Chương 229: Tìm hiểu

Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 229: Tìm hiểu

Sáng sớm hôm sau Phạm Thiên rời giường thì khẽ quay lại nhìn ba tấm thân trắng nõn ở trên giường. Hắn lấy chăn đắp lên người tam nữ sau đó thì liền ra khỏi phòng.

Phạm Thiên dự định đi tìm Mai Du Tần để nói chuyện, do nàng có khả năng quan sát từ rất xa nên hắn rất khó tìm được tung tích của nàng nên bắt buộc phải chờ đối phương tiếp cận.

Đêm hôm trước Phạm Thiên có chút bận rộn nhưng cũng may là hắn đã bố trí từ trước một loại thủ đoạn nhỏ để có thể tiến hành truy tung vị trí của Mai Du Tần.

Phạm Thiên đi vào trong một khu rừng ở bên sườn núi và tìm được một sơn động nhỏ nằm khuất sâu ở bên trong. Mai Du Tần chính là đang ở bên trong này.

Vừa tiến vào bên trong sơn động thì liền thấy được Mai Du Tần đang ôm gối ngồi ngủ. Không hiểu sao nàng khiến cho Phạm Thiên có cảm giác như trong nội tâm đang rất sợ hãi điều gì đó.

Phạm Thiên không hiểu quá rõ về thân thế của Mai Du Tần nên nếu muốn tạo hảo cảm thì cần phải lựa chọn làm quen theo cách bình thường nhất, nếu cần thì hắn có thể không tiếc trở mặt với Thiên Ma Thần Quân mà giết chết Dân Bách Phong để giúp báo thù cho nàng.

Mục đích của hắn chính là Bát Đại Kỳ Bảo nên sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được. Lại nói Dân Bách Phong chẳng có liên hệ gì với Phạm Thiên, quan hệ giữa các đệ tử của Thiên Ma Thần Quân cũng không phải thân thiết ngược lại còn rất gay gắt. Không phải kẻ nào cũng thân thiện như Thôi Thường Hy.

Quyết định như vậy xong Phạm Thiên liền giải trừ ẩn nặc khí tức và tiến thêm vài bước.

Lúc này Huyền Vũ Phá Thiên Cung lập tức rung lên phát ra tín hiệu nguy hiểm cho Mai Du Tần khiến nàng bừng tỉnh đưa tay tóm lấy cây cung.

Phạm Thiên vội hô lên:

- Đừng bắn, ta không có ác ý!

Mai Du Tần nhận ra người tới là Phạm Thiên thì không chút do dự kéo cung bắn ra một mũi tên.

Một mũi tên xoay tròn bay tới khiến Phạm Thiên không thể mạo hiểm tóm lấy nó, nên nhớ đây là tên bắn ra từ Huyền Vũ Phá Thiên Cung, da thịt của hắn còn chưa đủ sức phòng ngự công kích của Địa Cấp thượng phẩm hồn khí đâu.

Phạm Thiên vội vàng né tránh thì bất ngờ mũi tên liền đổi hướng.

!!

Phạm Thiên có chút nhíu mày sau đó liền vận lên nội kình đánh về phía mũi tên.

- Rắc!

Mũi tên gãy làm hai và rơi xuống đất, Phạm Thiên lúc này có chút khó chịu nhìn Mai Du Tần thì bỗng nhiên thấy bên dưới tấm bịt mắt của nàng là một đôi má đỏ ửng.

- Đăng đồ tử!

Phạm Thiên mới nhớ là tối qua mình vừa cho nàng xem tranh tả thực nên việc nàng công kích hắn là có thể hiểu được.

Nhưng Phạm Thiên vẫn nói:

- Đăng đồ tử cái gì? Ngươi mới là người đã lén lút tới nhìn trộm ta kia mà.

Mai Du Tần nghe Phạm Thiên nói đã biết mình nhìn trộm hắn cùng tam nữ thì có chút lúng túng. Việc này quả thực là do nàng sai trước.

