Chương 111: Thành Cát Tư Hãn
* ild: một loại kiếm cong một lưỡi sử dụng bởi người mông cổ, google ild sword để xem hình.
Phạm Thiên còn chẳng thèm để ý tới đám binh lính này mà cùng Đà Lôi tiến về phía một căn lều lớn nhất nằm ở giữa doanh trại.
Đi tới trước chiếc lều thì Phạm Thiên liền thấy được một nam nhân lớn tuổi thân hình cao lớn đầu đội mũ sắt dưới cằm có một chòm râu màu xám. Kẻ này tuổi tác đã quá lục tuần nhưng hai mắt vẫn còn minh mẫn vô cùng.
Thành Cát Tư Hãn, kẻ đã thành lập nên Đại Mông Cổ Quốc hay còn gọi là đế quốc Mông Cổ, đế quốc rộng lớn có lãnh thổ trải rộng khắp lục địa Á - u.
Hiện giờ Thiết Mộc Chân còn đang trong thời kỳ phong độ đỉnh cao, chỉ có điều sau khoảng 2-3 năm nữa khi Tây Hạ bị tiêu diệt thì hắn cũng sẽ mắc phải bạo bệnh mà qua đời ở tuổi 65.
Phạm Thiên không phải người Hán nên hắn không có thù hằn gì với đế quốc Mông Cổ, kể cả sau khi đã xưng bá tại hai lục địa Á - Âu thành công thì quân Nguyên Mông của Hốt Tất Liệt cũng chưa bao giờ thành công xâm chiếm mảnh đất nhỏ hình chữ S nằm ở phía nam.
Không có thù hận nên Phạm Thiên nhìn Thiết Mộc Chân thuần túy với ánh mắt khâm phục nhà quân sự lỗi lạc trong lịch sử thế giới.
- Con ta Đà Lôi xuất binh tới Tương Dương nay lại bị ngươi bắt làm tù binh. Ngươi nói đi, ngươi muốn thứ gì?
Thiết Mộc Chân không nhìn Đà Lôi mà nói với Phạm Thiên. Hắn nghe Thiết Mộc Chân nói vậy thì liền hỏi lại:
- Đà Lôi nói sẽ trả một cái giá để chuộc lại mạng mình. Đại hãn thử nói xem mình có thể dùng cái gì để chuộc lại mạng con mình đây.
Thiết Mộc Chân nhíu mày, người Mông Cổ trước nay luôn thẳng tính không thích kiểu nói chuyện vòng vo như vậy.
Phạm Thiên nói tiếp:
- Ta nghĩ thứ mà ta muốn đại hãn chẳng thể cho được nên ngươi hãy cứ tự mình trả giá, nếu hợp lý thì ta sẽ chấp nhận.
Thành Cát Tư Hãn liền đáp:
- Ta là kẻ đã đưa vó ngựa thảo nguyên đạp lên khắp những vùng đất xa xôi, có thứ gì mà ta không thể lấy được?
Phạm Thiên khẽ lắc đầu, quả thật đế quốc Mông Cổ là đế quốc hùng mạnh có diện tích lãnh thổ chỉ đứng sau có đế quốc Anh rải rác khắp thế giới mà thôi.
Nhưng dù hùng mạnh đến đâu thì nơi này vẫn chỉ là thế giới của phàm nhân mà thôi.
- Như vậy đi, hiện giờ ta đang cần một lượng lớn vàng ngài có thể lấy ra được bao nhiêu?
Phạm Thiên cảm thấy ngoại trừ vàng ra thì Mông Cổ chẳng có thứ gì đáng giá cả.
- Vàng sao? Nếu là thứ đó thì ta không thiếu.
Thiết Mộc Chân khinh thường nói, hắn vẫy tay một cái và một đám lính mông cổ liền đi ra ngoài và quay trở lại với ba chiếc hòm lớn.
- Ngần này đã đủ chưa?
Đám lính mở ba chiếc hòm ra để lộ ra hàng đống trang sức bằng vàng ở bên trong.
