Chương 233: Luận Kiếm Đường
Phạm Thiên nhìn Mai Du Tần đang cố gắng né tránh những thanh kiếm do hắn khống chế bằng dĩ khí ngự kiếm thì liền thu chúng về và nói.
Dĩ khí ngự kiếm không khó sử dụng, chỉ cần có thể làm được nội khí ngoại phóng là về cơ bản đã có thể làm được chiêu này rồi.
Mặc dù là vậy nhưng nếu không có khả năng điều khiển khí đủ cao thì chỉ có thể đem kiếm giống như mũi tên mà ném thẳng đi chứ muốn dùng nó thi triển kiếm pháp thì khó vô cùng.
Trường Bạch Sơn kiếm là thứ có nhiều nhất nên Phạm Thiên mới tiện tay lấy vài cái tới để giúp Mai Du Tần luyện tập cảm nhận khí lưu.
Hắn cũng không có ý định thực sự tấn công nàng nên không cần thần binh lợi khí gì, mấy thanh kiếm bình thường là được.
Mai Du Tần ngừng lại và tiến về phía Phạm Thiên, lúc này nàng đã tháo bỏ tấm bịt mắt do hắn đưa ra lý do là:
- "Thị giác, thính giác, cảm giác… đều có thể bị mê hoặc, nhưng nếu cùng lúc sử dụng tất cả giác quan thì sẽ khiến việc đánh lừa chúng trở nên khó hơn là chỉ đành lừa duy nhất hoặc một vài giác quan. Vì thế chúng ta cần phải huấn luyện toàn diện"
Phạm Thiên nói với nàng:
- Làm tốt lắm Du Tần, có lẽ không bao lâu nữa là ngươi có thể cảm nhận được khí lưu rồi. Khi đó việc tiến vào cảnh giới Vô Vi sẽ trở nên vô cùng đơn giản.
Mai Du Tần nghe Phạm Thiên khen ngợi mình thì ánh mắt hơi mơ màng nói:
- Tại sao ngươi lại muốn giúp ta trở nên mạnh hơn? Là vì kẻ thù của ta là kẻ đối địch với ngươi sao?
Phạm Thiên nhìn chăm chú vào Mai Du Tần một lúc lâu rồi mới đáp:
- Không hẳn, việc xử lý mấy vị sư huynh của ta thế nào sẽ do Thiên Ma Thần Quân quyết định nên ta không cần lo nghĩ nhiều về chuyện đó. Có lẽ là do cảm giác tội lỗi đi, Chân Bách Phong dù sao trên danh nghĩa cũng là sư huynh của ta nên việc hắn sát hại gia quyến của ngươi làm cho ta cảm thấy mình cần phải làm gì đó để đền bù cho ngươi. Hơn nữa…
Phạm Thiên tỏ vẻ như một kẻ đa sầu đa cảm vô cùng trọng nghĩa, cho dù trên quan niệm đối đầu với những sư huynh đệ khác nhưng vẫn muốn nhận một phần trách nhiệm cho hành động của họ.
Phạm Thiên cố tình vẽ lên nhân cách cao thượng này cố là để lừa gạt hảo cảm của Mai Du Tần mà thôi.
Quả thực là hảo cảm của nàng đối với Phạm Thiên liền thẳng tắp tăng lên sau khi nghe những lời này. Nàng vốn là con riêng của môn chủ Đại Đô Môn mẹ mất từ sớm nên vô cùng quý trọng thân tình.
Cho dù thê tử và con trai của cha nàng muốn xua đuổi thậm chí là làm hại Mai Du Tần thì nàng vẫn không muốn làm hại họ.
Lời giải thích của Phạm Thiên vô tình lại vô cùng hợp với cách suy nghĩ của Mai Du Tần nên ánh mắt của nàng liền trở nên nhu hòa.
