CHƯƠNG 197: TRUY TÌM TUNG TÍCH CỦA CỔ VIÊM
Ở bên ngoài không gian vũ trụ tĩnh mịch, Ngọc Nhi đuổi theo chúm ánh sáng kim sắc do Cổ Viêm biến thành liên tục dịch chuyển qua rất nhiều hành tinh nhưng không cách nào đuổi kịp được hắn tốc độ của hắn quá nhanh còn nàng với khả năng lĩnh hội không gian pháp tắc còn hạn chế cứ dịch chuyển qua một hành tinh lại phải nghỉ một đến hai canh giờ mới có thể dịch chuyển tiếp lúc này nàng rất lo lắng không biết hắn đang trôi dạt ở phương nào trong vũ trụ mênh mông rộng lớn.
Viêm Ca rốt cuộc huynh đang ở đâu vậy.
Ngọc Nhi một mình đứng giữa vũ trụ tĩnh mịch sắc mặt lo lắng thầm nghĩ.
Khỏi cần tìm hắn nữa, ngươi không tìm nổi hắn đâu, ngay cả ta còn không thể bắt kịp được tốc độ của hắn ngươi nghĩ ngươi có khả năng đó sao.
Từ phía xa xăm trong vũ trụ tĩnh mịch một âm thanh trong trẻo của một nữ nhân vang lên hướng về phía của Ngọc Nhi, âm thanh mang giọng diệu bỡn cợt châm trọc nàng, âm thanh này rất quen thuộc rõ ràng là một cao thủ mà nàng trước đây từng chạm mặt qua nhưng để nhớ ra tên nàng không cách nào nhớ ra được.
Ngươi rốt cuộc là kẻ nào, tại sao lại biết đến Cổ Viêm, ngươi và huynh ấy rốt cuộc có quan hệ gì.
Ngọc Nhi lớn tiếng quát lớn hỏi.
Mau quên ta nhanh đến vậy sao, ta thật không hiểu sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi kiểu gì mà ngay cả sư bá ngươi mà ngươi cũng không nhớ có thứ đồ đệ như ngươi ta cũng cảm thấy mất mặt thay cho sư phụ ngươi đấy.
Âm thanh nữ nhân lại vang lên cười chế giễu nàng nói.
Ngọc Nhi nghe đến đây lúc này mới nhận ra được kẻ đang nấp trong bóng tốt rốt cuộc là ai, có điều nàng không hiểu ả ta trước đó đã bị Cổ Viêm đuổi đi, đáng ra hiện giờ đang ở trên thiên giới, tại sao lại có thể xuất hiện ở đây lại còn theo dõi hành tung của nàng, trong đầu nàng tự hỏi ả ta đang có suy nghĩ định giở chiêu trò quỷ quái gì không biết.
Thiên La Dạ Nguyệt, ả ma đầu nhà ngươi đừng có trốn nữa, ta biết ngươi đang ở đây, ngươi đi theo ta lâu như vậy rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta.
Ngọc Nhi tức giận quát lớn.
Vũ trụ rộng lớn vậy, ta muốn đi đâu ngươi quản được ta chắc, ha ha.
Thiên La Dạ Nguyệt từ lúc nào đứng bên cạnh nàng hai tay khoanh trước ngực làm bộ dáng cười chế giễu nói.
Thấy sự xuất hiện của ả, Ngọc Nhi nhanh chóng lùi ra rất xa, giữ một khoảng cách nhất định với ả.
Vậy mà ngày từ đầu đến cuối Ngọc Nhi không phát giác ra được tung tích của ả, hóa ra ả ta đang đứng ngay bên cạnh mình, cũng khó trách dù sao ả ta cũng là cao thủ cảnh giới đại đế thiên chủ tu vi vô cùng cao thâm muốn, khả năng thấu hiểu không gian pháp tắc của ả hơn hẳn nàng rất nhiều nếu ả ta muốn ẩn thân cho dù là nàng có dùng đến Kim Tinh Hỏa Viêm Nhãn có thần thông nhìn thấu vạn vật, có thể nhìn thấy những thứ ở khoảng cách rất xa cũng không cách nào phát giác ra sự tồn tại của ả ta được.
Trước mắt Ngọc Nhi, Thiên La Dạ Nguyệt hiện tại đã khác trước rất nhiều, không còn là bộ hắc y phục màu đen rách nát như trước mà là một bộ y phục màu vàng lấp lánh bó sát ôm trọn một dáng thân thể tuyệt mỹ, mái tóc vàng óc ánh cùng khí chất hào quang ấm áp tựa như một nữ thần vẻ đẹp của ả còn đẹp hơn nàng rất nhiều đến nàng còn cảm thấy có chút mê mẩn bởi vẻ đẹp này thì đám nam nhân thối nhìn thấy không say mê ả đến điên cuồng mới lạ.
