Chương 10: Tội Lỗi Đến Từ Quá Khứ Của Những Con Người Ở Hiện Tại

Chúa Tể Hải Dương

Chương 10: Tội Lỗi Đến Từ Quá Khứ Của Những Con Người Ở Hiện Tại

Chương 10: Tội Lỗi Đến Từ Quá Khứ Của Những Con Người Ở Hiện Tại


Tiếng ồn đã đánh thức những ngoài hàng xóm đang yên giấc ở xung quanh. Một vài người kéo rèm hoặc mở cửa đi ra ngoài để xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Nhưng sau khi thấy một cái xác có hình dạng quái dị bị cắt bay đầu, cả cơ thể thì nằm nhuốm trong vũng máu loãng có màu sắc đậm kỳ lạ thì cả xóm bắt đầu hét toáng lên, đánh thức thêm cả những người hàng xóm khác.

Đêm hôm đấy, cả khu vực này cũng rất chi là không yên tĩnh, cảnh sát nhanh chóng được điều động để đi yên tĩnh lại người dân và phong tỏa hiện trường.

Phạm Tử Đằng và Phạm Uyên cũng có mặt. Phạm Uyên ngáp một cái rồi xoa xoa mắt của mình một chút.

"Nào, nghiêm túc vào." Phạm Tử Đằng gõ đầu cô một cái rồi nói.

"Hừm... tại dạo gần đây có nhiều vụ án xảy ra quá đấy chứ, hôm nay em chỉ mới được ngủ có hai tiếng thôi đấy!" Phạm Uyên tỏ ra tức giận rồi xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình mà trách móc nói.

"Sao cũng được, lần này nghiêm túc vào. Người chết là một Tử Giả đấy."

"Ể...? Thật sao?!" Phạm Uyên tỏ ra vô cùng bất ngờ mà hỏi. Sau đấy cả hai cùng đi vào hiện trường. Ngay khi nhìn thấy cái xác, đôi mắt của Tử Đằng lập tức co lại khó có thể mả tin được.

"Uwa... thảm thật đấy..." Phạm Uyên đi vào nhòn thấy cái xác thì cũng tỏ ra có chút thấy khó chịu hỏi, cô nhìn sang thấy Tử Đằng đang đơ ra thì liền có chút khó hiểu gọi tỉnh anh dậy.

"Đội trưởng?"

Tử Đằng che miệng nhìn cái xác rồi nhìn sang vũng nước ở đằng kia lập gương mặt anh xuất hiện gương mặt có chút buồn bã, đau khổ và như nhớ tới chuyện gì đấy không vui.

"Đội Trưởng!!" Phạm Uyên thấy Tử Đằng không nghe mình gọi thì lập tức kêu lớn hơn nữa.

"À, xin lỗi, tôi hơi mất chú ý một chút." Phạm Tử Đằng giật mình rồi xoa xoa khóe mắt đáp lại Phạm Uyên.

"Thật là... em nói thật đấy, anh nên đi ngủ đi, đã ba ngày rồi anh không ngủ mà phải không? Anh đang ép cơ thể mình quá rồi đấy." Phạm Uyên lo lắng buồn rầu mà khuyên Tử Đằng. Còn Tử Đằng thì chỉ lắc đầu mà đáp lại.

"Không, không cần. Giải quyết việc này càng sớm, người gặp nạn sẽ càng ít, không cần phải lo đâu."

Sau đấy, cả hai cùng nhau bước vào hiện trường nơi Hà Ngân đã chết.