Nhưng Phạm Thiên không biết rằng mình đã gãi đúng chỗ ngứa mà tiếp tục nói ra những lời mình đã chuẩn bị sẵn để gia tăng hiệu quả:
- Hơn nữa… khi nhìn thấy dung mạo của Du Tần tiểu thư ta không nhịn được mà muốn thân cận với ngươi nên đây cũng có thể nói là một cái cớ để tới gần ngươi.
Theo Phạm Thiên nghĩ thì tình cảm nam nữ là phương diện dễ đem lại hảo cảm nhất nên sau những lời chính nghĩa hào hùng thì hắn nên tập trung vào tâm tình của Mai Du Tần.
Mai Du Tần vốn đã nhìn nhận con người Phạm Thiên vô cùng tốt nên bây giờ những lời này lập tức như đòn chí mạng khiến nàng vô cùng bối rối.
- Cái… chuyện này…
Khuôn mặt Mai Du Tần đỏ ửng như trái táo mà không biết nói gì. Nàng cảm thấy hai tai mình nóng bừng lên khi nghe Phạm Thiên nói vậy.
Phạm Thiên cũng cảm thấy bất ngờ khi Mai Du Tần lại dễ rung động đến vậy, hắn vốn chỉ muốn dùng lời này làm bước đệm cho những lời tâm tình sau này tránh được cảm giác đột ngột nhưng không ngờ nó lại có hiệu quả ngoài sức mong đợi như thế.
- Chắc Du Tần tiểu thư cũng mệt rồi, hãy nghỉ ngơi chút đi.
Phạm Thiên bỗng nói ra lời này sau đó bỏ đi. Hắn nguyên bản chưa định rời đi sớm như vậy nhưng thông qua thái độ của Mai Du Tần thì hắn cần phải để những lời nói của mình lên men trong lòng nàng và để nàng tự tiến hành não bổ có lẽ sẽ có hiệu quả bất ngờ khi gặp lại.
Mai Du Tần thấy Phạm Thiên bỏ đi thì trong lòng có chút mất mát mà ôm lấy Huyền Vũ Phá Thiên Cung đặt ở tảng đá gần đó hỏi:
- Huyền Vũ, vừa rồi Phạm Thiên nói vậy là có ý gì…
Huyền Vũ Phá Thiên Cung nghe được câu hỏi dành cho mình nhưng thực chất là Mai Du Tần chỉ đang tự nói với mình thì có chút im lặng. Còn có ý gì nữa? Tên Phạm Thiên đó đang có ý đồ bất lương với ngươi chứ còn gì nữa!
Nhưng Huyền Vũ Phá Thiên Cung không dám nói ra lời này vì nó vẫn còn nhờ lời cảnh cáo của Phạm Thiên. Nếu nó dám phá hỏng kế hoạch của Phạm Thiên thì dám chắc nó sẽ phải nhận sự trừng phạt từ hắn. Nó biết rằng Phạm Thiên có đủ khả năng gây tổn thương đến mình.
Huyền Vũ Phá Thiên Cung lựa chọn giữ im lặng để cho tâm hồn thiếu nữ của Mai Du Tần bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ mơ màng.
……
Phạm Thiên tới gần trưa đã trở về sơn trang do hôm nay việc huấn luyện Mai Du Tần kết thúc khá sớm. Phạm Thiên cùng tam nữ dùng bữa trưa xong thì bỗng Đàm Hoa Liên nói:
- Phạm Thiên, Ân tổng sư sáng nay có tới thăm và hỏi ngươi mấy ngày nay sao chưa tới Luận Kiếm Đường đó. Ta có nói là ngươi đang cần tập trung luyện tập kiếm pháp nên mấy ngày nay không thể xuống núi được.
Phạm Thiên nghe Hoa Liên nói vậy thì gật đầu, xem ra vị Ân tổng sư này còn chưa quên việc xác nhận thân thế của hắn đâu. Chỉ khi nào Phạm Thiên có thể thi triển Trường Bạch Kiếm Pháp trước mặt Ân Tích Ngưu thì hắn mới thoát khỏi được sự nghi ngờ của đối phương.
