Chương 382: Thập Lăng Tiêu Cục

Hào Quang Mặt Trời

Chương 382: Thập Lăng Tiêu Cục

Tây Nguyên Vực, một nơi nào đó ở Đông Hoang, bầu trời đêm không trăng không sao, những đám mấy đen che kín cả thương khung, sấm rền chớp giật như lôi long vần vũ giữa biển cả mênh mông, tất cả cùng báo hiệu cho sự xuất hiện của hiện tượng thời tiết phi thường hiếm hoi tại vùng đất này… Mưa!

Rầm! Lại một tiếng sét oang động cửu tiêu, soi sáng cả màn đêm hôm ám, vô tình để lộ một bóng người đen nghịt đang lơ lững giữa bầu trời.

Đăng Dương cưỡi mây mà đứng, áo choàng đen vì cuồng phong rít gào mà phần phật tung bay, đằng sau lớp mặt nạ thỏ trắng khả ái, đôi con ngươi sâu thăm thẳm như đại dương bất tận khe khẽ chớp động, nhàn nhạt lóe lên án sáng vàng kim phi thường yêu dị, khóa chặt lấy đoàn người ngựa đang chật vật chống chọi với thiên nhiên, một đường trực chỉ hướng đông, vượt qua mảnh hoang mạc khô cằn, bao la.

Đoàn người này, đếm sơ qua thì có tổng cộng trên dưới hai mươi hai Võ Giả, mười Võ Sư và hai Võ Tướng, di chuyển theo đội hình bầu dục, cực kỳ cẩn thận bảo vệ ba xe hàng cồng kềnh, dài năm sáu mét ở giữa.

Có lẽ là thấy trời sắp đổ mưa to cho nên cả ba xe hàng đều được phủ vải bạt kín mít từ đầu đến đuôi và chỉ để lộ ra hai lá cờ tam giác cắm trên nóc xe.

Những lá cờ này, kết cấu rất đơn giản, chỉ có duy nhất một hình chữ thập màu ngọc bích, vì được thêu trên nền đen nên trông vô cùng nổi bật. Đây chính là huy hiệu đặc trưng của Thập Lăng Tiêu Cục, một trong những tiêu cục có uy tín cực cao ở vùng Đông Hoang, chuyên vận chuyển lương thực và nhu yêu phẩm từ thành trấn này sang thành trấn khác.

Và nhờ có một lịch sử hành sự huy hoàng với không một lần thất bại trong suốt hai mươi năm, cho nên… dù có kích thước rất khiêm tốn, Thập Lăng Tiêu Cục vẫn rất được giới thương buôn ưa chuộng, đặc biệt là những thương hội thuộc dạng vừa và nhỏ.

Bất quá, đó cũng chỉ là phẩn nổi của tảng băng chìm mà thôi, theo thông tin được Liên Minh Sát Thủ cung cấp, cộng với những gì bản thân dò la được, Đăng Dương đã nhìn thấu bộ mặt thật sự của Thập Lăng Tiêu Cục, một tổ chức buôn người!

Không sai… chính là buôn người, hay nói đúng hơn là buôn bán nô lệ, bao gồm cả phụ nữ và trẻ em.

Đối với bọn chúng, vận chuyển hàng hóa… đơn giản là một loại nguy trang, một tấm bình phong kín kẽ, nhằm che mắt những cái nhìn soi mói từ bên ngoài mà thôi. Chứ thực chất, bên trong những chiếc xe hàng cồng kềnh kia, hoàn toàn không có bất kỳ một món hàng hóa hay vật tự nào, mà chỉ chứa đựng những ‘cấm vật’ bạc mệnh.

