Chương 381: Lại thu Giáo Đồ

Hào Quang Mặt Trời

Chương 381: Lại thu Giáo Đồ

Yêu Cơ cẩn thậm đem cuốn sổ mà mình đã ghi lên chằn chịt địa chỉ và vị trí của vô số cơ sở ngầm thuộc Ma Nhãn, để lên bàn trước mặt Đăng Dương, cung kính cuối đầu nói

"Giáo Chủ, thuộc hạ đã liệt kê xong toàn bộ cơ sở ngầm của Ma Nhãn mà thuộc hạ biết, bao gồm cả trong và ngoài Hoang Mạc Tây Nguyên, tổng cộng năm mươi hai cái"

"Tốt!" Đăng Dương đọc cũng không thèm đọc liền thu cuốn sổ vào trong túi đồ hệ thống, sau đó nhìn qua Lê Anh Dũng, nói

"Đem cánh tay của ngươi lại đây"

Vừa nhắc đến cánh tay đứt lìa, cơn đau mà Lê Anh Dũng gần như đã cố gắng quên lãng kia lại một lần nữa bất ngờ ập đến, khiến hắn trắng bệch mặt mày. Dù vậy, trong lòng hắn lại vui mừng nhiều hơn đau khổ, bởi từ giọng điệu của Giáo Chủ, hắn có thể đoán ra được phần nào ý đồ của ngài.

Mang gương mặt có phần kích động, Lê Anh Dũng vội vàng nhặt cánh tay đang nằm lăng lốc trong vũng máu không xa, cung cung kính kính đưa đến trước người vị Giáo Chủ phi thường cường đại

"Giáo Chủ, tay… tay của thuộc hạ…"

Nhìn bộ dạng sốt sắn đến lắp ba lắp bắp của Lê Anh Dũng, Đăng Dương lại điềm nhiên cười "Nhật Thực Thần Giáo không cần phế vật!"

Vừa nói, hắn vừa dùng tốc độ cực nhanh, xé nát lớp vải mà Lê Anh Dũng dùng để cầm máu, sau đó đem cánh tay bị hắn chặt đứt nối vào vị trí vết thương rồi dùng một loạt mấy chục cây ngân châm lấp lánh ánh bạc để cố định lại cho chắc chắn.

Làm xong tất cả, Đăng Dương mới lấy từ trong người ra một Bình Sinh Lực, đưa cho Lê Anh Dũng

"Uống vào"

"Dạ!" Với không một chút do dự, Lê Anh Dũng lập tức cầm lấy Bình Sinh Lực rồi một hơi ừng ực uống vào.

Chỉ vài giây sau, vết thương đầm đìa máu tươi nơi cánh tay đã bắt đầu sinh sôi nảy nở, nối gân, liền thịt, chớp mắt một cái thì liền khôi phục như chưa từng có cuộc chia li, cảnh tượng này thần kỳ đến nổi… làm cho cả Yêu Cơ đang chăm chú quan sát bên cạnh cũng phải trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên

"Thật là một loại thuốc trị thương bá đạo, thế nhưng lại có thể nối liền cánh tay đã bị chặt đứt, hơn nữa còn là bị chặt đứt từ mười mấy phút trước, trong chưa đầy năm giây, trời ạ!"

Lê Anh Dũng thì càng kích động hơn Yêu Cơ gấp chục lần, gần như vui sướng đến nói không nên lời. Dẫu biết, hắn và Yêu Cơ đều được Ma Nhãn đào tạo vô cùng nghiêm khắc, để có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao hoặc vĩnh viễn bảo vệ bí mật của tổ chức, đến cái chết… hai người bọn hắn cũng không thừ nan chứ đừng nói gì đến chỉ mất một cánh tay, cẳng chân.

Bất quá, là một con người có cả đẩy đủ cả sinh mệnh và lí trí, tuy rằng không sợ nhưng chẳng ai lại muốn mất đi một phần cơ thể của mình cả. Trước hết, không nói đến việc mất đi một cánh tay có khiến cuộc sống trở nên bất tiện hay không, chỉ cần nhìn vào chiến lực là đủ thấy, đã bị sụt giảm một cách cực kỳ nghiêm trọng, mười phần… còn lại chưa đến năm phần.