- Được, vậy chiều nay chúng ta sẽ tới Luận Kiếm Đường một chuyến.
Phạm Thiên còn phải ở lại Trường Bạch Sơn thời gian dài, hơn nữa nơi này là nhà của Đàm Hoa Liên nên có thể tránh mọi xung đột không cần thiết là tốt nhất.
Nghỉ ngơi một lát sau đó Phạm Thiên liền cùng Đàm Hoa Liên, Tú Lệ và Y Hoa đi tới Luận Kiếm Đường. Trên tay Phạm Thiên lúc này cầm theo một thanh kiếm mà lúc trước hắn nhờ Hoa Liên lấy cho.
Phạm Thiên không phải kiếm đạo cao thủ nhưng dù gì hắn cũng thuộc hàng võ học tông sư, khi luyện Thiên Sơn Chiết Mai Thủ thì Phạm Thiên cũng phải nghiên cứu không ít kiếm lý hơn nữa hắn cũng đã học thuộc Trường Bạch Kiếm Quyết rồi.
Mặc dù không thể phát huy toàn bộ uy lực của bộ kiếm quyết này nhưng để đối phó với đám người tới Trường Bạch Sơn để học kiếm cũng đã đủ rồi.
Phạm Thiên vừa đặt chân tới Luận Kiếm Đường thì liền thấy được có khá đông người đang tập trung ở đây.
Đàm Hoa Liên giải thích:
- Hôm nay là ngày Luận Kiếm Đường tổ chức khảo thí sơ cấp để thu nhận học viên nên mới đông người như vậy.
Phạm Thiên gật đầu, về cơ bản thì Luận Kiếm Đường này là do những người dân làng xung quanh nơi này thành lập một là để cản lại bước chân của những kẻ muốn tới tìm Kiếm Hoàng để bái sư.
Kiếm Hoàng là thân phận bậc nào sao có thể rảnh rỗi gặp người tới bái phỏng mỗi ngày được. Luận Kiếm Đường sẽ thay Kiếm Hoàng tiếp những người này và đồng thời cũng dạy kiếm để tránh họ làm phiền Kiếm Hoàng.
Những người dân quanh đây hầu hết đều từng là môn hạ của Huyền Vũ Môn nên muốn sở hữu hệ thống võ học hoàn chỉnh nên được học kiếm của môn phái từng đứng đầu chính phái cũng đã là vinh dự vô cùng rồi. Còn về phần Trường Bạch Kiếm Quyết là do Kiếm Hoàng tự mình sáng tạo ra không thuộc Huyền Vũ Môn nên chỉ có một mình Đàm Hoa Liên biết mà thôi.
Ngoài ra những người này cũng có ý đồ riêng khi tiến hành dạy kiếm cho người ngoài. Chủ yếu là để tạo thiện duyên với những người tới đây tầm sư học đạo bởi Huyền Vũ Môn mặc dù từng là môn phái hùng mạnh nhưng giờ đã được giải thể nên sức mạnh tổng thể đã yếu đi nhiều và không hề phát triển thêm.
Nên nếu tạo được thiện duyên thì cũng sẽ góp phần củng cố địa vị của Trường Bạch Sơn trong võ lâm tránh kẻ khác có ý đồ bất chính.
Học viên của Luận Kiếm Đường được chia ra làm ba bậc là đồng kết, ngân kết và kim kết (trong truyện chỉ nhắc tới ngân kết và kim kết còn đồng kết là mình bịa ra đấy:v). Đồng kết là những người vượt qua khảo hạch và được truyền thụ kiếm thuật căn bản, chỉ có đạt tới ngân kết mới được truyền thụ tinh túy võ học còn kim kết thì đã có thể coi là đệ tử chân truyền và được phép học tuyệt học của Huyền Vũ Môn.
Chỉ có đạt tới kim kết mới được coi là một thành viên của Trường Bạch Sơn.
-------☆☆☆☆-------