Chương 56: Bắt cóc tiểu Triệu Mẫn
- Trò mèo.
Phạm Thiên xoay người vung tay lên và những mũi tên bay tới giống như bị cuốn vào một vòng xoáy. Hắn tóm lấy những mũi tên này và lập tức ném trả chúng về phía đối phương.
Thần tiễn bát hùng vội vã né tránh những mũi tên của chính mình và lúc này đám lính Nguyên cũng đã tiếp cận Phạm Thiên.
Khoảng cách gần như thế này nếu là trước đây Phạm Thiên chỉ có thể sử dụng thân pháp để né tránh sau đó mới dùng côn phá trận nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
Chấn Kinh Bách Lý!!!
Phạm Thiên hai tay vận kình bắn ra chưởng lực kinh người hất văng đám lính Nguyên ra xa. Lúc này trên tay của hắn liền xuất hiện cây trường côn của mình và lập tức ra tay.
Linh Nhi Côn trong tay Phạm Thiên vẽ một đường Cung Bộ Hoành Tảo (quét ngang theo vòng cung) đánh văng hàng loạt tên lính Nguyên.
Trong lúc này Huyền Minh nhị lão từ phía sau bỗng nhiên hai mặt giáp công sử dụng Huyền Minh Thần Chưởng áp sát Phạm Thiên.
Phạm Thiên một tay đâm trường côn sử dụng Trực Đảo Hoảng Long đánh bay Lộc Trượng Khách và tay còn lại sử xuất Hàng Long Thập Bát Chưởng đối chưởng với Hạc Bút Ông.
Hạc Bút Ông biết rõ mình không phải là đối thủ của Phạm Thiên nên không lựa chọn đối cứng mà lựa thế lui lại phía sau. Bàn tay của Hạc Bút Ông run lên, mặc dù đã kịp lui lại nhưng chỉ bằng chưởng kình Phạm Thiên đã khiến cho hắn bị thương không nhẹ.
Lúc này Lộc Trượng Khách bất ngờ áp sát một lần nữa và vung cây quải trượng sừng hươu của mình lên.
Phạm Thiên bỗng cảm thấy nội kình trong cơ thể của mình dâng trào lên sau đó liền bình thường trở lại. Hắn nhìn hành động kỳ lạ giống như tự sát của Huyền Minh nhị lão khi liên tục áp sát mình thì liền hiểu ra.
- Ha ha ha!!!
Lúc này Triệu Mẫn đứng ở xa cũng phát ra tiếng cười đắc ý.
- Phạm Thiên! Ngươi đã trúng phải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán của ta rồi. Đây là loại độc vô hình vô vị, nó sẽ khiến ngươi mất hết nội công và trở nên thoát lực. Ngươi sẽ không thể thoát khỏi tay ta được đâu!!!
Triệu Mẫn vừa nói xong thì Huyền Minh nhị lão liền muốn ra tay bắt lấy hắn.
Nhưng đối mặt với cảnh này Phạm Thiên lại không hề tỏ ra hoảng sợ trái lại còn mỉm cười khinh thường.
Thái độ này của Phạm Thiên khiến trong lòng của Triệu Mẫn dâng lên một cảm giác hết sức bất an.
- Cẩn thận!!!
Triệu Mẫn quát lên nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Cây trường côn trong tay Phạm Thiên như hóa thành một ngọn giáo đâm về phía Lộc Trượng Khách.
- Hự!!
- Không!!!
Hạc Bút Ông thấy huynh đệ của mình bị Phạm Thiên dùng trường côn đâm thủng lồng ngực thì kinh hãi. Hạc Bút Ông vội vàng lao tới những Phạm Thiên đã nhấc bổng cả cơ thể của Lộc Trượng Khách lên và đánh về phía lão ta.
Hạc Bút Ông bị thân thể của Lộc Trượng Khách bay tới thì liền đưa hai tay ra đón lấy nhưng do tầm mắt bị che khuất nên lão ta không thấy Phạm Thiên đã nhảy lên cao.
