Chương 2: Thanh Đinh Ba Kỳ Lạ

Chúa Tể Hải Dương

Chương 2: Thanh Đinh Ba Kỳ Lạ

Chương 2: Thanh Đinh Ba Kỳ Lạ


Trông như được làm từ kim loại nguyên chất, dài tới một mét tám, trông như một cây thương nhưng lại có tận ba lưỡi, đây rõ ràng là một thanh Đinh Ba.

Toàn thân sáng bóng, lưỡi dao sắc nhọn mà vững chắc, chi tiết không nhiều nhưng vừa đủ để thể hiện sự uy nghiêm và mạnh mẽ đến từ thứ vũ khí này.

Cân nặng vừa đủ, cầm rất vừa tay, trông như là đo đạc làm ra dành riêng cho Vô Hải vậy.

"... Thế quái nào lại tự dưng có một thanh Đinh Ba lòi ra vậy nhỉ?" Vô Hải lầm bầm trong miệng rồi cố nhớ lại khoảnh khắc khi nãy.

"Hình như là mình vung tay khiến nước biển văng lên, ánh sáng hiện ra, tụ tập nước lại rồi hóa thành cây Đinh Ba này." Vô Hải thì thầm một tiếng, bổng dưng cây Đinh Ba trên tay cậu hóa thành một đồng nước rồi rơi xuống đất.

"Ah... à, ra là chỉ có thể duy trì được khoảng nửa tiếng thôi nhỉ..." Vô Hải thì thầm nói trong miệng rồi lần nữa đi ra biển đặt bàn tay xuống nước.

Ánh sáng bổng dưng hiện lên ở cả một vùng, Vô Hải từ từ nâng bàn tay lên.

Bổng có một hàng nước cũng dần dần xoay tròn rồi bay lên theo bàn tay của của cậu. Những dòng nước phía sau từ từ ngưng kết lại thành ánh sáng.

Vô Hải vung mạnh tay ra sau, một luồng ánh sáng có hình của cái Đinh Ba liền hiện ra và lơ lửng trên không.

Vô Hải vung tay, nắm chặt thanh Đinh Ba rồi đập mạnh xuống mặt biển.

Một một cột nước vung mạnh lên cao do chấn động, những làn sóng nhỏ từ từ lan ra. Ánh sáng từ trên cây đinh ba vỡ nát sau khi cú đập mạnh xuống mặt biển để lộ ra thanh Đinh Ba sáng bóng phản chiếu ánh sáng măt trời.

Vô Hải vóc người thẳng đứng, tỏ ra uy nghiêm nắm chặt thanh đinh ba nọ.

"N-ngầu quá!!!" Vô Hải bổng dưng la lên không kiềm được nữa mà cười trong sung sướng liên tục tạo đủ loại dáng với cây đinh ba của mình.

"Ehehe, ngầu quá, ngầu không chịu được luôn." Vô Hải liên tục ngắm đi ngắm lại thứ vũ khí ngầu lòi ở trên tay mình.

Sau một hồi nhìn ngắm thì ánh mắt Vô Hải trở nên sắc bén, cậu vung thẳng thanh đi ba ra ngoài, sau đấy nở rỗng bàn tay ra.

Thanh Đinh Ba vừa đâm thẳng vào dưới mặt nước bổng dung lên sau đấy ngay lập tức bay lại chỗ của Vô Hải, chuẩn chỉ nằm thằng vào trong bàn tay của Vô Hải.

"Pahahahaha!!! Ngầu quá trời luôn!!!" Vô Hải cười to phấn khích, hoàn toàn quên đi nguy hiểm ban nãy và không thèm quan tâm sao tự dưng mình lại có cái năng lực này.

"Mà, dù sao thì có thanh Đinh Ba này rồi thì việc sinh tồn ở cái nơi này của minh hiển nhiên là sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều rồi."

"Măc dù nó chỉ có thể duy trì được tầm nửa tiếng là sẽ biến mất, nhưng dù sao thì mình cũng đang sống gần biển mà, nên không cần phải lo cho lắm."

Vô Hải nhìn lên bầu trời, ngắm nhìn biển trời xanh không có lấy một hàng mây trắng nào cậu thì thầm trong miệng nói.

"Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi mà trời vẫn chưa có dấu hiệu mưa à... mình không thể tiếp tục chỉ bú nước dừa được nữa, thức ăn thì đã cón con lơn rừng ban nãu rồi..."

Suy nghĩ một hồi, Vô Hải đã đi đến một quyết định.

"Vào rừng tìm nước thôi, mong rằng nơi này sẽ có một con sông."

Sau đấy, Vô Hải đợi khoảng nữa tiếng nữa cho đến khi cây Đinh Ba rã ra thành nước, cậu liền chạy ra biển tạo ra một thanh đinh ba khác rồi bắt đầu tiến vào rừng để đi tìm nước.

Vô Hải cầm trên tay Đinh Ba, liên tục vung vẩy nó để đánh bay mấy cái bụi cỏ đi, tạo ra một con đường an toàn để cậu có thể di chuyển, phòng ngừa bụi gai rắn độc côn trùng các loại.

Khu rừng này không quá rậm rạp và phức tạp nhưng lại rất khó để một người có thể di chuyển. May là Vô Hải đã có Đinh Ba trong tay khiến việc di chuyển của cậu trở nên dễ dàng hơn hẳn.

"Đúng là tiện lợi thật!" Vô Hải vui vẻ mà nói ra.

Bổng dưng, từ phía bên phải, một con sói lao ra đập thẳng vào người Vô Hải đẩy ngã cậu ra đất.

"Cái...!" Vô Hải bất ngờ vô thức thốt lên.

Nhưng còn chẳng để cậu kịp nói thêm cái gì con sói đó đã để lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn lao thẳng đến cái cổ của Vô Hải mà cắn tới.

"Hự!"

Vô Hải nhanh chóng năng đinh ba lên, theo bản năng mà đỡ lấy phát cắn chết người này của nó.

Keng! Hằng răng của con sói ắn thẳng vào cán của Đinh Ba, lực cắn mạnh khiến Đinh Ba của Vô Hải nứt ra vài vết.

Lực cắn và đẩy của nó quá mạnh khiến Vô Hải phải nghiến răng, hai tay run rẩy mà chống đỡ.

Vô Hải liên tục đạp vào người con sói ba lần. Đến tận phát thứ ba con sói mới không chịu được nữa nhả ra và bị đá bay ra ngoài.

Vô Hải đứng bật dây, cầm theo thanh Đinh Ba lao lên mà vụt thẳng vào đầu con sói.

Con sói nhanh nhạy nhảy ra, hoàn toàn tránh được đòn tấn công của Vô Hải.

Con sói lần nữa lao lên, vung ra móng vuốt, Vô Hải nghiêng người, suýt soát tránh thoát được đòn hiểm của con sói.

Chiếc áo của Vô Hải bị cạo ra ba đường, da của cậu cũng bị rạch ra ba vết cào nhỏ không để kể vẫn đủ nhói để Vô Hải nhíu mày.

Vô Hai vung Đinh Ba, quật bay con sói về phía gốc cây.

Đùng! Con sói đũng thẳng vào gốc cây khiến nó rung lên, lá rơi tá lã không ngừng.

Cơn đau ập lên người con sói khiến bó tru lên, có vẻ như một khúc xương nào đó của nó đã gãy.

Phập! Tròng mắt con sói tràn đầy tơ đỏ, máu bắt đầu phun ra từ miệng nó, tròng mắt phóng to ra nhìn chằm chằm Vô Hải, chết mà không nhắm mắt.

Máu tươi bắt đầu phun ra và chạy thành vũng đầy đất

Hai chân Vô Hải run lên, cậu cố bám vào cây đinh ba nhưng vẫn không cầm cự nổi mà ngã xuống đất.

Vô Hải liên tục thở dốc không ngừng, mồ hôi bắt đầu chảy đầy gượng mặt cậu, tầm mắt Vô Hải mờ mờ, đầu óc thì đau nhức ong ong liên túc, hai chân hai tay thì run rẩy không ngừng.

"Phù, phù, phù..." Vô Hải cố gấng điều chỉnh lại nhịp thở để ổn định lãi tinh thần và cơ thể.

Cậu bám lấy thanh Đinh Ba mà từ từ đừng lên. Đang khi cậu định lại gần xác của con sói thì bổng dưng, một đống các loại dây leo từ đằng sau những bụi cỏ phóng ra, tóm lấy xác của con sói rồi lôi nó vào sâu trong rừng

"...Hả?"