Phạm Thiên muốn giảm bớt không khí gượng gạo thì liền lên tiếng trước:

- Chuyện đó bỏ qua đi, ta muốn biết là tại sao đêm qua muộn như vậy mà tiểu thư lại tới tìm ta.

Mai Du Tần cố gắng không nghĩ tới hình ảnh mình nhìn thấy đêm hôm trước và đáp:

- Ta… ta muốn tới hỏi công tử về chuyện mà ngươi đã nói hôm qua, là về kẻ đã tàn sát người của Đại Đô Môn.

Phạm Thiên thấy nàng hỏi tới chuyện này thì liền biết cơ hội của mình tới rồi. Hắn hỏi:

- Về chuyện đó… xin cho ta hỏi là tiểu thư có quan hệ thế nào với Đại Đô Môn.

Mai Du Tần bỗng nhiên trở nên im lặng sau đó mới nói:

- Ta… ta là người của Đại Đô Môn…

Phạm Thiên cảm thấy câu trả lời của Mai Du Tần có chút không thỏa đáng nên hỏi lại:

- Vậy tại sao ngày hôm đó khi Đại Đô Môn bị tàn sát ngươi lại không có mặt?

Một cao thủ như Mai Du Tần hơn nữa lại có trong tay Huyền Vũ Phá Thiên Cung nếu như tiến hành phục kích từ xa thì Chân Bách Phong thân mang trọng bệnh không thể nào đủ sức truy đuổi thậm chí có thể bỏ mạng trong tay nàng.

Nhưng Mai Du Tần lúc đó lại không có mặt ở Đại Đô Môn không phải là quá trùng hợp sao.

Đối diện với câu hỏi của Phạm Thiên Mai Du Tần có chút khó trả lời nói:

- Ta… là con gái của môn chủ, lúc đó ở sau núi nên…

Con gái của môn chủ Đại Đô Môn?

Câu trả lời này càng khiến Phạm Thiên nghi ngờ. Tại sao Mai Du Tần không nói ra điều này ngay từ đầu, chuyện này đâu có gì phải giấu diếm?

Hơn nữa thêm vào việc ở sau núi cũng rất khó tin, khả năng cảm nhận khí lưu của Mai Du Tần là tới từ Huyền Vũ Phá Thiên Cung. Cho dù là Phạm Thiên chưa khai mở thần thức cũng có thể phát hiện được khí lưu cách đây hàng dặm, Mai Du Tần có thể tránh thoát được cảm giác của hắn thì phạm vi cảm nhận khí của nàng chắc chắn là lớn hơn hắn.

Như vậy Chân Bách Phong tới diệt Đại Đô Môn với động tĩnh lớn như vậy mà nàng không phát hiện ra sao?

Câu trả lời chắc chắn là do Huyền Vũ Phá Thiên Cung không muốn nàng phát hiện ra nên đã tiến hành che giấu.

Xem ra mối quan hệ của Mai Du Tần với Đại Đô Môn cũng không tốt lắm nên Huyền Vũ Phá Thiên Cung mới hành xử như vậy.

Lại nói Phạm Thiên nhớ rằng tên tiểu môn chủ của Đại Đô Môn đúng là loại hoàn khố rác rưởi. Trong một đêm mưa gió chỉ vì không muốn bị phá hỏng tâm tình mà liền cho người đuổi Chân Bách Phong ra khỏi quán rượu mới dẫn đến họa diệt môn.

Kết hợp đủ loại thông tin thì Phạm Thiên liền bắt đầu sửa đổi dự định của mình.

Việc Mai Du Tần lặn lội đi tìm kẻ đã diệt Đại Đô Môn để báo thù có lẽ chỉ là để tận nghĩa. Nếu vậy thì với loại tính cách này Phạm Thiên không chỉ cần giúp nàng báo thù mà phải tập trung vào tâm tình của đối phương.

Hiển nhiên đối phương khuyết thiếu thân tình nên mới trân trọng một gia đình đã chết mà cố gắng báo thù cho đối phương.