Mãnh Hổ Khiêu Giản!!!
Xương sọ của Hạc Bút Ông lập tức bị Phạm Thiên đánh nát bét.
Triệu Mẫn đứng ở xa thấy hai đại cao thủ dưới tay mình bỏ mạng trong nháy mắt như vậy thì ngỡ ngàng.
- Ngươi… tại sao Thập Hương Nhuyễn Cân Tán không có tác dụng!?
Phạm Thiên quay qua nhìn Triệu Mẫn và nói:
- Thập Hương Nhuyễn Cân Tán quả là một loại thiên hạ kỳ độc, nếu như là kẻ nào khác thì chắc chắn đã trúng chiêu của ngươi rồi. Đáng tiếc là ngươi lại gặp phải ta.
Thần tiễn bát hùng thấy Phạm Thiên quay qua nhìn Triệu Mẫn thì hoảng hốt chạy tới cản trước người nàng.
- Bảo vệ quận chúa!!!
Đám lính Nguyên nhanh chóng tạo thành một vòng tròn xung quanh Triệu Mẫn và chĩa vũ khí về phía Phạm Thiên.
- Tiểu quận chúa, ta nghĩ ngươi biết rõ hậu quả của việc đối đầu với ta là như thế nào rồi. Ta nhắc lại một lần nữa nếu như ngươi nghĩ đám người này có khả năng cản được ta thì ngày hôm nay sẽ có không ít kẻ phải bỏ mạng tại sơn trang này đấy.
Phạm Thiên nói xong thì chỉ đứng đó chờ xem phản ứng của Triệu Mẫn.
- Các ngươi mau lui ra.
Triệu Nhất Thương trong thần tiễn bát hùng vội vàng nói:
- Quận chúa, kẻ này rất nguy hiểm!
Triệu Mẫn lúc này quát lớn:
- Chuyện đó còn cần ngươi phải nhắc nữa sao? Nếu như hắn muốn làm hại ta thì các ngươi cũng chẳng thể làm được gì, mau tránh ra!
Thần tiên bát hùng lúc này mới cung kích tránh sang một bên. Triệu Mẫn đi tới trước mặt Phạm Thiên và nói:
- Rốt cuộc thì ngươi muốn gì?
Phạm Thiên cười đáp:
- Ta muốn gì không quan trọng mà là tiểu quận chúa muốn gì mới đúng.
- Ta?
Triệu Mẫn chỉ vào mình hỏi lại.
- Tiểu quận chúa muốn chuyện này chỉ là một gợn sóng nhỏ lướt qua hay muốn ta trở thành kẻ địch của Nhữ Dương Vương Phủ?
Triệu Mẫn sao có thể không nghe ra là Phạm Thiên đang uy hiếp chính mình. Nhưng nàng không có cách gì để phản kháng lại cả, mọi âm mưu quỷ kế trước thực lực tuyệt đối của hắn dường như là vô dụng.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Phạm Thiên tiến thêm vài bước tiwis gần Triệu Mẫn và nói:
- Ta đương nhiên là lo sợ Nhữ Dương Vương Phủ và quan binh triều đình truy nã ta rồi. Để tránh phiền phức không đáng có thì ta đành phải mang tiểu quận chúa theo một thời gian vậy.
Triệu Mẫn nghe vậy thì theo bản năng lùi lại một bước nhưng sau đó lại bị câu nói tiếp theo của hắn khiến cho ngừng lại.
- Tiểu quận chúa có thể tự nguyên đi theo ta hoặc là ta sẽ giết sạch những người ở đây rồi bắt ngươi đi. Tùy ngươi chọn…
Triệu Mẫn tức giận đến nghiến răng nhìn Phạm Thiên, hai lựa chọn này có gì khác nhau sao? Cuối cùng thì nàng vẫn sẽ bị bắt làm con tin.
