi sao, có chút hơi chậm đấy ‘’.

Lâm Tử đứng trên cây thì thấy hai bóng dáng 1 nam 1 nữ. Nam thì tuấn tú, đẹp trai,lạnh lùng tà mị nhưng người ngoài nhìn vào thì lại thấy hắn tỏa ra một khi tức lười nhác, uể oải còn nữ thì phải nói xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt ngây thơ như thiếu nữ mới lên thành phố, dáng người bốc lửa trước lồi sau lõm.

‘’ Nếu các vị đã tới rồi thì sao không xuất hiện đi ‘’.

Thạnh lạnh lùng nhìn về phía cái cây to kia nói ra

‘- bốp bốp bốp –

‘’ nhãn lực không sai có thể phát hiện chúng ta chắc không phải hạng vô danh tiểu tốt ‘’. Lâm Tử dẫn đầu đám người đi ra

‘’ Các ngươi có chuyện gì thì nói mau lên chúng ta không có nhiều thời gian để nán lại nơi này lâu ‘’.

Mộc Tuyết không kiên nhẫn nhìn về phía bọn người Lâm Tử nói ra

‘’ Đã thế thì ta nói thẳng luôn, ta đứng chổ này chờ các ngươi để đánh cướp, không chỉ cướp của mà còn cướp sắc nữa, hahahah’’.

Lâm Tử nhìn về phía Mộc Tuyết trở nên tham lam và đầy dục vọng

‘’ Ngươi dám đánh chủ ý lên bản cô nương, ngươi muốn chết sao ‘’.

Mộc Tuyết tức giận nhìn về phía Lâm Tử quát vì nàng không muốn có ai khác Thạnh nhìn về mình với cặp mắt ghê tởm đó

‘’ Hừ, cô nàng ngươi nên ngoan ngoan đợi yên đó, công tử nhà ta sẽ xử tên tiểu tử kia rồi đem ngươi về nhà sủng hạnh ‘’.

Tên chó săn này khinh thường nhìn về phía Mộc Tuyết nói

‘’ Ngươi vừa nói cái gì?’’.

Bầu không khí trở nên lạnh run người khi Thạnh vừa nhấc lời lên

‘’ Ta nói ngươi không nghe sao, hừ trước sau gì cô nàng kia cũng sẽ công tử nhà ta sủng....’’.

Tên chó săn này chưa kịp nói hết câu thì đã bị một tia kiếm khí bay qua người hắn làm thân hình của hắn chia thành 4 khúc

‘’ Các hạ có phải quá không phách lối ‘’.

Lâm Tử nhìn thấy thuộc hạ của mình chết ngay trước mặt thì lạnh lùng nhìn về phía Thạnh nói

‘’ Phách lối sao đã vậy ta cho ngươi xem kết quả của việc làm hôm nay ‘’.

Thạnh giơ tay lên thì xuất hiện thanh kiếm ở dạng hồn thể bay thẳng đến những tên thuộc hạ của Lâm Tử

Những thanh kiếm này vận chuyển với một tốc độ bàn thờ vọt thẳng tới mặt từng tên, chúng chưa biết chuyện gì thì đã chết không nhắm mắt, còn tên Phá Cảnh sơ kỳ thì đã bị Thạnh nhốt trong một trận pháp khó mà thoát ra được

Lâm Tử nghiêm nghị nhìn Thạnh, hắn thu hồi nhất sau một tia khinh thị, hắn hít một hơi thật sâu, bày ra một cái tiến công thế.

" Thiên Phong Chưởng."

Lâm Tử hét lên lao về phía Thạnh, đây là một trong những tuyệt chiêu của Lâm Tử nó giết chết không biết bao nhiêu thiên tài, hắn không thể khinh thường đối thủ nên sát chiêu.

Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là lúc hắn vọt tới trước mặt Thạnh thì đã không thấy hắn làm cho chiêu thức của hắn đánh hụt vào khoảng không. Chưa kịp phản ứng thì đã bị Thạnh đá vào bên hông một lực mạnh làm cho hắn bay xa đâm vào những thân cây cho đến khi đụng phải một tảng đá to thì dừng lại.

‘’ Ngươi đi chết cho ta ‘’

Lâm Tử phun ra một ngụm máu tươi trên mặc đất, hắn giang nan đứng dậy nhìn về phía Thạnh tức giận lao lên quát

‘’ Hừ chỉ có chừng ấy thực lực mà bố láo dám đánh với ta đúng là chán sống mà, lần sau gặp ta thì nên quỳ xuống kêu: ‘ gia gia ‘ nếu không thì ta không chỉ phế 1 cánh tay cua ngưởi đâu ‘’.

Thạnh thấy Lâm Tử lao về phía mình thì biến mất khỏi chổ đứng nhảy về phía Lâm Tử đang lao thì từ trên giậm chân xuống trúng người hắn. Làm cho nền đất thủng một lổ to, hắn đạp trên đầu Lâm Tử khinh bỉ nói ra

Lâm Tử nhìn thấy Thạnh hắn khinh bỉ chính mình thì tức giận thi chuyển Tà Âm ma công, thân hình hắn bắt đầu lột xác, khí tức trở nên âm trầm sát khí như muốn chém giết tất cả những người mà hắn nhìn thấy để thỏa mãn cơn khát vọng của mình.

‘’ oh dùng lá bài tẩy rồi sao ‘’.

Thạnh nhảy ra xa nhìn về phía Lâm Tử đang biến hình, giơ tay nắm cái cằm suy nghĩ nói ra

‘’ khặc, khặc là do người ép ta tới đường cùng, ngươi yên tâm sau khi giết chết ngươi thì ta sẽ biến em gái ngươi thành những con đàn bà dâm dục ‘’.

Lâm Tử nhìn về Thạnh một lúc rồi nhìn về phía Mộc Tuyết đang đứng ở đầu kia một cách động tình

Nhưng khi hắn chuẩn bị thể hiện thực lực của mình thì đã bị 3 cây kiếm không biết từ nơi nào xuất hiện đâm thằng vào người làm cho hắn khiến hắn chết không nhắm mắt, trên khuôn mặt thể hiện rõ không cam lòng

(main nhà ta gắt quá)

‘’ Tính muốn chơi đùa thêm chút nữa, nhưng ngươi lại đánh chủ ý nữ nhi của ta thì đành phải tiễn ngươi trước một đoạn đường ‘’.

Thạnh nhìn về phía Lâm Tử bị 3 cây kiếm đâm chết không nhắm mắt nói

‘’ Nên dọn dẹp nơi này thôi ‘’.

Nói xong bằng một ý niệm thì xung quanh đây trở lại như lúc ban đầu như thể nơi đây chưa từng có cuộc chiến đấu nào xảy ra

‘’ Mộc Tuyết đi thôi, cha dẫn ngươi tiếp tục cuộc hành trình ‘’.

Thạnh xuất hiện ở Mộc Tuyết bên cạnh rồi cầm lấy cái tay nhỏ nhắn ấy tiếp tục đi về hướng Bắc