Chương 374: Quyền được chết
Tuy nhiên, lý thuyết là lý thuyết mà thực tiễn là thực tiễn, từ lý thuyết đi đến thực tiễn, chính là một quảng đường xa ơi là xa.
Đúng là những thanh ngân châm được Đăng Dương phong ra kia, hoàn toàn không khác ngân châm bình thường là mấy, xét về độ nhọn… sẽ thua mũi kiếm, xét về độ sắc… không bằng lưỡi đao, bất quá, đó là nếu như bọn chúng ở trong trạng thái bình thường, còn hiện nay, tất cả số ngân châm này đều đã được Đăng Dương truyền vào bên trong Hắc Hỏa Lôi, hệ đấu khí có uy lực phá hoại mạnh mẽ nhất của hắn lúc này.
Hồi tưởng lại một chút, Đăng Dương có được hệ đấu khí Hắc Hỏa Lôi là nhờ vào việc chuyển hóa một đống điểm sinh mạng mà hắn kiếm được sau khi thành công giết chết phân thân huyễn ảnh của Triệu Đà thành năng lực ngoại phụ. Điều đó cũng có nghĩa, Hắc Hỏa Lôi chính là biến thể của Hắc Long Ma Viên Hỏa, một trong hai ngọn tâm hỏa phi thường bá đạo của Triệu Đà, đồng thời cũng chính là Sinh Mệnh Chi Hỏa của Hắc Ám Bộc Phá Long, một con thượng cổ Thú Hoàng mạnh mẽ không kém cạnh gì Thần Rùa.
So với nó, lớp phòng ngự da dày thịt béo sau khi hóa dơi của kẻ mặc áo choàng đen, nhìn vào thì tưởng chừng như vô cùng cường đại nhưng thực ra chỉ là một tờ giấy mỏng manh mà thôi, không hơn không kém.
Chính vì lẽ đó, kể từ lúc ngân châm được Đăng Dương phá không phóng ra, kẻ mặc áo choàng đen đã không có bất kỳ một cơ hội chống đỡ nào.
Còn về phần tại sao, bản thân ngân châm vốn dĩ đã mang sức mạng ghê gớm đến thế mà Đăng Dương vẫn cố dùng Cửu Ảnh Kiếm Ý để mở đường?
Rất đơn giản, đó là do hắn không muốn số ngân châm bị giữ lại bên trong đôi cánh dơi kia. Mục đích của hắn là khống chế kẻ mặc áo choàng đen chứ không phải là giết chết hắn ta. Vì thế cho nên, dù đã cường hóa ngân châm bằng Hắc Hỏa Lôi để tăng lực xuyên thấu, lực đạo khi bắn châm ra của hắn lại không mạnh lắm, vừa đủ để găm sâu vào trong da thịt, từ đó làm tắt nghẽn toàn bộ hệ thống kinh mạch lẫn thần kinh vận động của kẻ mặc áo choàng đen.
Tóm lại, một Kình Quân nhị trọng thiên mà không thể sử dụng được đấu khí, đối với Đăng Dương thì chẳng khác gì con nít ba tuổi, hắn muốn đùa giỡn thế nào thì đùa giỡn thế ấy, tùy ý giơ tay nhất chân cũng có thể đè bẹp dễ dàng.
Như một xác chết bất động nằm dài trên mặt đất, tuy rằng rất không cam tâm, khi mà bản thân đường đường là cường giả Kình Quân nhị trọng thiên lại phải thất bại thảm hại dưới tay một tên Võ Tướng yếu hèn, kẻ mặc áo choàng đen vẫn phải tuyệt vọng cắn răng mà chấp nhận sự thực đau lòng.
‘Chó má!’ Hắn hét lớn trong lòng như muốn xóa nhòa ức chế.
Mặc dù vậy, với ý chí thuộc dạng kiên định đã được trui rèn qua bao nhiêu năm tháng của bản thân, kẻ mặt áo choàng đen rất nhanh đã thoát khỏi vực sâu tuyệt vọng, dùng tất cả sức tàn lực kiệt của mình mà mở miệng rống lên như một con dã thú cùng đường.
"Không… không được… Yêu Cơ… hãy nhớ lời thề của ngươi, chuyện của tổ chức… tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài!!!"