"Người này tên là Hà Ngân, giáo viên của trường cấp ba Hải Dương. Nghe nói sáng nay ở trường hắn đã chạy ra khỏi từ một vụ nổ ở ngôi trường, trông như là bị người dì theo. Theo những gì thu thập được ở hiện trường nơi ấy thì chúng tôi phát hiện dấu vết đấu súng, bom khói các loại. Hiện đang tiến hành điều tra thêm về việc ở đây, chắc hẳn sẽ tìm ra người đã đuồi theo hắn là ai." Nhân viên cảnh sát Kiên Anh ở bên cạnh hai người trình bày rõ ràng, ngưưi này cũng đã xuất hiện ở hai lần trước khi Vô Hải đánh bại tên cướp và lúc cậu lần đầu đụng độ với Hà Ngân.

"Không cần phải điều tra nữa đâu." Pham Tử Đằng lắc lắc đầu nói ra khiến cả hai người Phạm Uyên và Kiên Anh vô cùng bất ngờ.

"Tại sao vậy ạ?" Phạm Uyên có chút nghi ngờ hỏi thăm. Tử Đằng chỉ lắc đầu chứ không đáp lại khiến Phạm Uyên càng khó hiểu hơn.

Tử Đằng nhìn lên bầu trời thở dài một cái rồi quay qua nói với Phạm Uyên.

"Ở đây nhờ cô xử lý, nhớ cẩn thận đấy, tôi sẽ vì nghỉ một chút."

Nghe Tử Đằng nói như vậy thì hai mắt Phạm Uyên sáng lên lập tức gật đầu vui vẻ mà đáp.

"Vâng!" Sau đấy cô chuyển qua tò mò mà hỏi.

"Mà sao tự dưng đội trưởng muốn nghỉ vậy ạ?"

Phạm Tử Đằng trở nên có chút buồn bã mà trả lời. "Đi thăm một người bạn."...
Vô Hải bước ra từ trong buồng tắm, Hải Kỳ hóa thành hình săm bám lên cơ thể cậu.

Sau đấy Vô Hải lau sạch người rồi mặc đồ vào, bước ra ngoài, đi đến trước chiếc tủ cũ kỹ lấy ra một tờ bào được cất kỹ trong một cái hộp sắt rồi đóng tủ lại, sau đấy cẫu mở cửa ra rồi đi ra ngoài.

Vô Hải không đi xe đạp điện mà đi xe buytơ vì xe của cậu đang ở nhà của Chí Duy, mà thật ra dù có xe đạp điện ở nhà hay không thì Vô Hải vẫn sẽ chọn đi xe buýt thôi, dù sao thì nơi cậu muốn đến cũng cách khá xa nơi này.

Cậu đi ra tiệm hoa mua một bó hoa Tử Yên.

Vô Hải đi một chuyến xe buýt rồi đi bộ thêm khoảng vài phút nữa là đã tới chỗ mà câu muốn đến.

Nơi đây là một bãi nghĩa địa đằng sau một cái nhà thờ lớn. Vô Hải đi đến trước một cái mộ rồi từ tốn đặt đóa hoa đó xuống.

"Hoa Tử Yên, loài hoa mang nghĩa y nhô cái tên của nó. Một cái chết bình yên, an nghỉ." Bất chợt từ phía bên cạnh, một người đàn ông mặc một chiếc áo đen dài tiến lại gần.

"Kệ con mẹ mấy cái ý nghĩa chết tiệt đấy. Tôi mua chỉ vì mẹ tôi thấy nó đẹp thôi." Vô Hải đáp lại hơi thô lỗ, nhông có vẻ người đàn ông kia không để ý cho lắm.

Anh ta cởi cái mũ chóp cao màu đen của mình xuống rồi chào Vô Hải.

"Chào, Vô Hải, đã lâu rồi không gặp." Quầng mắt thâm đen vì thiếu ngủ, gương mặt thiếu sức sống và dinh dưỡng nhưng vẫn khó để che lại vẻ tuấn tú của sự nghiêm túc, chỉ mơu hai nươi nhưng sự mệt mỏi đã khiôn anh trông như sắp ba mươi tới nơi rồi, đó là một cách tả chung vềc người này.

