Chương 6: Tử Giả

Chúa Tể Hải Dương

Chương 6: Tử Giả

Chương 6: Tử Giả


Cảnh sát tới hiện trường, nhưng chỉ để quản lý hiện trường và ngăn không cho người dân đi vào. Còn những người thât sự tiếp quản vụ này lại là người khác.

Hai nhân viên áo đen đi đến, một nam một nữ, nam trông khá lớn tuổi khoảng ba mươi, nữ trông khá trẻ, tầm hai mươi mấy gì đấy.

"Chúng tôi tới từ cục Giải Quyết Những Trường Hợp Đặc Biệt." Người đàn ông giơ ra một tấm chứng nhận có huy hiệu của một Ngọn núi được một con rồng vây quanh.

Mà phía trên tờ chứng nhận có ghi một cái tên là Phạm Tử Đằng.

Hai người bước vào hiện trường. Người đàn ông tên Phạm Tử Đằng liếc qua một cái cái liền nhíu mày.

"Ngài thấy cái gì rồi sao?" Cô gái bên cạnh hỏi.

"Ừ, một phát ngay sau đầu, rõ ràng là bị đánh lén, vết thương trông không giống bị vât nặng đánh vào mà là chấn thương từ một thứ khá mềm nhưng chắc. Nước cái lu kia quá mới, mà gần đây lại không có mưa, hơn nữa lại còn có mùi mặn của nước biển. Người ra tay là một Siêu Năng Giả hệ thủy, hiển nhiên rồi."

Mặt cô nàng ngơ ra môt lúc rồi lắc đầu mà thở dài vì chẳng biết phải nói cái gì. Tử Đằng một loạt thẳng thắn nói ra mà không thèm giấu bất cứ thứ gì, anh ta ho hai cái rồi nhìn nhân viên cảnh sát hỏi.

"Có lưu dấu vân tay không?"

"Đã khám nghiệm qua, hoàn toàn không thấy gì ngoài dấu giày của hung thủ ạ." Người cảnh sát phía bên cạnh hai người vô cùng nghiêm túc trả lời lại.

"Hơn nữa, chúng tôi đã kiểm tra Camera ở cửa hàng tiện lợi và camera ở những khu vực xung quanh đây, có một vài tình nghi nhưng lại không đủ để đi đến kết luận."

"Ừm, tìm được gì thí nhớ báo lại nhé." Người đàn ông gật đầu rồi nói rồi quay người rời đi.

"Vâng ạ!" Người cảnh sát đáp lại.

"Chúng ta cứ như vậy mà đi sao ạ? Lỡ như có liên quan đến mấy vụ gần đây thì sao?" Cô nàng trẻ tuổi bên cạnh tò mò hỏi.

"Không đâu, nếu là bọn Tử Giả thì hắn ta đã đã bị hút cạn máu rồi chứ không phải chỉ là ngất thôi đâu. Hơn nữa cũng chẳng có thương vong gì, mà tên kia vốn là một tên cướp, tỷ lệ cao Siêu Năng Giả đánh ngất hắn là một *Trật Tự - Tốt không thích gây chuyện. Thay vào đó điều tra và tập trung vào đám Tử Giả thì sẽ tốt hơn đấy."

*Trật Tự - Tốt/Lawful - Good. Là một thuật ngữ nói về tính cách và lập trường của một nhân vật. Ở trường hợp này, Lawful - Good có nghĩa là một người tôn trọng Quy Tắc và Pháp Luật đồng thời cũng có hành động, suy nghĩ tốt, chống lại cái xấu.

"Ra là vậy à..." Cô nàng trẻ tuổi gật đầu tò rõ đã hiểu rồi chuyển nói với vẻ mặt khuyên bảo.

"Cơ mà này, ngài đừng dùng thuật ngữ của D&D nữa có được không ạ? Đôi lúc nó khá là kỳ lạ đấy."

*D&D: Dungeon & Dragon, một trò chơi board game chiến thuật nổi tiếng, đồng thời cũng là,nguồn gốc xuất hiện của thuật ngữ trên.

"Vậy sao?" Tử Đằng đáp lại theo kiểu cho có, rõ ràng là anh ta cũng không hề có ý định sửa lại cái tật này của mình....
Mà lúc này, Vô Hải từ lâu đã quay trở lại nhà của mình. Cậu quên con mẹ nó việc mua mỳ gói rồi nên cậu cũng kệ con mẹ nó luôn.

Vô Hải bất tivi lên rồi thả Hải Kỳ vào bồn để nó bơi một chút đồng thời còn bù lại đống nước vừa mất ban nãy.

Vô Hải lại gần một cái tủ, cậu mở tủ rồi lấy ra một cái hộp sắt dính đầy bụi bặm, Vô Hải phủi vài cái cho bụi bặm bay hết rồi lấy một tờ báo đã khá cũ nát từ bên trong ra nhìn.

Tờ báo nói về khá nhiều thứ, ví dụ như.

Một đường dây buôn bán ma túy, trẻ em bị triệt phá.