Ngồi tại bàn rượu các đó không xa, giống như kẻ mặc áo choàng đen, Ngũ Nương Nương lúc này cũng đã có một sự biến đổi nghiên trời lệch đất về mặt ngoại hình.
Chỉ thấy, mái tóc của đen huyền của nàng, không biết tự lúc nào đã chuyển sang đỏ rực như lửa, trên đầu nhiều thêm một đôi tai thú mềm mịn lông tơ. Trong ánh mắt quyến rũ câu hồn, hai con ngươi lam ngọc, trong suốt như pha lê cũng biến thành màu hồng phấn, đi cùng với đó, đồng tử mang hình tròn đặc trưng của con người đã được thay thế bởi đồng tử hẹp dài thuộc về loài cáo.
Mỗi bên má nàng lại hiện lên ba đường vâng mềm mại trông giống như râu, bốn chiếc răng nanh sắc nhọn cũng mọc dài thêm nhưng không quá lộ liễu, đâm hết ra ngoài như kẻ mặc áo choàng đen mà chỉ bé bé xinh xinh nằm gọn bên trong khoang miệng, ngược lại giúp gương mặt vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp và sắc xảo của nàng, bớt đi một chút mong manh yếu nhược, nhiều thêm một phần tinh nghịch hoang dã.
Khác với sự thay đổi nghiên trời lệch đất của gương mặt và mái tóc, cơ thể nàng thì lại không có biến hóa gì quá lớn, ngực vẫn to, eo vẫn nhỏ, ngoại trừ hai bàn tay với mười móng vuốt sắc nhọn như cương châm ra thì cũng chỉ nhiều thêm bốn chiếc đuôi cáo đỏ chót, không ngừng vung vẫy sau mông.
Nếu như sau khi biến hình, kẻ mặc áo choàng đen hóa thành người dơi hung dữ độc ác, vậy thì nàng chính là nữ hồ ly dụ hoặc kiêu sa, quyến rũ gợi tình đến cực hạn. Chỉ cần là người đàn ông có công năng sinh lý bình thường, một khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nhất định sẽ ầm ầm gục ngã, mê mệt đến chết.
Và theo lẽ dĩ nhiên, sự thay đổi hình dạng quá mức đột ngột này của Ngũ Nương Nương, đã cho tất cả chúng ta biết được phần nào mục đích của nàng.
Ngay tại thời khắc Đăng Dương nói ra ý muốn thật sự của bản thân, yêu cầu nàng dùng bí mật của tổ chức để đổi lấy mạng sống, chính bản thân nàng cũng đã muốn xuất kỳ bất ý mà bất chấp tất cả, cắm đầu bỏ chạy như Lê Mù.
Lê Mù lao về phía của sổ thì nàng sẽ tẩu thoát theo đường thang bộ đẫn xuống lầu tám, một người một ngã, đối lập hoàn toàn. Như thế, dù cho tên Lạc công tử kia có bá đạo đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể cùng lúc ngăn chặn hai người các nàng được.
Chỉ cần một trong hai người các nàng bỏ chạy thành công thì gần hai trăm tên thuộc hạ luôn luôn chờ đợi bên dưới sẽ ngay lập tức được đánh động mà lũ lượt ùa lên trên lầu chín. Nhất là đoàn võ giả tinh nhuệ gồm năm mươi mỹ nữ Võ Tướng kia của nàng, với cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ này, một tên Võ Tướng sơ cấp như Lạc công tử thì có chạy bằng trời cho khỏi nắng.
Đến lúc đó, nàng nhất định sẽ hảo hảo chơi đùa hắn ta thật tốt, từ từ từng chút một, trả lại cả vốn lẫn lời tất cả sự uất ức mà hắn đã ban cho nàng, để hắn biết được, cái gì mới thực sự là ‘sống không được mà chết cũng không xong’.
Đợi sau khi chán chê rồi, nàng lại vứt hắn cho gã Lê Mù kia làm món ngon khoái khẩu, tươi sống hút cạn máu đến chết.