"Sao anh lại tới đây vậy? Tử Đằng." Vô Hải nhìn liếc qua anh rồi hỏi. Tử Đằng vô cùng bình tĩnh lại gần cậu, đăt một bó hoa từ trên tay xuống rồi từ tốn mà đáp lại.

"Ngày hôm qua bọn anh đã phát hiện một cái xác chết của một... người với ba vết thương chí mạng nằm thẳng hàng trên ngực."

"Vết thương và vị trí y chang như của ba tên tội phạm đã bị giết trong một vụ án bí ẩn vào mười năm trước." Phạm Tử Đằng nhìn Vô Hải thấy cậu không phản ứng gì rồi nói tiếp.

"Tuy nhiên tại hiện trường, chỉ có một đứa trẻ một người phụ nữ đã tử vong và xác ba tên hung thủ, sau đấy tên thứ tư đã bị bắt lại về quy án. Điều kỳ lạ là người ta không thể tìm thấy hung khí hay hung thủ gây ra cái chết cho ba tên tội phạm ấy, không một cái. Đứa trẻ thì lại không mở một lời gì nói về vụ việc ấy, sau đó tất cả đã kết thúc." Bàn tay của Tử Đằng nắm chặt lại rồi mới từ từ thả ra được.

"Đứa trẻ đã mất cả cha lẫn mẹ đó đã phải sống một mình vì không chấp nhận việc được nhận nuôi, nó cũng không có họ hàng gì cả."

Vô Hải không nói gì mà chỉ đơn giàn là nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ trước mắt.

Hai bên rơi vào khoảnh lặng thật lâu, sau đấy, anh quay sang nói với Vô Hải.

"Anh biết cậu định làm gì. Đừng đi Vô Hải, nó sẽ chỉ khiến vết thương cũ của cậu tróc ra và không bao giờ lành lại được nữa thôi. Cậu sẽ không bao giờ tìm được sự giải thoát cho chính bản thân mình khi cậu giết tên đó đâu."

Vô Hải không nói gì, một dòng nước trào ra từ ngực cậu rồi hóa thành một thanh Đinh Ba.

"Vậy đây là thứ đấy à? Năng lực của cậu, thứ cậu đã dùng và vô tình giết chết ba tên kia?" Tử Đằng quan sát kỹ Đinh Ba của Vô Hải.

"Tại sao anh lại nghĩ rằng viết giết hắn sẽ không mang lại bình yên gì cho tôi cơ chứ?" Vô Hải không đáp lại mà chỉ hỏi. Tử Đằng chuyển từ Đinh Ba sang nhìn Vô Hải rồi trả lời câu hỏi của cậu.

"Quên Phân Ly, cậu đã từng nghe về triệu chứng này rồi chứ?"

"Nó có nghĩa là não bộ của cậu lã cố tình quên đi một sự kiện nào đấy trong quá khứ và nó thường là những ký ức đau lòng. Thường thì ở trường hợp này hoàn toàn là tự động, không có sự tác động của chủ thể là cậu."

Tử Đằng ngắt một hơi rồi nói tiếp.

"Nhưng trường hợp của cậu thì khác, cậu đã tự ra lệnh cho não bộ mình quên đi quá khứ về việc cậu đã giết ba tên tội phạm và vô tình gây ra cái chết của mẹ cậu."

"Nhưng khác với những người tự động quên đi ký ức đau khổ đấy, thì những ký ức đấy đôi lúc cũng sẽ ảnh hưởng tới hành vi của họ, ví dụ một người từng bị chó cắn và ăn thịt thì dù đã quên nhưng vẫn sẽ vô tình tránh đi mấy con chó hoặc thù ghét chúng một cách vô cớ."

"Nhưng trường hợp của cậu thì khác, cậu chủ động quên đi nó, khiến nảo bộ của cậu giúp cậu tránh việc phải nhớ lại nó, đó là lý trong suốt mười năm qua chưa bao giờ nói về mẹ của người khác hay những thứ liên quan tới cái chết."