"Hợp đồng ám sát thứ hai mươi, cục trưởng Thập Lăng Tiêu Cục – Thập Vạn Trường Xuân, giới tính nam, bốn mươi mốt tuổi, cảnh giới Võ Tướng cao cấp, giá trị cái đầu… 300.000 vina"

Đăng Dương kéo lên khóe miệng, như có như không nở nụ cười lạnh, hoặc có lẽ, chính khí trời mưa bão đã khiến cho nụ cười của hắn có vẻ lạnh

"Mục tiêu cuối cùng trong danh sách, chỉ cần giải quyết hắn, nhiệm vụ Hào Quang Hiệp Sĩ sẽ hoàn thành!"

………

Cùng lúc đó, bên dưới mặt đất, một đoàn người ngựa của Thập Lăng Tiêu Cục vẫn không hề hay biết gì, việc đang có một tên sát thần đang âm thầm lặn lẽ, nhìn chằm chằm bọn hắn từ trên cao, ngược lại, tuy rằng sắp sửa phải đón một cơn giông tố không hề nhẹ, tinh thần bọn hắn vẫn đặc biệt phi thường hưng phấn, cười nói không thôi.

"Cục trưởng, sau phi vụ lần này, ngài nhất định phải cho anh em chúng ta xả hơi thoái mái đấy!"

"Đúng… đúng… Thập Lăng Tiêu Cục chúng ta làm việc quần quật, cày ngày cày đêm kiếm tiền cũng được nửa năm trời rồi, với lại hơn tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán, cũng đã đến lúc nên gác kiếm ăn chơi nha, ha ha ha!"

"Không sai, chúng ta kiếm tiền để làm gì chứ, còn không phải để hưởng thụ hay sao, Cục trưởng, đại ca thấy có đúng không?"

Thập Vạn Trường Xuân là một người đàn ông trung niên cao lớn, lưng đeo đại đao, đầu trùm băng vải, ngay vị trí giữa trán cũng có thêu huy hiệu đặc trưng của Thập Lăng Tiêu Cục là một hình chữ thập màu ngọc bích.

Hắn có một gương mặt sương gió, thâm trầm và đầy cương nghị, ánh mắt hắn dù hơi mờ đục nhưng vẫn phi thường sắc bén, mũi không cao lắm, môi hơi dày, nhìn vào không đẹp cũng chẳng xấu, tóm lại là tạm ổn.

Tuy nhiên, đó là nếu như, hắn không có vết xẹo vô cùng dữ tợn, kéo dài từ băng trán đến hết cằm, tựa như một đường phân định, chia đôi gương mặt hắn làm hai nửa.

Không dừng lại ở đó, hắn ta thậm chí còn cố tình xăm thêm một vạch đen, bắt đầu từ tai phải, chạy ngang quan sống mũi như một cây cầu tre rồi cuối cùng kết thúc ở tai còn lại, kết hợp với vết xẹo thẳng đứng, biến thành một hình chữ thập đúng chuẩn, tách gương mặt hắn ra làm bốn phần bằng nhau, khiến cho dáng vẻ của hắn vốn đã vô cùng khiếp hãi, nay càng trở nên kỳ dị khó nhìn.

Chắc có lẽ, cái tên Thập Lăng Tiêu Cục, chính là bắt nguồn từ cái bộ dạng quái lạ này của hắn.

Ngồi trên lưng Sa Phong Mã, một loại Phong Mã đã thích ứng với môi trường hoang mạc khô cằn, Thập Vạn Trường Xuân vừa chú ý quan sát tiết trời tăm tối, vừa nghe đám anh em liên tục hô to gọi nhỏ xung quanh, không khỏi cười to ba tiếng, ồm ồm nói lớn bằng chất giọng khàn đặc khó nghe

"Các ngươi yên tâm đi, nếu mà phi vụ lần này mà thành công, mỗi người trong cách ngươi đều sẽ được chia phần hai viên Nguyên Thạch, chính là tương đương với 200.000 vina. Đến lúc đó, đám lang cẩu các ngươi cứ tha hồ mà ăn chơi thoái mái, lăng lộn trong kỹ viện một tháng cũng không sợ hết tiền!"