Ha ha, mới nghĩ đến bây nhiêu đó thôi, nàng đã thấy sướng rung rẫy cả người rồi. Dám đụng đến nàng, dám đánh chủ ý đến tổ chức sau lưng nàng, dù ai đi chăng nữa thì kết quả chờ đợi bọn hắn cũng chỉ có một và duy nhất chỉ một mà thôi, đó chính là… cái chết!
Thế nhưng mà, tất cả ý định hay ho của nàng, tất cả kế hoạch thâm sâu cùng ảo tưởng huy hoàng đó của nàng, toàn bộ đều đã bị Đăng Dương lạnh lùng và tàn bạo phá hủy từ trong trứng nước chỉ với một cái phất tay đơn giản, tùy ý đập bẹp Lê Mù như đập ruồi đập muỗi, hành động từ đầu đến cuối kéo dài chưa quá hai giây, nhanh đến không thể nào nhanh hơn, đơn giản là dễ dàng đến không tưởng.
Ngũ Nương Nương ngơ ngác nhìn tên đồng bọn đang gào thét thảm thiết trên sàn nhà mà trong lòng dâng lên từng luồng khí lạnh. Cái gì mà can đảm, cái gì mà liều chết, cái gì mà bất chấp tất cả để bỏ chạy, toàn bộ đều là trò hề trước mặt người thanh nhiên họ Lạc tràn đầy thần bí.
So với cảnh giới Võ Tướng sơ cấp mà nàng nhìn thấy rõ rành rành kia, thứ sức mạnh mà hắn biểu hiện ra là quá mức mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi… chính bản thân nàng ở vào thời kỳ toàn thịnh cũng chưa chắc gì đã chống lại được.
Tuy rằng chưa thể hiểu được toàn bộ nguyên do ngọn ngành, giờ đây, nàng đã có thể chắc chắn một điều rằng, tu vi võ đạo thật sự của Lạc công tử không phải chỉ dừng lại ở Võ Tướng sơ cấp mà chính là Kình Quân từ ngũ trọng thiên trở lên, hoặc thậm chí là cường giả cảnh giới Vân Lãng cũng không chừng.
Sự thật khốc liệt đó, đã một lần nữa đẩy nàng vào vực sâu tuyệt vọng không lối thoát.
Cơ thể bị trúng độc không thể vận chuyển đấu khí, trong khi đó, kỹ năng huyết mạch, Nguyên Thể và sức mạnh hóa hình, đứng trước cường giả cảnh giới Vân Lãng đều là thứ vô dụng. Để có thể giữ cho bí mật của tổ chức không rơi vào tay người ngoài, nàng chỉ còn duy nhất hai con đường để đi, chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp rồi chết hoặc tự vẫn mà thôi.
Tên Lạc công tử gần ngay trước mắt này, nhìn bề ngoài thì hòa nhã dễ gần, phong cách nói chuyện tùy ý cợt nhã, thêm một chút háo sắc lớn mật, nhưng thực chất bên trong lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, ra tay quyết đoán, lạnh lẽo vô tình và phi thường âm hiểm.
Một khi bị rơi vào tay một kẻ nguy hiểm như thế, cách tốt nhất chính là tự tử ngay lập tức, chứ nếu không, những chiêu trò hành hạ, tra tấn để moi móc thông tin của hắn, không phải một người con gái như nàng có thể chịu đựng được.
Nếu còn hi vọng sống, nàng tất nhiên là sẽ bằng mọi cách để hảo hảo sống tiếp, nếu không thể sống, vậy thì cứ thế mà chết thôi.
Đã biết rõ bản thân không còn đường thoát, với thân phận là một phần tử của tổ chức, cái chết là một trong những điều mà nàng đã chấp nhận từ lâu, nhẹ tựa lông hồng. Thế cho nên… việc tự kết liễu đối với nàng, thật ra là vô cùng đơn giản, nhiều lắm cũng chỉ có một chút tiếc nuối mà thôi.
Nét mặt nàng lạnh lùng, thần thái kiêu sa ngập tràn băng giá, ánh mắt nàng trong suốt, yêu mị nhưng kiên cường, lúc đóng kịch, nước mắt có thể rơi như mưa, khi đối diện cái chết, một giọt lệ cũng không có.
"Tạm biệt!"