Một tên cướp bị bắt.

Một nhà bốn người bị xe tông chết.

Một người phụ nữ quá chồng bị dìm tới chết, ba chết, một bị bắt lại.

Lượng Thu Nhập Bình Quân Đầu Người tăng lên một cách nhanh chóng.

Cô nhi viện Ánh Sáng bị đốt.

Một đứa trẻ đã bị bố của mình bạo hành tới tử vong.

Và vài thứ linh ta linh tinh khác, Vô Hải nhíu mày tự hỏi.

"Thế quái nào mịnh lại giữ tờ báo này nhỉ?" Cảm thấy cố nhớ lại việc này hơi phiền phức nên Vô Hải liền kệ mẹ nó rồi lần nữa cất tờ báo quay lại chỗ cũ.

Vô Hải nằm lên giường chơi điện thoại cho tới tối mới cảm thấy hơi đói bụng nên liền đứng dậy ra khỏi nhà để đi kiếm cái gì đó mà ăn.

Bầu trời đen kịt, ánh trăng mờ mịt bị che lấp dưới đám mây đen. Ngọn gió lạnh thổi qua gáy khiến cả người Vô Hải không tự chủ được mà run lên vì lạnh, nổi cả da gà.

"Trời lạnh thế, nhanh rồi về nào." Vô Hải đi trên một con hẻm khá vắng khi mà cậu quẹo sang bên phải để tiếp tục đi thì đôi mắt của Vô Hải bổng dưng co lại vì bất ngờ.

Trước mặt cậu là một khung cảnh vô cùng đáng sợ. Một người đàn ông, ôm chặt cơ thể của một cô gái đang liên tục co giật, răng nanh của hắn cắm thẳng vào cổ của cô gái ấy, trông như là đang hút máu vậy.

Cổ họng của cô gái liên tục nấc lên, muốn la mà không được, muốn thì cũng chỉ có hai dòng nước mắt chảy xuống làm nhòa bút vẽ mắt.

Cô nhìn thấy Vô Hải, tay cố vươn tới nhưng chưa kịp vươn ra thì đã rũ xuống.

Đùng!! Vô Hải lao lên, nắm chặt Đinh Ba vụt mạnh xuống đầu của tên hút máu kia, thế nhưng hắn vậy mà lại phản xạ được và nhảy ra, tránh đòn thành công khiến Đinh Ba của Vô Hải đập mạnh xuống đất, gây ra một vết nứt nhỏ.

Cô gái không thể đứng được nên đã ngã thẳng ra đất, may thay Vô Hải đã kịp thời dùng tay trái để ôm cô lại.

"Này! Cô không sao chứ? Này!!" Vô Hải vội vàng lung lay cô nàng mà hỏi, nhưng lại không nhận được bất kỳ một đáp án nào.

"Tao đã định sẽ xử mày sau rồi. Cơ mà ai mà ngờ được mày cũng là Người Siêu Phàm đâu cơ chứ. Ừm, máu của người siêu phàm ngon thật." Tên đàn ông với đôi mắt màu đỏ đục liếm máu trên móng tay rồi cười một cách mỉa mai nói.

Bổng dưng, trên vai phải của Vô Hải xuất hiện một vết thương dài, máu phun ra tứ tung làm ướt đẫm cả cái áo của cậu

Từ lúc nào... Vô Hải ngạc nhiên nhìn vai của mình. Vào khoảnh khắc đấy, tên kia đã kịp thời dùng móng của mình để rạch một đường lên vai của Vô Hải trước khi cậu nhảy ra tránh đòn.

"Này! Cô gái! Mau tỉnh lại đi!! Này!!" Vô Hải tiếp tục lung lay cô nàng để cô mau chóng tỉnh táo trở lại.

"Không có tác dụng đâu, con người khi mất một phần ba lượng máu trong cơ thể thì kiểu gì cũng sẽ chết thôi. Mà, dù ta không hút nhiều tới mức đó nhưng cũng sắp rồi." Tên kia liếc Vô Hải cùng vết thương trên cổ cô ấy rồi tiếp tục nói.

"À sẵn tiện, ta sẽ không để ngươi gọi cảnh sát hay cứu thương tới đâu."

Vô Hải nhìn hai cái lỗ nhỏ liên tục chảy ra máu trên cổ cô nàng, cậu nghiến răng lại lườm tên kia.

"Con mẹ mày, mày là cái quái gì vậy? Ma cà rồng à?"

"Ma Cà Rồng? Không Không, cái danh hiệu đó thì chỉ các Tử Đồ mới xứng đáng được gọi thôi." Hắn ta cười cười phẩy tay rồi nói tiếp.

"Còn ta? Ta là một Tử Giả."

"Không ai quan tâm mày gọi là gì đâu con súc vật bú máu âm hộ kia." Vô Hải không biết từ bao giờ đã xuất hiện ngay trước mặt tên Tử Giả nọ, đập Đinh Ba xuống một phát thật mạnh.