"Cái gì mà nếu với chẳng như chứ! Thập Vạn đại ca, ngài làm ơn đừng có mà nói gở, phi vụ lần này, vẫn sẽ như các phi vụ khác thôi… chắc chắn thành công ngoài sức mong đợi" Một tên đông bọn đi bên cạnh Thập Vạn Trường Xuân cười to nói.

Kẻ này, tên thực là Tham Bang nhưng lại được người trong giới biết đến rộng rãi dưới danh xưng Tham Lang vì bản tính tham lam trời sinh, hiện đang nắm giữ chức vị phó cục trưởng của Thập Lăng Tiêu Cục, tu vi Võ Tướng trung cấp.

Và thế là, ngay lập tức, hắn được đám hồ bằng cẩu hữu nhiệt liệt tung hô.

"Lang ca nói rất đúng!"

"Phi vụ lần này chắc chắn là trót lọt trăm phần trăm!"

Một tên võ giả có tu vi Võ Sư cao cấp, hình như là đảm nhiệm vai trò Quân Sư của Thập Lăng Tiêu Cục, chuyên bày mưu tính kế cho Thập Vạn Trường Xuân, nhẹ nhàn đẩy đẩy chiếc kính không tròng trên mắt, từng câu từng chứ mà phân tích nói.

"Gì chứ, kẻ bên Võ Thần Điện kia đã được chúng ta đút lót đầy đủ rồi, cho nên về mặt pháp lý, nhất định không gặp vấn đề gì. Còn về đối tác làm ăn lần này, tuy rằng chưa từng tiếp xúc với nhau lần nào nhưng xét cho cùng, bọn hắn cũng thuộc về hạng sừng xỏ lâu năm trong giới buôn bá nô lệ, nhất định là sẽ không vì một chút lợi ích nhỏ nhỏ mà giở quẻ với chúng ta, hoàn toàn ném đi cả mặt mũi lãn uy tín của chính mình"

"Như vậy…" Thập Vạn Trường Xuân khẽ lắc đầu, gương mặt quái dị thoáng nhăn lại "Cũng chưa chắc!"

……..

Cách vị trí Thập Lăng Tiêu Cục mười mấy km về phía tây, giữa cơn mua nặng hạt như trút nước, xối xả dội thẳng xuống mặt đất, hai bóng người một đen một vàng, vùn vụt lao qua hoang mạc khô cằn nhanh như thiểm điện.

"Đội trưởng, tin tình báo lần này chính xác chứ?" Bóng người màu vàng hỏi

Tên đội trưởng có vẻ là người kiệm lời nên đáp trả rất ngắn gọn "Khoảng bảy thành!"

"Bảy thành!" Bóng người màu vàng siết chặt nắm tay, hung hăng cười lạnh "Bảy thành rất tốt, bảy thành… rất… rất tốt!"

"Lúc trước, tin tình báo chỉ có năm thành chính xác, hai chúng ta đã suýt chút nữa thành công tóm gọn tên Thập Vạn Trường Xuân kia rồi. Hiện tại, độ chính xác của tin tình báo đã lên đến bảy thành thì đừng nói là một mình Thập Vạn Trường Xuân, cho dù là toàn bộ trên dưới cái Thập Lăng Tiêu Cục kia của hắn cũng chạy không thoát"

"Cái đám lang cẩu không còn tính người này, chỉ có một nơi mới dung thứ cho bọn chúng được thôi, đó chính là Địa Ngục!"

Tựa như nhận ra kẻ đi bên người đang vô cùng kích động, bóng người màu đen liền trầm giọng quát

"Cẩn Ngôn, bình tĩnh lại đi, đây không phải là ân oán cá nhân của ngươi. Lần hành động này của chúng ta, cấp trên đã cố ý căn dặn phi thường rõ ràng, rằng chỉ được bắt sống, không được giết Thập Vạn Trường Xuân lẫn Tham Lang. Võ Thần Điện cần bọn hắn vẹn toàn để có thể tiếp tục đào sâu, điều tra về tổ chức Ngũ Chỉ, một trong ba ông trùm của thế giới ngầm"

"Ngũ Chỉ!" Mỗi khi nhắc đến cái tên này, bóng người màu vàng liền không nhịn được mà run rẫy cả toàn thân, tổ chức đó… thật sự là một con quái vật khổng lồ a!