Phạm Thiên ước tính đống vàng này có giá trị khoảng 5000 kim nguyên bảo. Nếu là lúc trước thì Phạm Thiên còn coi trọng đống vàng trước mặt nhưng hiện nay thì chúng đối với hắn chẳng đáng là bao.
Nhìn ra vẻ thất vọng trong mắt Phạm Thiên thì Thiết Mộc Chân trong lòng có chút tức giận.
Phạm Thiên nói:
- Nếu đại hãn chỉ có thể đem ra một chút của cải thế này thì ta đành phải lấy mạng của Đà Lôi thôi.
Thiết Mộc Chân bỗng cười lớn:
- Ha ha ha!! Ngươi đang đe dọa ta đó sao? Ngươi cho rằng nếu ngươi dám ra tay thì còn có thể rời khỏi nơi này nữa sao?
Phạm Thiên không chút sợ hãi đáp:
- Không chỉ có Đà Lôi, ta tự tin rằng mình có thừa đủ khả năng lấy đầu đại hãn rồi rời đi mà không ai có thể cản được.
Tiếng cười của Thiết Mộc Chân liền ngừng lại, đám binh lính xung quanh lập tức kẻ đặt tay lên chuôi kiếm và kẻ bắt đầu giương cung.
Phạm Thiên đã buông lời đe dọa đến tính mạng của khả hãn thì cho dù chỉ là một câu nói bâng quơ cũng đã đáng tội chết rồi.
Phạm Thiên thấy tình hình trở nên căng thẳng thì vẫn không chút sao động nói:
- Đại hãn không tin sao… Hay đại hãn cho rằng tên phiên tăng đang núp trong bóng tối kia có thể bảo vệ cho mình?
Thiết Mộc Chân giật mình, thân là đại hãn thì hắn có rất nhiều kẻ thù nên bên người luôn có một vị cao thủ đi theo bảo hộ. Vị cao thủ ở bên bảo vệ cho hắn lúc này là một vị tới từ Mật Tông ở Tây Tạng không ngờ lại bị Phạm Thiên phát hiện ra.
Phạm Thiên biết Thiết Mộc Chân thân là khả hãn nên sao có thể không có người âm thầm bảo vệ được. Khi vừa mới đi tới trước mặt Thiết Mộc Chân thì hắn đã sử dụng Phá Vọng Chi Nhãn quét qua một vòng và lập tức phát hiện ra có một cao thủ đang ẩn nấp một bên.
Kẻ này mặc dù không thể sánh bằng Tứ Tuyệt của Trung Nguyên nhưng cũng là một kẻ có đẳng cấp ngang ngửa Đại Võ Sư. Dù tên tuổi kỳ lạ nhưng Phạm Thiên không khó đoán ra được thân phận của kẻ này.
Đó chính là Kim Luân Pháp Vương, đệ nhất quốc sư của Mông Cổ.
Phá Vọng Chi Nhãn của Phạm Thiên chỉ nhìn ra được tên tuổi thực sự của Kim Luân Pháp Vương nên hắn không nhận ra nhưng tại Mông Cổ kẻ có đẳng cấp cao như vậy chỉ có thể là Kim Luân mà thôi.
Hiện giờ Kim Luân Pháp Vương chỉ mới tu luyện tới tầng thứ 9 của Long Tượng Bàn Nhược Công nên võ công chưa sánh được với Tứ Tuyệt. Nhưng sau khoảng vài chục năm nữa hắn sẽ trở thành người đầu tiên tu thành tầng thứ 10 và khi đó công lực đã sánh ngang Ngũ Tuyệt.
Thiết Mộc Chân thấy Phạm Thiên đã nhận ra thì liền đưa tay ra hiệu cho Kim Luân Pháp Vương đi ra.
Khi này Kim Luân vẫn đang tuổi tráng niên, là đệ nhất kỳ tài tại Mật Tông hơn ba mươi tuổi đã luyện tới tầng thứ 9 của Long Tượng Bàn Nhược Công.