Vậy nên, khi có thể lấy lại cánh tay, hắn ta mới thành ra hưng phấn đến quên trời quên đất như vậy.

Ở phía đối diện, Đăng Dương ngược lại hoàn toàn không quan tâm đến bộ mặt như gặp ma giữa ban ngày của Yêu Cơ và khóe miệng kéo đến man tai của Lê Anh Dũng, nhàn nhã uống vào ngụm rượu, hỏi

"Yêu Cơ, Lê Anh Dũng, hai người các ngươi đã biết tôn chỉ hoạt động của Nhật Thực Thần Giáo rồi chứ?"

Thấy Giáo Chủ đại nhân lại bắt đầu đặt câu hỏi, Lê Anh Dũng cùng Yêu Cơ liền thoát khỏi mớ cảm xúc hổn tạp trong lòng, nhất nhất quỳ rạp xuống đất, cung kính hô

"Bẩm Giáo Chủ, nhờ sự truyền đạt của Phó Giáo chủ - AI đại nhân, chúng thuộc hạ đều đã rõ. Tôn chỉ hoạt động của Nhật Thực Thần Giáo chính là, sống trong màn đêm, vươn ma trảo bành trướng khắp tứ phương, âm thầm thẩm thấu, lặng lẽ nắm giữ, đưa cả thiên hạ này… về dưới ngai vàng rực rỡ hào quang của ngài"

‘Phó giáo chủ?’ Trong đầu Đăng Dương hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng ‘AI, ngươi thăng chức hồi nào mà ta không biết vậy?’

AI ngay lập tức thành thực đáp với chất giọng điện tử đặc trưng

< Chủ nhân, ngài không cần phải lưu tâm chuyện này, ta chỉ là thuận tiện tìm một cái danh xưng hợp lý để trao đổi với hai người bọn họ mà thôi, dù sao, ta cũng đâu thể nào nói… ta thật ra chính là một trí thông minh nhân tạo, kẻ điều hành sự vận động của Thần Ma hệ thống được chứ, có đúng không? >

‘Là như vậy à!’ Đăng Dương có vẻ hiểu ra, cười khẽ nói ‘Cũng không sao, ngược lại, ta vậy mà cảm thấy cái ngôi vị Phó Giáo chủ này thực sự vô cùng thích hợp với ngươi đó… AI, thế nên, ngươi cứ yên tâm mà đảm nhiệm luôn vai trò này đi nhé, ha ha’

< Như ngài mong muốn! > AI nhu thuận đáp

‘Nhàm chán!’

Đăng Dương một chút cũng không hài lòng với cái thái độ vô cảm của AI, cho nên phun ra hai từ mà hắn cho là ‘sự đánh giá thích hợp nhất’ rồi quay sang hai người vẫn luôn phủ phục trước mặt, từ tốn nói

"Hai người các ngươi hiểu rõ là tốt! Sau đêm nay, sẽ có rất nhiều thủ lĩnh các thế lực trong thành Lang Sa đi chầu diêm vương, cho nên thế cục trong thành Lang Sa cũng sẽ vì vậy mà xoay chuyển, vốn dĩ là người trong nghề, các ngươi hẳn nên biết… bản thân cần phải làm gì rồi chứ?"

Yêu Cơ và Lê Anh Dũng liền đồng thanh đáp

"Xin Giáo Chủ yên tâm, tòa thành Lang Sa này… nhất định sẽ là của ngài"

Không hề do dự, không hề nao núng, chỉ có sự tự tin tuyệt đối ngự trị trong thanh âm. Chỉ một tòa thành Lang Sa nho nhỏ, nơi những kẻ mạnh nhất cũng chỉ đạt đến tu vi Võ Tướng cao cấp, mà cần đến hai cường giả cảnh giới Kình Quân nhị trọng thiên ra tay là quá mức dư thừa. Huống chi, đằng sau hai cường giả cảnh giới Kình Quân đó, còn có cả một đám mấy trăm Võ Tướng đi theo.

Với bao nhiêu đó thực lực mà còn không đắc thủ, vậy thì tự động đập đầu vào đống phân trâu, chết quách đi cho rồi, sống trên đời chi cho tổ chật đất!