Bất quá, sự run rẫy đó của hắn cũng chỉ là một cảm xúc thoáng qua mà thôi, chưa đến vài giây thời gian thì đã bị lòng căm thù cái ác trong hắn ăn mòn sạch sẽ.

Với đôi mắt hừng hực sát khí băng lãnh, hắn gằn giọng nói

"Đội trưởng yên tâm, ta từ trước đến nay, luôn là một người rất có nguyên tắc"

"Không phải cấp trên chỉ cần Thập Vạn Trường Xuân và Tham Lang còn sống thôi ư, vậy…cái đám lang cẩu còn lại của Thập Lăng Tiêu Cục cũng chẳng cần tiếp tục hít thở làm gì"

"Ưu tiên cứu người!" Bóng người màu đen lại nhắc nhở

"Biết!" Bóng người màu vàng gật mạnh đầu

……..

"Vì sao?" Tham Lang nhìn qua Thập Vạn Trường Xuân với ánh mắt nghi hoặc. Hắn thật không hiểu nổi, tất cả mọi chuyện đã được thu xếp chu toàn cả rồi, Thập Vạn đại ca luôn luôn bình tĩnh tự tin, hôm nay rốt cuộc là vì cái gì mà lại sợ bóng sợ gió như vậy.

"Vì sao ư?" Thập Vạn Trường Xuân nheo mắt "Có lẽ là trực giác"

Nghe thấy vậy, Tham Lang liền không nhịn được mà bật cười ha hả "Trực giác? Ha ha … đùa… từ khi nào, đại ca ngài lại đi tin cái thứ tầm xàm đó vậy?"

Làm cái nghề trời đánh này, mỗi lần giao dịch chính là một lần mạo hiểm mạng sống, nếu cứ tin vào mấy cái trực giác ly kỳ kia, lúc nào cũng sợ bóng sợ gió, vậy thì đã không có Thập Lăng Tiêu Cụ ngày hôm nay rồi.

Thấy đồng bọn cười, Thập Vạn Trường Xuân cũng không có lấy làm gì là mấy mặt, ngược lại càng thêm từ tốn nói

"Không cần cười, là ta dùng từ bị sai, phải nói là Cảm Giác thì mới đúng"

"Có gì khác nhau sao?" Tham Lang hừ nhẹ

"Đương nhiên… là khác"

Khẳng định là vậy nhưng Thập Vạn Trường Xuân lại không có ý định giải thích giữa ‘trực giác’ và ‘cảm giác’ là khác nhau ở điểm nào, hắn tiếp tục nói

"Không hiểu vì sao, ta cứ có cảm giác, tên họ Tăng của Võ Thần Điện không hề đáng tin"

"Cục trưởng, ngài không lầm chứ, chúng ta làm ăn với tên Tăng Mạnh Tùng kia đã là năm năm có thừa rồi, nếu như hắn mà không đáng tin, vậy thì Thập Lăng Tiêu Cục chúng ta đã chết mất xác không biết bao nhiêu lần cho hết" Lần này, kẻ mở lời không phải là Tham Lang mà chính là tên quân sư.

Tăng Mạnh Tùng, tay trong của Thập Lăng Tiêu Cục ở Võ Thần Điện, chính là do một tay hắn móc nối quan hệ mà thành. Nếu như nói rằng Tăng Mạnh Tùng không đáng tin, vậy thì khác gì bảo hắn đã cõng rắn cắn gà nhà.