Tất cả xảy ra nhanh đến mức Vô Hải còn không kịp phản ứng như thế nào, đúng hơn là cậu còn chả biết phải biết phản ứng ra sao.

Nhưng thứ duy nhất cậu biết được là, bản thân mình phải rời khỏi đây ngay lập tức....
Vô Hải rời xa khỏi nơi vừa xảy ra với cuộc chiến với con sói ban nãy mà tiếp tục tiến tới.

Nhưng dù đã đi được gần nửa tiếng đồng hồ, sắp đến lúc cây Đinh Ba phải biến mất mà cậu vẫn chẳng thể tìm thấy được một dòng sông hay một con suối nào cả.

"Thật là kỳ lạ, chẳng lẽ ở trên cái đảo này không có sông hồ gì cả à? Thôi nào, đừng đùa với tao chứ!"

Đang lúc Vô Hải không biết phải làm như thế nào, bổng dưng Vô Hải cảm nhận thấy, Thanh Đinh Ba trong tay mình tự dưng run lên với biên độ rất nhẹ.

"Cái quái gì vậy...?" Vô Hải tự hỏi trong lòng, nhưng theo bản năng, vì một lý do nào đó mà cậu nhắm mắt lại, cảm nhận.

"Phía trước... có nước?"

Vô Hải mở mắt ra rồi lẩm bẩm teong miệng nhìn cây Đinh Ba trong tay mình một lát rồi tiếp tục tiến về phía trước. Mà đi được một lúc thì cậu nghe tiếng chảy ào ào của nước.

Gương mặt cậu nở một nụ cười vội chạy về phía trươc và phát hiện ra cái hồ lớn khá chi là rộng.

"Hồ! Là hồ!" Vô Hải vui mừng la lên sau đấy lao lên chạy gần bờ hồ.

Đùng! Một tiếng nổ lớn do có một vật gì đẩy bổng lao ra khỏi mặt nước vang lên. Một con cá sấu khổng lồ đang há rộng cái miệng của nó, để lộ ra hàm răng trông như có thể xẻ đôi một người đàn ông trưởng thành bất cứ lúc nào, hướng thẳng về phía Vô Hải mà tới.

Khi Vô Hải còn đang đờ người ra thì hàm răng của sâu đã sượt ngang qua người cậu và chỉ còn chờ một phát cắn dứt điểm nữa mà thôi.

Cặp!! Hai hàm răng của con cá sấu cắn mạnh vào nhau, không có máu hay xác người bay ra, Vô Hải đã kịp thời cúi xuống để tránh đi phát cạp chết người của con cá sấu.

Với gương mặt chảy mồ hôi của mình, Vô Hải nhảy ra rồi vung Đinh Ba chọc thẳng vào người con cá sấu.

Đinh Ba bay đến, chuẩn chỉ đâm thẳng vào lớp da của nó, nhưng lại không thể đâm xuyên qua vì da của con cá sấu này quá chi là dai và chắc. Cây Đinh Ba thậm chí chỉ có thể rạch ra được một đường trân da nó chứ thậm chí còn chả đủ để chảy máu ra.

Vô Hải sợ hãi lập tức nhảy ra. Con cá sấu quay người, dùng tốc độ năm mươi cây số một giờ lao về phía Vô Hải mở rộng hàm răng lần nữa có ý định xé cậu ra làm đôi.

Vô Hải bất ngờ vung Đinh Ba đánh thẳng vào con cá sấu nhưng nó lại không hề hấn gì.

Tốc độ của nó nhanh như một chiếc xe máy, Vô Hải hiển nhiên là không thể chạy thoát khỏi nó được rồi.

Con cá sấu lao lên, nhắm vào Vô Hải mà cắn lần thứ hai. Nhưng Vô Hải lại lần nữa thoát khỏi mà tránh sang một bên.

Con cá sấu tỏ rõ vẻ bực mình, nó xoay người, vung đuôi đánh bay Vô Hải vào gốc cây bên cạnh.

Vô Hải nâng Đinh Ba lên đỡ, nhưng lực đánh của con cá sâu là quá mạnh, nó vẫn đập cậu bay thẳng vào gốc cây bên cạnh.

"Khục!" Vô Hải ho ra vì chấn động, lưng cậu đau nhói và toàn thân trở nên tê liệt. Con cá sấu lao lên lần thứ ba rồi há rộng hàm ra.