Nghe rõ sự quả quyết trong lời nói của hai tên giáo đồ mới nhận, Đăng Dương hài lòng gật đầu

"Nhớ, không được thay đổi hiện trạng, chỉ cần âm thầm khống chế. Trong màn đêm, bóng ma của Nhật Thực Thần Giáo sẽ bao phủ cả tòa thành này, nhưng ngoài ánh sáng, Nhật Thực Thần Giáo là một thế lực chưa từng tồn tại trên thế gian"

Yêu Cơ và Lê Anh Dũng thành kính hô to

"RÕ!"

"Tốt lắm!" Sắc mặt Đăng Dương chợt trở nên nghiêm túc, mà thật ra cũng không nghiêm lắm đâu, chỉ là hơi hơi tạo dáng mà thôi

"Là người của Nhật Thực Thần Giáo, phục vụ cho bổn Giáo Chủ vốn dĩ chính là vinh hạnh và lẽ sống của các ngươi. Tuy nhiên, bản thân ta cũng không phải dạng người ưa thích bóc lột sức lao động của thuộc hạ, có công tất có thưởng, có tội sẽ bị phạt, chỉ cần các ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, con đường tu luyện tương lai của các ngươi… chắc chắn sẽ vô cùng rộng mở. Sau này, giúp chúng Yêu Tộc bị bỏ rơi, đoạt lại quyền định đoạt vận mệnh của mình từ tay Trần Thị Hoàng Tộc, cũng không phải là không thể!"

Từng lời, từng lời Đăng Dương nói ra, tựa như từng hồi đại chùy nặng nề, hung hăng đập mạnh vào tim hai người Yêu Cơ.

‘Một lần nữa khôi khục tự do cho Yêu Tộc’, đây là ước mơ không phải chỉ của riêng một, hai người bọn họ mà chính là khát vọng tột cùng của tất cả Yêu Tộc sống ở Tân Hương trong suốt ba trăm năm qua.

Nơi sâu kín nhất trong lòng bị moi móc, ngọn lửa nhiệt huyết bị đóng băng bao nhiêu năm bổng nhiên được tiếp thêm nhiệt, từ trong đống tro tàn nguội lạnh, một lần nữa bùng cháy lên.

‘Đúng vậy… không sai… làm việc cho một vị… THẦN… hùng mạnh bực này, hoàn toàn không phải là bi ai mà chính là thiên phước. Chỉ cần có thể càng ngày càng mạnh hơn, chỉ cần có thể cứu thoát Yêu Tộc khỏi xiềng xích của Trần Thị Hoàng Tộc, chỉ cần có thể một lần nữa trở về cố hương, đừng nói chi là phận nô lệ đội lốt Giáo Đồ, cho dù có là nô lệ thật sự, thậm chí là thân trâu chó đi chăng nữa, ta cũng cam lòng’

Với suy nghĩ rực sáng trong đầu, ham muốn tự do cháy bỏng nơi tâm cân, ánh mắt của Yêu Cơ và Lê Anh Dũng không hẹn mà gặp, cùng lóe lên sự kiên nghị không thể lay chuyển, thành thành kính kính khấu đầu với Đăng Dương. Lần này, không một ai trong bọn họ bị gượng ép mà chính là thực sự muốn làm như vậy.

"Giáo Chủ tại thượng, thề có thần linh trên trời, chúng thần nguyện vì Nhật Thực Thần Giáo vào sinh ra tử, hai tay dâng lên cho ngài xã tắc giang sơn!"

Đưa mắt nhìn hai con người trước mắt đã hoàn toàn thuần phục từ tâm trí cho đến ước vọng, Đăng Dương thoáng hài lòng mà cười nói, giọng điệu nghe thế nào cũng y sì sì gió xuân phơi phới, thanh mát lòng người

"Được! Ta sẽ hảo hảo chờ đợi các ngươi dâng cả thiên hạ cho ta"

"Còn bây giờ, với cương vị là người đứng đầu Nhật Thực Thần Giáo, bổn Giáo Chủ sẽ truyền thụ cho các ngươi hai môn tuyệt học của giáo ta là Nhật Thực Thần Công và Nhật Thực Chi Nhãn. Với sức mạnh của hai tuyệt học này, không cần ta nhúng tay vào, hai người các ngươi vẫn thừa sức tự làm lớn mạnh chính bản thân mình"

‘Kích hoạt kỹ năng Truyền Thụ, ta ban hai đại tuyệt kỹ là Nhật Thực Thần Công và Nhật Thực Chi Nhãn cho Yêu Cơ và Lê Anh Dũng’

< Đã truyền thụ thành công Nhật Thực Thần Công và Nhật Thực Chi Nhãn cho Yêu Cơ và Lê Anh Dũng >

Kích động nối tiếp kích động, hưng phấn chồng chất hưng phấn, với sự xuất hiện quá mức bất ngờ của hai môn tuyệt kỹ phi thường bá đạo trong đầu, hai người Yêu Cơ và Lê Anh Dũng đã gần như rung động đến chết lặng.