Cái tội danh này, hắn tất nhiên không thể nào nhận được. Huống chi, trong tay hắn vẫn còn nắm giữ điểm yếu chí mạng của tên Tăng Mạnh Tùng kia, cho nên hắn rất có tự tin rằng, Tăng Mạnh Tùng dù có chết cũng tuyệt đối không bao giờ dám bán đứng Thập Lăng Tiêu Cục.

Thập Vạn Trường Xuân liếc mắt nhìn tên Quân Sư

"Liệt Già, ngươi không cần phải vội vàng sốt sắn bào chữa làm gì, ta cũng đâu có nói là chắc chắn, chẳng qua chỉ là có một chút gì đó, cảm thấy Tăng Mạnh Tùng không đáng tin mà thôi"

"Mà cảm giác thì đồng nghĩa với không có chứng cứ, thế cho nên ta mới không hủy bỏ lần sinh ý này mà vẫn tiếp tục hành động như thường"

"Chỉ có điều, vốn trước nay không có nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy không hay, trong chuyện này… tất phải có nguyên nhân sâu xa nào đó, hoặc cũng có thể là một điềm báo trước cho chúng ta. Do đó, các ngươi tốt nhất nên đề cao cảnh giác, làm việc cẩn thận một chút, cứ nghe ta… không thừa đâu!"

Đám thuộc hạ xung quanh thấy Cục trưởng đại ca chắc chắn như thế, tuy không hiểu ra khoai ra ngô cái gì, nhưng vì uy vọng của Thập Vạn Trường Xuân, bọn hắn vẫn lựa chọn mù quán tin tưởng mà ù ù cạc cạc gật đầu.

"Nếu Thập Vạn đại ca đã khẳng định như vậy, không bằng chúng ta hãy thả Xuyên Vân Điểu, truyền thư nhờ Lãnh Chí Tâm, Lãnh đại nhân của Ngũ Chỉ đứng ra hỗ trợ. Nói gì thì nói, họ Lãnh kia vẫn còn thiếu đại ca một cái ân tình cứu mạng, chắc chắn sẽ không khước từ lời nhờ vả của ngài" Sau một thoáng do dự, Liệt Già bèn lên tiếng đề nghị.

Bản thân hắn tuy rằng thích bao che khuyết điểm nhưng cũng là người phi thường cẩn trọng, yêu mạng hơn yêu tiền, nay thấy Thập Vạn Trường Xuân quả quyết như thế thì không khỏi có điểm do dự.

Khác với quân sư Liệt Già, Tham Lang lại là kẻ ‘liều ăn nhiều’ chính cống, thế nên vừa nghe quân sư quạt mo đề nghị như vậy thì liền cực độ phản bác

"Đừng…đừng… đừng…, tuyệt đối đừng! Mối nhân tình đó với Lãnh Chí Tâm là cực kỳ quý giá, công dụng không phải lớn bình thường mà là rất… rất khổng lồ nha, làm sao có thể dùng vào một cuộc làm ăn cỏn con như vậy được. Nếu có dùng, vậy thì chỉ được dùng trong các phi vụ trị giá từ hai ba chục triệu vina trở lên mới hợp lý"

"Hai ba chục triệu? Ta thật ngượng miệng thay cho ngươi đó, Lang ca, bộ ngươi tưởng tiền là từ trên trời rớt xuống à, muốn có bao nhiêu cũng được? Trời ạ!" Quân sư Liệt Già trợn trắng mắt câm nín. Kẻ tham lam thì hắn đã thấy nhiều rồi, thế nhưng tham đến độ quỷ khốc thần sâu như tên Tham Lang này, vẫn là lần đầu tiên… à không… lần thứ n trông thấy.