Tên Tử Giả nghiêng người tránh, móng tay sắc nhọn của hắn bổng dưng mọc dài ra, hắn chụm năm ngón tay lại rồi đâm thẳng về phía Vô Hải.

Rầm! Một cái xúc tua nước xuất hiện sau lưng Vô Hải, đánh bay tên Tử Giả ra.

"Cái?!" Tên Tử Giả vội nâng tay chống đỡ nhưng vẫn bị quật thẳng vào tường, cú quật mạnh khiến mặt tường nứt hết cả ra.

"Khục." Tên Tử Giả phun ra một ngụm máu. Nhưng vẫn còn chưa hết Vô Hải liền từ bên cạnh quay sang xiên thẳng đinh ba vào mặt của hắn.

Tên Tử Giả vội nghiêng đầu tránh sang một bên khiến Đinh Ba đâm thẳng vào vai hắn tạo ra ba cái lỗ khiến máu tươi phun trào ra ngoài.

Tử Giả nắm chặt Đinh Ba rồi đá bay Vô Hải sang phía bức tường phía đối diện.

Rầm! Vô Hải đâm thẳng vào tường, cậu phun ra một ngụm máu tươi sau đấy cố gắng nén lại cơn đau lại mà thở ra.

Tên Tử Giả nắm chặt Đinh Ba nhảy lên, lao về phía Vô Hải ý đồ đập một phát thẳng vào người cậu.

Xúc tua nước sau lưng Vô Hải bổng dưng quấn chăt vào cột điện bên cạnh rồi nhanh chóng kéo theo cậu sang một bên để tránh đòn.

Rầm!! Tên Tử Giả đập một phát thật mạnh vào bức tường khiến nó nứt toạc ra.

Tên Tử Giả rút Thanh Đinh Ba ra khỏi tường lần nữa lao lên, bổng dưng Vô Hải giơ tay lên, bắn ra hai phát thủy cầu vào cánh tay Tên Tử Giả khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Hai Viên Đạn nước bay ra đâm thẳng vào tay tên Tử Giả khiến thanh Đinh Ba bị đánh bay ra sau.

Vô Hải vội lao lên, đá vào chân tên Tử Giả. Tên Tử Giả nhảy lên tránh cú gạt chân của Vô Hải rồi đá một phát vào ngay giữa lồng Ngực Vô Hải khiến cậu bị đạp ra xa.

Vô Hải bay ra khoảng năm mét rồi đập xuống mặt đất, hai thanh xương sườn của cậu bị nứt ra, cơn đau nhói vang lên không ngừng.

"Khực..." Vô Hải nhịn không được khặc lên môt tiếng.

Tử Giả thừa thắng xông lên, móng tay của hắn lần nữa kề sát vào nhau, chuẩn bị ra một đòn dứt điểm vào cổ Vô Hải.

Xúc Tua bay ra, tên Tử Giả né đòn, vung tay trái đánh tan Xúc Tua trở lại thành nước.

Tên Tử Giả đã lao thẳng đến trước mặt Vô Hải chuẩn bị tung ra một đòn chí mạng.

Phập! Tròng mắt tên Tử Giả co lại, lại nhìn xuống bụng của mình rồi phun ra một ngụm máu.

Ở ngay vị trí bụng của hắn là một thanh Đinh Ba đã đâm xuyên qua hắn từ phía sau.

Đinh Ba giống như bị mắc kẹt, liên tục run lên nhưng vẫn không thể động đậy tý nào.

Nhân cơ hội này, Vô Hải lao lên, đấm thẳng vào mồm tên Tử Giả một phát khiến hắn văng ra đằng sau.

Vô Hải thở dốc kịch liệt nhìn tên Tử Giả đang nằm trên mặt đất, sau đấy ôm lấy vị trí xương sườn bị gãy và đang đau nhói của mình lên.

Bổng dưng, tròng mắt cậu co lại. Chỉ thấy tên Tử Giả từ dưới mặt đất từ từ đứng dậy, rút thanh Đinh Ba ném ra một bên, nhìn chằm chằm Vô Hải rồi nhảy lên bức tường, phóng lên tòa nhà, hòa vào bóng tối, rời khỏi hiện trường.

"Đợi...!" Vô Hải đinh đuổi theo nhưng cơn đau ê ẩm khắp người khiến cậu không thể di chuyển được.

Sau đấy Vô Hải lết cái cơ thể của mình trở lại chỗ của cô gái ban nãy, nhưng cơ thể cô gái lúc này đã lạnh ngắt, da dẻ trắng bệch, tắm trong dòng máu chảy ra từ cổ của cô, tròng nhãn trợn lên, chết không nhắm mắt.

Vô Hải nghiến răng, nắm chặt hai tay, cậu đưa tay ra, đắp lại hai mắt của cô nàng rồi đứng ở đấy một hồi thật lâu.

Sau đấy cậu nhặt điện thoại của cô gái lên, gọi cho cảnh sát rồi bám trụ lấy đinh ba mà rời khỏi chỗ này, trở về nhà của mình.