Biết được điều này thì Phạm Thiên đã có cách để gia tăng hảo cảm và hạ thấp lòng cảnh giác của đối phương rồi.

Phạm Thiên tỏ vẻ trầm tư một lúc rồi nói:

- Nếu như ngày hôm đó tiểu thư không có mặt tại nơi đó thì sao lại biết được kẻ sát hại môn phái của mình là đệ tử của Thiên Ma Thần Quân?

Mai Du Tần lập tức đáp:

- Ta đã đi thăm dò rất lâu và cuối cùng tra hỏi được từ một môn phái thuộc tà phái thông tin này. Kẻ có đủ sức mạnh và lý do để diệt Đại Đô Môn quả thực là chỉ có Hắc Phong Bang của tà phải mà thôi.

Phạm Thiên hơi nhíu mày, biết được từ một môn phái thuộc tà phái?

Phải biết việc Chân Bách Phong tấn công Đại Đô Môn chỉ là ngẫu nhiên, không có bất cứ kẻ nào còn sống để làm nhân chứng cả ngoại trừ đội số 3 của Hắc Phong Bang, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra.

Như vậy kẻ truyền tin này ra chỉ có thể là người của Hắc Phong Bang, cụ thể hơn là các đệ tử của Thiên Ma Thần Quân.

Thôi Thường Hy cùng Chân Bách Phong có thể loại trừ vì hai người này sẽ không đi làm những chuyện như thế. Như vậy thì chỉ còn tên nhị sư huynh và tứ sư huynh của mình là có hiềm nghi lớn nhất.

Phạm Thiên càng thêm nghiêng về nhị sư huynh Đào Nguyệt Thiên vì đối phương được thể hiện ra là một kẻ vô cùng mưu mô.

- Vậy ngươi tới đây là muốn nhờ Kiếm Hoàng đại nhân giúp ngươi báo thù rửa hận sao?

Thấy Mai Du Tần khẽ gật đầu thì Phạm Thiên liền nói tiếp:

- Vậy có lẽ Mai tiểu thư không gặp may rồi, hiện giờ kẻ mà ngươi tìm đang ở một nơi mà ngươi không thể tới được.

Phạm Thiên sau khi rời khỏi Tống Võ Môn thì đã nhận được tin tức về việc Chân Bách Phong tấn công vào môn phái này.

Mọi việc quả thật giống như Phạm Thiên đã dự đoán từ trước, Chân Bách Phong thân mang trọng bệnh có thể phát tác bất cứ lúc nào nên hắn hành đông như vậy là có ý muốn tự sát. Nhưng trước khi chết Chân Bách Phong vẫn muốn gây ra tổn thất cho chính phái thì mới yên tâm nhắm mắt.

Có điều Chân Bách Phong không ngờ tới việc Lưu Viên Tán đã luyện thành Truy Nghĩa Huyễn Ảnh Kiếm Thuật nên còn chưa kịp gây ra tổn thất gì lớn đã bị hắn cản lại.

Thậm chí do tiêu hao quá lớn trong lúc chiến đấu Chân Bách Phong thiếu chút nữa đã bị Lưu Viên Tán lấy mạng.

May mà lúc đó thủ lĩnh đội số 3 Nam Chung Bảo dẫn theo Hắc Phong Bang tức tốc chạy tới nên mới kịp cứu Chân Bách Phong một mạng.

Đội số 3 của Hắc Phong Bang dùng một cái giá lớn đem Chân Bách Phong lúc này đã phát bệnh chạy đi và đưa về Thiên Mã Cung để chạy chữa.

Đây quả thực là thất bại vô cùng nhục nhã đối với Thiên Mã Cung nhưng Tống Võ Môn cũng mất mặt không kém do bị một mình Chân Bách Phong phá vỡ cửa thành xông vào tàn sát rất nhiều môn hạ nên cả hai đều không có mặt mũi tuyên truyền việc này ra ngoài.

Chỉ có vài người hữu tâm như Phạm Thiên để người đi điều tra mới có thể biết được mà thôi.
-------☆☆☆☆-------