- Phạm đại cao thủ quả nhiên là cường thế, một nữ tử yếu đuối như ta làm gì còn lựa chọn nào khác là nghe theo ngài cơ chứ.
Phạm Thiên không hề tức giận trước những lời mỉa mai của Triệu Mẫn.
- Tiểu quận chúa quá khen rồi.
Nói xong Phạm Thiên liền nhìn về phía đám thần tiễn bát hùng còn đang đứng ở bên. Triệu Mẫn liền hiểu ý và quay qua nói.
- Các ngươi hãy cứ trở về nói với cha ta rằng ta sẽ đi theo người này một thời gian. Ta vẫn an toàn không cần người phải lo lắng.
Phạm Thiên nghe vậy thì không tỏ thái độ gì, cho dù Nhữ Dương Vương biết được chuyện này thì chừng nào Triệu Mẫn còn ở trong tay hắn thì lão ta sẽ không dám vọng động.
Thần tiễn bát hùng nghe Triệu Mẫn ra lệnh thì liền nhìn nhau một chút sau đó kéo theo đám lính Nguyên rời đi.
Lúc này Phạm Thiên mới quay qua nhìn Triệu Mẫn và nói:
- Tiểu quận chúa chắc hẳn là có quen biết chủ nhân sơn trang này chứ nhỉ. Không biết ngươi có thể giúp ta hỏi xem ông ta có thể cho ta "mượn" chút vàng bạc không?
Triệu Mẫn nghe vậy thì trừng mắt lườm Phạm Thiên, làm gì có kẻ nào lại quang minh chính đại đi vào nhà người khác đòi lấy của cải của họ như vậy chứ?
Triệu Mẫn mỉa mai:
- Ngươi lấy nhiều kim ngân bảo thạch như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngươi định kiếm tiền nuôi quân tạo phản hay sao?
Phạm Thiên đáp:
- Nếu ta muốn tạo phản thì ta chẳng cần tới kim ngân tài bảo, cứ đột nhập vào hoàng cung giết sạch đám hoàng thất là xong. Dù sao trên đời này cũng chẳng có ai có thể cản được ta.
Đương nhiên để lật đổ một triều đại không phải chỉ cần giết người lãnh đạo nó là xong. Nhưng hiện tại người Hán cực kỳ căm hặn Nguyên triều nên nếu như hoàng đế chết thì lập tức sẽ có nghĩa quân nổi dậy lật đổ Nguyên triều.
Triệu Mẫn nghe vậy thì chỉ biết im lặng mà dẫn Phạm Thiên đi gặp chủ nhân sơn trang này.
Chủ nhân sơn trang này mặc dù không thích thú lắm nhưng sau khi đứng ngoài chứng kiến sự lợi hại của Phạm Thiên thì chỉ biết ngoan ngoãn dâng lên của cải của mình.
- Ta chỉ cần vàng bạc và bảo thạch cùng một số thứ linh tinh thôi. Những thứ còn lại ngươi cứ giữ.
Chủ nhân sơn trang thấy Phạm Thiên trộm cắp mà còn kén chọn như vậy thì vừa khó hiểu lại vừa mừng rỡ vì đa phần tài sản của lão ta tới từ khế ước ruộng đất, ngân phiếu cùng đồ cổ.
Phạm Thiên đổi toàn bộ số vàng bạc lấy được trao đổi với hệ thống thì nhận được hơn 9000 kim nguyên bảo thì mừng rỡ. Quả nhiên đi tới nơi này là một lựa chọn sáng suốt.
Có điều hiện nay việc Phạm Thiên đi ăn trộm đã để lộ ra ánh sáng nên hẳn là những kẻ có tiền sẽ trở nên cảnh giác và giấu của cải của mình đi. Cho nên việc kiếm tiền bất chính này của hắn sẽ khó mà tiếp tục được.
Có điều với số tiền hiện tại Phạm Thiên nghĩ rằng mình có thể bồi dưỡng yêu thú của mình đạt tới tư chất cao nhất.
-------☆☆☆☆-------