Vô Hải cắn răng cố gắng đứng dậy, cậu biết rằng nếu bị cá sấu gặm phải thì có chúa mới cứu được cậu thôi.

Vô Hải nhìn con Cá Sấu đang lao tới, lập tức như nhìn thấy một cái gì đó, nâng Đinh Ba lên chọc thẳng vào cổ họng đang há to ra của nó.

Con cá sấu bất ngờ, nó lập tức muốn dừng lại nhưng do quán tính từ tốc độ của nên hiển nhiên việc đó là không thể, dù tốc độ của nó đúng là đã có chậm lại thật.

Nửa tiếng đã trôi qua.

Bổng dưng, cây đinh ba trên tay Vô Hải tan ra hóa thành nước rồi ngấm mặt đất.

Tròng mắt Vô Hải co lại lập tức nhảy sang một bên, vừa hay tránh khỏi đòn của con cá sâuơ.

Con cá sấu cũng vô cùng bất ngờ với việc này, nó lần nữa tăng tốc lao lên, nhưng Vô Hải đã tránh ra từ lâu nên hàm của nó thay vì cắn trúng cậu thì lại vô tình xé nát cái cây ở đằng sau Vô Hải.

Nếu không phải ban nãy con cá sấu vì giật mình mà chậm lại tốc độ thì có khi nó đã bắt kịp Vô Hải rồi đấy.

Con cá sấu lắc lắc đầu rồi lần nữa xoay qua tấn công Vô Hải. Vô Hải nhận ra tình hình không ổn, biết rằng mình không thể chạy thoát khỏi con cá sấu vì tốc độ của nó quá nhanh, cậu liền quyết định chạy đến cái hồ, ý định lần nữa tạo lại Đinh Ba.

Thế nhưng con cá sấu đã dí đến sát người Vô Hải, Vô Hải nhún chân nhảy đến cái hồ. Con cá sấu cũng bật người lên không trung há to miệng tấn công Vô Hải.

Vô Hải quay lại nhìn, cái họng đỏ như thịt bò tươi của con cá sấu đã ngay trước mặt cậu, nó chắc chắn sẽ xé Vô Hải ra làm đôi trước khi cậu kịp chạm đến hồ nước.

Vô Hải nghiến răng cậu cố với tới cái hố nhưng lại không tới, Vô Hải xoay người, vung bàn tay trống trơn của cậu thẳng về phía con cá sấu như lúc cậu làm với con Lợn Rừng.

Nhưng lần này, không có cây Đinh Ba nào được tạo ra cả. Năng lực tạo Đinh Ba của Vô Hải yêu cầu cậu cần phải chạm tay vào nước.

Nhưng mà, một điều kỳ diệu đã xảy ra, thay vì một Thanh Đinh Ba, nước dưới cái hồ bổng dưng bay lên, từ từ ngưng tụ lại rồi biến thành một quả cầu nước, thuận theo cú phóng tay của Vô Hải mà bắn thẳng vào họng con Cá Sấu ngay trước khi nó kịp chạm đến Vô Hải.

Đùng! Tiếng nước nổ văng lên, con cá sấu bật ngửa ra sau, đó cũng là tiếng mà Vô Hải rơi xuống nước.

Con cá sấu bay xuống mặt đất. Vô Hải chống lai cơn đau tới từ hông của mình mà run rẩy đứng dậy.

Vô Hải từ từ nâng lên bàn tay, nước cũng từ từ ngưng tụ thành ánh sáng rồi vỡ nát ra thành hình dáng của một thanh Đinh Ba.

Vô Hải thở dốc kịch liệt không thể kiềm chế được, dòng nước cuồn cuộn chảy ngang qua chân Vô Hải.

Cậu chọc mũi cùa thanh đinh ba xuống gần mặt nước, nước bắt đầu hướng lên trên rồi ngưng tụ lại thành một quả cầu nước. Sau đấy Vô Hải vung mạnh thanh Đinh Ba, Viên Đạn nước phóng thẳng về phía con cá sấu lần nữa đánh bật nó ra sau.

Vô Hải lao tới nhảy thẳng lên cao rồi chọc thanh đinh ba vào lưng con cá sấu sau đấy bật vào khu rừng mà chạy mất.