Lời nói đạm mạc thoát nhẹ qua kẻ môi, nàng dùng một chút sức mạnh ít ỏi vừa tìm lại được, dẫn động đấu khí toàn thân, không hề do dự mà tự bạo ba bộ phận quan trọng nhất của con người là đan điền, tâm mạnh và đại não, bình tĩnh tự nhiên đi đến cái chết.
Tuy nhiên, lịch sử… lại một lần nữa lặp lại, ý định tự tử của nàng… còn chưa kịp bắt đầu thì đã bị kết thúc bởi… bàn tay của Đăng Dương.
Thiên Đạo Chi Nhãn, loại nhãn thuật có sức mạnh nhìn thấy vạn vật trong thiên địa của hắn đâu phải chỉ để làm cảnh. Ngay tại lúc nhận thấy sự khác thường của đấu khí trong người mỹ nhân bên cạnh, hắn đã lập tức xuất thủ.
Chỉ thấy, hai cánh tay Đăng Dương di chuyển nhanh như điện xẹt mà lướt qua người Ngũ Nương Nương như một bóng ma, và rồi… tại vị trí mi tâm giữa trán, ngực phải và dưới rốn ba tất của nàng đã vô thanh vô thức nhiều thêm ba thanh ngân châm màu trắng bạc, tại trên mỗi thanh, hắc hỏa bá đạo nhàn nhạt lưu chuyển, mang đến cảm giác nóng bỏng lạ thường.
Mặc dù vậy, ngoại trừ một cái lỗ nho nhỏ do ngân châm đâm sâu vào da thịt tạo ra, Ngũ Nương Nương hoàn toàn không chịu bất kỳ thương tổn nào khác. Nàng vẫn cứ thế, vô cùng xinh đẹp, kiều diễm và quyến rũ động lòng người, chỉ có điều là không thể cử động mà thôi.
"Muốn tự vẫn trước mặt ta? Ha ha, nào có chuyện đơn giản đơn giản thế chứ!" Thu tay lại rồi cầm lên ly rượu thơm nồng của mình, Đăng Dương đi vòng ra sau Ngũ Nương Nương, nhẹ nhàn ôm lấy cổ nàng, một hơi uống cạn mà cười ta nói
Ngũ Nương Nương tuy rằng không thể cử động được nữa nhưng tinh thần thì vẫn vô cùng tỉnh táo, nghe giọng nói của Đăng Dương, cảm nhận hơi thở nóng rực mang theo hơi rượu của hắn phả vào cổ mình, ánh mắt nàng vừa sợ hãi lại vừa tuyệt vọng, tựa như đã biết trước, những thứ khủng khiếp gì đang chờ đợi nàng ở phía trước.
Một kẻ bất động khác, Lê Mù đang tê liệt toàn thân, nằm yên trên mặt đất như tượng đá, khi nghe Đăng Dương nói vậy thì liền biết được chuyện gì vừa xảy ra với Ngũ Nương Nương, cho nên điên tiết gào rú lên
"Thằng khốn!"
"Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi có cảnh giới gì, Kình Quân cũng được, Vân Lãng cũng tốt, dám đụng vào tổ chức của chúng ta, ngươi nhất định phải chết"
"Thẳng khốn, ta sẽ ở dưới đó… chờ ngươi"
Dứt lời, vì không thể cử động hay luân chuyển đấu khí, kẻ mặc áo choàng đen bèn dùng cách nguyên thủy nhất để đi vào địa ngục, hắn ta cắn lưỡi tự sát.
Bất quá, như đã nói, hắn muốn cắn là một chuyện, còn cắn được hay không lại là chuyện khác.
Lầu thứ chín của Lụy Tình Lâu, từ khi Đăng Dương đặt chân lên nơi này, nó đã trở thành thế giới nằm dưới sự thao túng hoàn mỹ của hắn, nếu hắn chưa cho phép thì không một ai ‘được quyền chết’!
"Ngươi nói nhiều quá đấy!" Một giọng nói nhàm chán
Xíu… một tiếng rít gió vang lên
Và rồi…
Kẻ mặc áo choàng đen đã hoàn toàn cứng họng… đúng theo nghĩa đen.
VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!!!
--------*-*---------