"Ngượng… ngượng cái con ***!" Tham Lang khinh thường nhổ một ngụm nước bọt "Đúng là cái thứ không có tiền đồ, chấp nhận đánh đổi nhân tình của Lãnh Chí Tâm chỉ vì mối làm ăn trị giá 9.000.000 vina? Quá ngốc… quá bần… quá tiện… quá nhát! Thập Vận ca, huynh nói một câu có lý cho anh em nghe mát lòng mát dạ xem nào"

Thập Vạn Trường Xuân trầm ngâm trong chốc lát.

Vào lúc này, ‘RẦM!’ sấm chớp oang động trời đen, gió bão tựa cuồng phong càn quét khắp không trung, mang theo cơn mưa nặng hạt, ầm ầm trúc xuống thế gian, chẳng mấy chốc đã khiến cho đoàn người Thập Lăng Tiêu Cục ướt như chuột lột.

Đưa tay tháo xuống khăn trùm đầu ước nhẹp, Thập Vạn Trường Xuân vuốt mặt nhìn trời, nghiêm giọng ra lệnh

"Sống trên đời, mạng sống là quý nhất, để đảm bảo mọi chuyện đều đầu xuôi đuôi lọt, an toàn tuyệt đối, ta sẽ dùng phần nhân tình kia, mời Lãnh Chí Tâm đứng ra hổ trợ"

"Thập Vạn ca!"

Tham Lang một bộ dáng không cam lòng, cắn răng định nói nhưng ngay lập tức bị Thập Vạn Trường Xuân đưa tay chặn lại

"Tham Lang, dù ngươi có nhiều tiền đến mấy mà không có mạng sài thì cũng như không. Được rồi, ý ta đã quyết, đừng nhiều lời nữa"

Dứt lời, hắn quay sang tên quân sư

"Liệt Già, thời gian đã không còn sớm, ngươi nhanh chóng viết một bức mật thư rồi để Xuyên Vân Điểu mang đi"

"Được!" Liệt Già trịnh trọng gật đầu, sau đó điều khiển Sa Phong Mã tấp vào xe hàng dẫn đầu, từ trong thùng xe, lấy ra một chiếc lồng phim được chế tác vô cùng tinh xảo.

Chỉ thấy, đang ở trong lồng là một con chim chỉ nhỏ như nắm tay trẻ con, lông vũ từ đầu đến chân đều trong suốt như thủy tinh, bộ dạng phải nói là phi thường đẹp mắt. Đây chính là Xuyên Vân Điểu, loài quái thú bậc 7 với khả năng xuyên phá tầng mây với tốc độ cực nhanh, chuyên được bắt và huấn luyện để vận chuyển thư tín khẩn cấp.

Tiếp đó, Liệt Già cũng rời khỏi lưng ngựa mà trực tiếp nhảy lên thùng xe luôn, ngồi ngay ngắn bên cạnh tên đánh xe, vừa trú mưa vừa cẩn thận ghi chém vào một mảnh giấy nhỏ rồi nhét vào ống sắt gắn trên chân Xuyên Vân Điểu, chuẩn bị thả nó bay đi.

Thế nhưng rồi đột nhiên…

Chịch…

Không hiểu vì sao, như thế nào, lồng ngực Liệt Giả lại bất ngờ xuất hiện một lổ máu to tròn, trực tiếp xuyên thủng từ trước ra sau, trái tim và lục phủ ngũ tạng trong người đều bị hủy diệt sạch sẽ trong tích tắc.

Sinh mệnh trôi nhanh như một cơn gió, ánh mắt vô hồn, khí tức đứt đoạn, trong cái nhìn kinh hãi của tên thuộc hạ đánh xe, Liệt Già ngã khỏi thùng xe, rơi bịch xuống đất, khiến cho bùn nhão bắn ra tung tóe, chết bất đắc kỳ tử.

Trong tay hắn, Xuyên Vân Điểu vẫn không hay biết điều gì mà phần phật vỗ cánh, dễ dàng vượt qua màn mưa nặng hạt, bay vút lên bầu trời xám xịt rồi hoàn toàn biến mất trong chưa đầy ba giây.

------*-*------