Nhưng Long Tượng Bàn Nhược Công luyện tới càng cao sát ý càng mạnh nên Kim Luân không chỉ không mang theo vẻ từ bi hỷ xả của người theo phật đạo mà vẻ mặt tràn đầy hung ác.
Kim Luân đi tới bên cạnh Thiết Mộc Chân và khinh thường nhìn Phạm Thiên. Kim Luân cho rằng dù Phạm Thiên có thể phát hiện ra mình thì không thể nào đánh bại hắn.
Thiết Mộc Chân chỉ vào Kim Luân Pháp Vương và nói:
- Kim Luân Quốc Sư là hộ vệ thân tín nhất của bản hãn, ngươi nghĩ rằng mình có thể đánh bại được hắn ta sao?
Phạm Thiên liền đáp:
- Không phải ta nghĩ vậy mà là ta biết rằng mình có thể làm được chuyện này.
Kim Luân lúc này mới lên tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ giận dữ:
- Tiểu tử, tuổi còn nhỏ nhưng lại tự đánh giá mình cao quá đấy. Ta không biết ngươi ở Trung Nguyên danh tiếng ra sao nhưng tại thảo nguyên này chưa tới lượt ngươi lên mặt đâu.
Phạm Thiên đáp:
- Câu này ta phải là nói với ngươi mới đúng, đừng tưởng rằng bản thân xưng bá tại thảo nguyên thì ngươi có thể ngang hàng với ta.
Kim Luân cười gằn:
- Tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, ta sẽ cho ngươi thấy hậu quả của việc chọc tức ta!!
Kim Luân lao tới và tung ra một chưởng về phía Phạm Thiên. Hắn không chút chậm trễ nào tung ra một chưởng đón đỡ.
- Ầm!!!
Hai chưởng của Phạm Thiên và Kim Luân Pháp Vương va vào nhau thì liền tạo ra một âm thanh trầm đục và cả hai đều lui lại một bước.
- Ừ…?
Phạm Thiên cảm thấy bất ngờ trước một chưởng này của Kim Luân, một chưởng đó thuần túy là lực đạo không mang theo nhiều kỹ xảo nhưng lại có thể sánh ngang được với một chưởng tùy ý của hắn.
Hiện tại cho dù là mấy người Hoàng Dược Sư cũng không dám tùy tiện đối chưởng với Phạm Thiên vậy mà Kim Luân lại làm được.
- Long Tượng Bàn Nhược Công quả nhiên lợi hại…
Phạm Thiên không những không giận dữ mà trong lòng còn mừng rỡ.
Kim Luân bị đẩy lui lại một bước thì cực kỳ bất ngờ nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh và tiếp tục tung chưởng về phía Phạm Thiên.
Nhưng lúc này Phạm Thiên cũng tung chưởng ra, kình lực trong tay tạo ra tiếng long ngâm trầm thấp.
Long Chiến Vu Dã!!!
Nếu như là đấu chưởng lực thì không có võ công nào thích hợp bằng Hàng Long Thập Bát Chưởng. Phạm Thiên lực đạo mạnh mẽ, nội kình hùng hậu khiến cho Kim Luân liên tiếp bại lui.
Kim Luân bị chèn ép thì thẹn quá hóa giận mà lấy ra năm chiếc vòng lần lượt bằng vàng, bạc, đồng, sắt và chì rồi ném về phía Phạm Thiên.
- Chết đi!!
Phạm Thiên dùng một chiêu Thần Long Bài Vĩ đánh văng chiếc kim luân, ngân luân, đồng luân và thiết luân của Kim Luân Pháp Vương sau đó lập tức tiếp cận.
Song Long Thủ Thủy!!
Song chưởng của Phạm Thiên đánh về phía trước, Kim Luân vội vàng đưa tay lên cản nhưng liền bị kình lực trong tay hắn đả thương.
- A!!!
Kim Luân đạp liên tiếp lên mặt đất sau đó ngã ngửa ra ngay trước mặt của Thiết Mộc Chân.
-------☆☆☆☆-------