Phải mất một lúc sau, bọn họ mới có thể từ trong hỗn độn vui sướng tỉnh lại, vội vội vàng vàng dập đầu thật mạnh xuống sàn nhà, lực đạo lớn đến nổi, vô tình khiến cho sàn nhà chằn chịt vết nứt, đôi mắt đỏ ngầu đầy xúc động, gần như dùng toàn bộ sức lực mà hô vang.

"CHÚNG THẦN... TẠ ƠN GIÁO CHỦ!!!"

Hoàn toàn không có tiếng đáp lời, trước mặt hai người Yêu Cơ là Lê Anh Dũng giờ đây chỉ còn là một chiếc ghế trống không vươn chút hơi ấm, trên mặt bàn, ly rượu thơm nồng cũng cạn đáy, hết thảy nói cho bọn họ biết, người mà bọn họ vừa kính vừa sợ đã thực sự rời đi.

Đúng vào lúc này, tại dưới tầng, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên không ngớt, và rồi, hai mươi mấy mỹ nữ tiếp viên đã ào ào xuất hiện trong tầm mắt của hai người Yêu Cơ, đem toàn bộ lầu chín vây chặt như nêm cối, kiếm tuốt khỏi eo (nhuyễn kiếm quấn quanh eo), đấu khí cửu sắc dập diều vũ động, khiến cho vố số lụa đào phần phật tung bay

Một mỹ nữ tiếp viên có tu vi Võ Tướng đỉnh cấp, sau khi thoáng quan sát căn phòng hổn độn với vô số dấu vết chiến đấu và cả máu tươi lên lán khắp sàn thì liền hướng hai người Yêu Cơ và Lê Anh Dũng vừa mới đứng lên, vừa cẩn trọng lại vừa lo lắng, hỏi

"Ngũ Nương Nương, nơi này là xảy ra chuyện gì, ngài không sao chứ?"

"Lê đại nhân, ngài vậy mà thật sự ra tay với Ngũ Nương Nương của chúng ta?" Một mỹ nữ tiếp viên khác lạnh giọng chất vấn, xem ra là đã hiểu lầm điều gì

"Kính xin ngài đừng quên đây là nơi nào!" Một mỹ nữ tiếp viên khác lại nói, giọng điệu tràng đầy ý tứ nhắc nhở, hay nói đúng hơn… chính là uy hiếp… trắng trợ uy hiếp.

Bổng nhiên bị một đám mỹ nữ oanh oanh yến yến, giương nanh múa vuốt, người một câu, ta một câu gặng hỏi cùng đe dọa, Lê Anh Dũng ngay lập tức mây đen đầy đầu

‘Con mắt nào của các ngươi thấy ta ra tay với nàng?’

‘Xin nhờ, các ngươi muốn bảo vệ đại tỷ của mình, ta đây hoàn toàn không có ý kiến, tuy nhiên, ít nhất cũng phải quan sát kỹ càng một chút chứ! Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xem, giữa ta và nàng, là bộ dạng của ai thảm hơn, là ai đổ máu đây a, mẹ kiếp!’

Mang nổi uất hận không đâu kể hết, Lê Anh Dũng khẽ liếc qua Yêu Cơ bên cạnh, tựa như muốn nói ‘người của ngươi, ngươi liệu đó mà làm!’