Tuy ả ta đã có sự thay đổi rất lớn về khí chất và ngoại hình nhưng Ngọc Nhi trong trí óc vẫn không thể quên được hình dáng của một đại ác ma chấn động cả thiên giới hàng vạn năm nay, bản chất con người là thứ khó thay đổi nhất nữ nhân này cũng vậy không biết ả ta trong đầu đang mưu toán chuyện xấu xa gì nữa tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác được.
Mau nói đi, ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi tìm ta rốt cuộc có mục đích gì, nếu muốn trả thù ta thì ra tay đi ta không sợ ngươi đâu.
Ngọc Nhi nhíu mày lạnh lùng nói.
Ngọc Nhi vừa dứt lời thì Thiên La Dạ Nguyệt bay tới lấy tay bóp chặt miệng nàng lại không cho nàng nói tiếp.
Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà ta phải đi theo ngươi, giết một tiểu bối như ngươi đối với ta không phải một chuyện gì khó, nhưng giết ngươi rồi Cổ Viêm chắc chắn sẽ đau lòng lắm, chàng ấy có thể vì chuyện này mà không muốn nhìn mặt ta nữa, cho nên cái mạng này của ngươi vẫn còn có chút giá trị sao ta có thể nỡ xuống tay với ngươi được đây.
Thiên La Dạ Nguyệt cười trêu đùa nói sau đó buôn tay khỏi miệng của Ngọc Nhi lùi lại phía sau rất xa.
Đến giờ Ngọc Nhi mới hiểu ra vì sao Thiên La Dạ Nguyệt vẫn còn ở phàm giới lại đuổi theo nàng đến một nơi xa như vậy hóa ra là vì Cổ Viêm, có lẽ là do ngày hôm đó hắn giúp ả ta xua đuổi tà khí bao năm qua tích tụ trong người ả giúp ả lấy lại chân thân đã mất, trong nhất thời đã xiêu lòng mà có tình cảm với hắn, nhưng thứ tình cảm này không xuất phát từ tình yêu mà sức mạnh và quyền lực của hắn, một kẻ có khả năng khống chế được cả thượng cổ hung thú khiến đại đế thiên chủ còn phải dè chừng lại có sức mạnh thần bí, với một kẻ theo đuổi quyền lực và sức mạnh như ả sao có thể không theo đuổi cho được.
Vậy mà còn nói chung thủy với tình yêu của mình, ta thấy sư phụ ta nói không sai thứ mà ngươi theo đuổi vị tiền bối thần bí năm đó không phải là tình yêu mà là sức mạnh thiên phú của ngài ấy, cũng may người ngài ấy chọn là sư phụ ta chứ không phải ngươi, những kẻ theo đuổi sức mạnh một cách mù quáng như ngươi sẽ không bao giờ có được tình yêu của bất kỳ nam nhân nào đâu, Cổ Viêm cũng vậy mãi mãi huynh ấy sẽ không chọn ngươi đâu.
Ngọc Nhi nhíu mày hét lớn nói.
Nữ nhân ai mà chẳng muốn theo một nam nhân mạnh mẽ để làm chốn nương tựa cho mình, ngươi nghĩ sư phụ ngươi không như vậy sao, chẳng qua ả ta thiên phú tốt hơn ta một chút nên tên xấu xa đó mới lựa chọn ả, nếu đổi lại là ta hơn ả, thì bây giờ kết cục đã khác, người hắn ở bên cạnh là ta chứ không phải là ả.
Nhưng suy đi nghĩ lại ta phải cảm ơn đôi gian phu dâm phụ đó đã từ bỏ ta, để ta có ngày hôm nay gặp được Cổ Viêm, với năng lực của hắn chỉ cần được ta bồi dưỡng thêm sớm muộn gì một ngày nào đó, tu vi của hắn cũng sẽ vượt qua tên nam nhân xấu xa đó mà thôi, đến lúc đó ta sẽ chứng minh cho tên xấu xa đó thấy, từ bỏ ta năm đó chính là một sai lầm lớn.
Thiên La Dạ Nguyệt cười sang sảng lớn tiếng nói.