"Anh đoán rằng trước đấy cậu đã tha mạng cho Hà Ngân thay vì giết hắn đúng không? Một phần có lẽ là vì sự lương thiện của cậu, phần lớn còn lại hẳn là do não bộ ảnh hưởng để tránh việc cậu nhớ lại sự kiện đau lòng ấy."

"Nói nhiều quá, rốt cuộc thì ý của anh muốn nói là gì?" Vô Hải nhíu mày nhìn Tử Đằng mà hỏi. Tử Đằng quay sang đứng đối diện cậu, vô cùng nghiêm túc mà nói ra.

"Ý của anh như đã nói đấy thôi, đó là cậu quên đi nỗi đau đấy, trốn thoát khỏi tội lỗi mình nhưng làm sai cách. Anh không biết cách nào nhưng vào lúc cậu lần nữa gọi ra Thanh Đinh Ba đấy là cậu đã bắt lầu nhớ lại rồi. Toàn bộ những ký ức đau buồn mà nảo bộ cậu tự giác quên đi toàn bộ đã quay trở lãi vào cái lúc mà cậu giết Hà Ngân."

Trong nghĩa trang vắng lặng lấp đầy bia mộ, điêu tàn mà tĩnh lặng này, Tử Đằng liên tục nói để thuyết phục Vô Hải.

"Cậu cố gắng trốn khỏi sự thật. Nhưng cậu thật sự nghĩ nổi đau và sự tự trách của cậu sẽ mất khi cậu giết tên tội phạm đấy sao? Không, nó sẽ chỉ càng trở nên tệ hại và ám ảnh cậu tới cuối đời mà thôi, cậu sẽ không bao giờ quên được nó nữa đâu."

Cánh tay Vô Hải nắm lai, hàm răng nghiến chặt cơ thể run run rồi la lên hỏi.

"Thế tôi phải làm cái gì đây!"

"Từ bỏ đi, đối mặt với cái chết và sự sai lầm của mình, đừng có đi và giết người để bản thân mình cảm thấy bớt tội lỗi hơn. Mẹ cậu sẽ không bao giờ trách cậu đâu, cậu biết mà. Bà ăy chẳng muồn thấy cậu như này đâu. Đừng để sự hận thù nhấn chìm cậu, cậu chưa bao giờ muốn nhớ lại việc đó cả, mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi, đừng đào nó lên nữa."

"Chính vì hành động tự khóa ký ức đấy của mình mà cậu đã khiến cho chính bản thân phải chịu đựng sự đau khổ đó đến tận bây giờ đấy. Dừng lại đi, Vô Hải." Tử Đẳng nắm chặt hai vai, vô cùng chân thành khuyên bảo Vô Hải.

Vô Hải không nói gì cả cậu chỉ nắm chặt lấy Đinh Ba rối quay người rời đi, nhưng đi được một đoạn thì Vô Hải quay lại.

"Cảm ơn nhé, Tử Đằng."

Tử Đằng có chút bất ngờ rồi củng cười rồi nói.

"Haha, đấy vốn là trách nhiệm của anh mà." Nói rồi gương mặt Tử Đằng trở nên có chút buồn bã.

"Dù sao thì, anh cũng có trách nhiễm với cái chết của chị ấy mà."

Vô Hải nhìn Tử Đằng rồi không nói gì mà rời đi luôn. Khi Vô Hải ra đến ngoài cổng thì cậu nhìn thấy một cô gái trẻ, mái tóc nâu nhạt, thắt bím một bên rồi vòng qua sau đầu, gương mặt xinh đẹp đang đứng ở đấy.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Phạm Uyên cũng quan sát cậu một chút. Hai người gât đầu chào hỏi nhau rồi Vô Hải rời đi, còn Phạm Uyên thì vẫn ở lại chờ Tử Đằng.