Làm việc chung với nhau bao nhiêu năm, Yêu Cơ làm sao lại không biết Lê Anh Dũng đang suy nghĩ cái gì trong đầu, mặc dù vậy, chuyện của Nhật Thực Thần Giáo và thân phận của Giáo Chủ là tuyệt đối bí mật, thế nên nàng liền nhanh chóng khôi phục bộ dạng bình thường của mình, ra lệnh cho người bên dưới

"Không có việc gì, chẳng qua chỉ là một tên sát thủ nhải nhép, muốn âm hiểm ám toán ta mà thôi"

Nghe Yêu Cơ nói thế, hơn hai mươi mỹ nữ võ tướng không hẹn mà gặp, đồng thời phun trào sát khí trong ánh mắt

"Lâu chủ, sát thủ mà ngài nói… chính là tên Lạc công tử kia sao?"

"Nực cười, chỉ là một Võ Tướng sơ cấp nhỏ nhoi mà lại dám to gan lớn mật đánh chủ ý lên người Lâu chủ, muốn chết!"

"Hắn ta không có mặt ở đây, chẳng lẽ đã chạy rồi?"

"Mau, lập tức chia nhau ra, bằng mọi giá phải bắt sống hắn về đây cho ta. Kẻ dám nhắm vào Lâu chủ, thân phận chắc chắn không thể bình thường, điều tra kỹ càng một chút, rất có thể sẽ đào ra một số tin tức quan trọng"

Vừa dứt lời, hai mươi mấy mỹ nữ võ tướng liền rụt rịch rời đi, kẻ thì hướng xuống lầu tám, kẻ thì lao qua cửa xổ, bộ dạng tựa như dù lật tung cái thành Lang Sa này lên thì cũng phải tìm tới tên sát thủ đáng hận kia.

Có điều, còn không để cho các nàng kịp thực hiện ý đồ thì đã bị Yêu Cơ đã cao giọng gọi lại

"Không cần truy đuổi, tên đó cũng không phải dạng người có thận phận bí hiểm gì. Đơn giản chỉ là một tên sát thủ mới chân ước chân ráo vào nghề, dựa vào một chút đỉnh tu vi hơn người mà tưởng rằng bản thân đã cao siêu lắm rồi, dám tiếp nhận hợp đồng của Liên Minh Sát Thủ, đi ám sát ta mà thôi. Tóm lại, hắn đơn giản… chính là một tên ảo tưởng sức mạnh, không hơn không kém"

Nói rồi, Yêu Cơ còn vô cùng cẩn thận bồi thêm một câu

"Với lại, hắn đã bị Lê đại nhân của các ngươi xử lý xong xuôi cả rồi, mau tạ lỗi rồi lui xuống hết đi!"

Hai mươi mấy mỹ nữ võ tướng vừa nghe Yêu Cơ giải thích xong thì thần sắc như vỡ lẽ ra, ậm ừ nói

"Ra là vậy à! A…ha…ha…ha!"

"Đúng là cái thứ không biết sống chết! Lê đại nhân, ngài thực lợi hại!"

"Hì hì, Lê đại nhân, là thuộc hạ sơ sót trách lầm ngài, mong đại nhân thứ tội!"

"Đúng vậy, đùng vậy, chúng thuộc hạ cũng chỉ là tức giận thay Lâu chủ mà thôi, xin Lê đại nhân hãy rộng lượng mà giơ cao đánh khẽ, tha lỗi cho chúng thuộc hạ!"

Nhìn bộ dạng hi hi ha ha, ánh mắt chân thành, ngây thờ vô số tội của đám mỹ nữ, Lê Anh Dũng dù có giận cách mấy cũng chẳng thể nào xả được.

Huống chi, trước khi rời đi, Giáo Chủ đã giao cho hai người bọn hắn nhiệm vụ thâu tóm thành Lang Sa rồi, tốt nhất vẫn là nên nắm chắc thời gian suy nghĩ đối sách, cùng Yêu Cơ lập nên một kết hoạch thập toàn thập mĩ ngay trong đêm nay, để rồi khi bình minh vừa ló dạng thì sẽ ngay lập tức bắt tay vào thực hiện.

Nghĩ là như vậy, Lê Anh Dũng quyết định bỏ qua cho đám thuộc hạ lớn mật của Yêu Cơ, chỉ hừ lạnh một tiếng xem như thị uy rồi lạnh giọng quát

"Tất cả đều lui xuống hết đi cho ta, đúng là rách việc, thành sự thì ít, bại sự có thừa. Muốn bàn bạc một chút chuyện mà năm lần bảy lượt bị phá rối, bực cái mình!"

------*-*------