Ngươi im miệng cho ta, không được phỉ báng sư phụ ta, sư phụ ta không phải người có lòng dạ xấu xa như ngươi, ta đã nói rồi cả đời này ngươi sẽ không hiểu thế nào là tình yêu chân chính đâu, Cổ Viêm cũng giống như tiền bối năm đó vậy sẽ không bao giờ yêu thích loại nữ nhân tham vọng sức mạnh quyền lực như ngươi đâu.
Ngọc Nhi phẫn nộ lớn tiếng quát lại.
Ngươi có chắc không, ta xinh đẹp hơn ngươi thiên phú tu vi cũng hơn ngươi, tại sao Cổ Viêm không thích ta được, trước đây hắn từ chối ta, chẳng qua vì còn có ngươi ở đó cảm thấy có lỗi với ngươi, điểm này ta phải công nhận hắn là kẻ trọng tình trọng nghĩa, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân, nam nhân nào mà chẳng yêu thích cái đẹp, ngươi có tin là khi ngươi không có ở bên cạnh hắn, hắn sẽ lộ bản chất thật của mình ra không.
Thiên La Dạ Nguyệt cười trêu đùa nói.
Cho dù ngươi có nói gì với ta, ta cũng sẽ không tin ngươi đâu, ta không có thời gian rảnh để đôi co với ngươi, Cổ Viêm đang đợi ta, ta nhất định phải đi tìm huynh ấy.
Ngọc Nhi nói dứt lời xong lập tức dịch chuyển biến mất trong không gian vũ trụ để lại Thiên La Dạ Nguyệt một mình.
Thiên La Dạ Nguyệt cũng không có sát ý với nàng ta nên cũng không có hứng thú đuổi theo, nếu ả muốn đuổi Ngọc Nhi không thể nào thoát khỏi bàn tay của ả được, trái lại ả rất hứng thú với Cổ Viêm, ả rất tự tin vào năng lực của mình có thể tìm thấy hắn trước nàng ta, chỉ cần cho ả chút thời gian phóng thần thức của mình lan tỏa khắp vũ trụ, cho dù hắn có chạy chân trời góc biển cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của ả ta được.
Sau một hai canh giờ ngồi trên một tảng thiên thạch Thiên La Dạ Nguyệt đã hoàn thành đem thần thức của mình phóng ra toàn bộ vũ trụ hạ giới, hạ giới này có tổng cộng một vạn hai ngàn bảy trăm năm mươi hành tinh khác nhau chia đều ra thành 50 tinh vực mỗi tinh vực lại có 255 hành tinh trong mỗi tinh vực số hành tinh có sự sống chỉ bằng một phần mười tổng số hành tinh trong một tinh vực.
Hiện tại nơi ả ta đang đứng là tinh vực thứ 13 trên tổng số 50 tinh vực, lại mất thêm 6 canh giờ nữa để rà soát hết toàn bộ các hành tinh của tin vực thứ 13 và các hành tinh của 49 tinh vực còn lại công việc này tốn rất nhiều thời gian của ả, những việc làm vô bổ như thế này trước giờ ả ta không bao giờ làm cũng chỉ có Cổ Viêm mới khiến ả ta bỏ ra nhiều công sức nhiều như vậy, ả ta cũng đang rất hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc tên tiểu tử này có thể bay xa đến đâu, trên người hắn ta có rất nhiều bí mật khiến cho ả ta không khỏi tò mò về hắn, hắn chính là một khó báu lớn nhất mà ả ta khao khát muốn có cho bằng được.
Thời gian 6 canh giờ cứ thế trôi qua, mặc dù có tốn không ít thời gian nhưng với ả nhiêu đây chả nhằm nhò gì cả, quan trọng là cuối cùng ả đã tìm ra vị trí nơi Cổ Viêm đáp xuống, Ngọc Nhi kia mà biết được ả tìm ra hắn trước nàng chắc chắn sẽ trọc tức nàng phát điên, nghĩ thôi cũng đã phấn khích trong lòng.
Tiểu tử thối ngươi giỏi lắm khá khen cho ngươi vậy mà có thể chạy đến được tinh vực thứ 36, quả nhiên ta đã không nhìn nhầm người, những thứ Thiên La Dạ Nguyệt ta muốn có thì nhất định phải có cho bằng được, không có được thì ta sẽ cướp cho bằng được.
Ngọc Nhi ngươi và sư phụ ngươi thật giống nhau, dựa vào cái gì mà bao nhiêu thứ tốt đẹp đều vào tay các ngươi, ngươi cứ đợi đó cho ta, sớm muộn gì nam nhân của ngươi cũng sẽ thuộc về ta mà thôi, ha ha ha.