Chương 37: RESPECT (sự tôn trọng)

The Gamer Or Hacker

Chương 37: RESPECT (sự tôn trọng)

Chương 37: RESPECT (sự tôn trọng)

-Giờ, tụi bây đi tìm, đập tan cái đám Lâm thú điện đó ra, tao sẽ tự tay tính sổ với cái tên khốn dâm dê đấy. Kisara ra lệnh.

-Thế á, thế thì phải xem xem thằng này có đồng ý không đã.

Một giọng nói cợt nhả vang lên. Một đám, à không một kẻ đứng trước mặt cả đám Kisara chặn cô ấy lại. Chỉ cần nghe tiếng thì cũng biết là ai, kẻ mà cô hận nhất, Kenichi - trùm của Lâm Thú Điện tới rồi!!

Hắn cợt nhả:

-Sao vậy, Kisara - chan, bất ngờ khi gặp anh ở đây lắm à.

-Đồ khốn, tao sẽ giết mày.

Kisara ngay lập tức tung cước pháp của mình ra, những cú đá công kích liên tiếp về phía hắn. Những đòn đá liên hoàn nhắm chuẩn cùng một mục tiêu, chỉ cần trúng một đòn thôi cũng đủ thấy sao trên trời rồi. À tất nhiên, đó là trường hợp của người thường thôi. Còn với kẻ luyện tập điên rồ mà còn theo phương thức 'Cơ bắp hồng' của Akisame - sensei, lại chịu thêm những cú đá chuẩn hàng vĩ nhân, hàng thật giá thật của Apachai thì mấy cú đá của Kisara giống như phim quay chậm vậy.

Hắn dễ dàng né hết toàn bộ cú đá của cô ấy. Thi thoảng còn 'nhân tiện' chấm mút chút đỉnh.

"-Nhanh nữa lên nào, em đá hơi chậm đấy."

"-Cước pháp của em nhanh có thừa nhưng lại không đủ lực."

"- Á, đừng! Đá vào đó là liệt tử liệt tông đấy. Sau này chúng ta làm sao có con được!!"

-MÀY C M NGAY!!

Kisara thực sự nổi điên rồi, tên khốn nạn trước mặt mình né hết toàn bộ, đã thế còn chỉ điểm cho mình nữa. Cảm giác này giống như đang bị coi thường vậy.

-Khốn nạn, mày coi thường tao chỉ vì tao là con gái sao. Đứng lại đánh cho nghiêm túc đi, Kenichi!!!

Kisara dừng lại, hét thẳng vào mặt hắn, đôi mắt rưng rưng. Trong đôi mắt đó chứa đầy sự hận thù và cả sự mệt mỏi nữa.

Hắn nhớ ra rồi!! Trong cốt truyện, Kisara đã luyện tập rất chăm chỉ tại một võ đường dạy Taekwondo. Ở đó, cô ấy đã thắng nhưng lại là thắng bằng sự thương hại của đối thủ. Bản thân cô ấy đã không muốn thua kém con trai, mà đứa con trai làm đối thủ của cô ấy lại cố tình để thua, sau đó còn nói là: "Cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là con gái thôi. Con trai không thể đánh con gái được." Điều này giống như xát muối vào vết thương, khiến cho từ đó Kisara rất ghét những đứa con trai, đặc biệt là cái thể loại coi khinh con gái.

-Được thôi!! Nghiêm túc nào, nếu cô thua thì hãy rời khỏi chư thần hoàng hôn.

Hắn đứng thủ thế, hai tay đưa ra trước, mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào Kisara. Hắn sẽ đánh với cô ấy bằng tất cả những gì mình có. Đó là sự tôn trọng dành cho đối thủ của hắn dành cô ấy!!

-Hừ, Cuối cùng mày cũng nghiêm túc sao. Được thôi, nếu mày thua thì giải tán Lâm Thú Điện đi.

-Được thôi!! Chiến nào.

Hắn nhanh chóng lao lên, chân từng ra một cú Chai Kick vào thẳng bụng Kisara. Như phản xạ tự nhiên, Kisara lùi lại phía sau né cú đá, chân phải nhanh chóng thực hiện một cú đá nhằm thẳng cổ của hắn. Không chậm trễ một giây, hắn ngay lập tức đưa tay lên bắt thẳng lấy chân của Kisara.

Khác với người bình thường là sẽ giãy dụa để chân thoát ra, Kisara ngay lập tức lấy chân phải làm điểm tựa, bật người lên, tung một đòn lên gối thẳng vào mặt hắn. Không nao núng, hắn ngay lập tức thả chân cô ấy ra, người bật hẳn về phía sau. Mất đi điểm tựa, đòn công kích của Kisara hoàn toàn bị lệch. Hơn nữa, nó còn khiến Kisara bị trật nhịp hoàn toàn. Kisara sẽ cần khoảng 10 giây để lấy lại nhịp và hắn không để lỡ thời cơ này.

-Vô phách tử!!!

Một cú đấm mạnh thẳng vào người Kisara khiến cô ấy văng xa cả chục mét, miệng nôn ra máu.

-Kh..khốn khiếp. Ta..đã luyện tập rất nhiều. Ta.. không muốn thua lũ con trai các người. Tại sao! Tại sao chứ!!!

Hắn khẽ bước tới, bế cô ấy lên theo kiểu công chúa, miệng thì thầm:

-Cậu đã làm rất tốt rồi. Em nghỉ ngơi đi, cô gái dũng cảm.

Mặt Kisara đỏ ửng lên, không biết là do bị thương hay là vì xấu hổ nữa. Chỉ biết là bây giờ cô rất mệt mỏi, cô muốn ngủ. Khẽ nhắm mắt, Kisara khẽ nép vào lòng hắn như chú chim non vậy.

Hắn không phải loại ưa thích truyện ngược, hành hạ người ta tới mức sống đi chết lại mà cuối cùng hai người vẫn yêu nhau được mới gọi là lạ. Trận chiến giữa hắn và cô ấy là trận chiến giữa hai võ sư với nhau, bất kể một bên nào nương tay thì đó là không tôn trọng đối thủ. Bây giờ thì trận chiến kết thúc rồi. Đưa cô công chúa nhỏ này về bệnh xá của Akisame thôi!!

Trong lúc đó, tại sân khấu kịch …

-Ôi Romeo, chàng Romeo! Sao chàng lại là Romeo nhỉ?.... (Mình không biết cảnh hôn của Romeo với Juliet diễn ra ở phần nào nên lấy trích đoạn trong SGK lớp 11, mọi người thông cảm nhé)

-Vậy xin đừng cử động….

…..

-Con diễn hay lắm Miu. Akisame - sensei cười nói. Cái tên bặm trợn này còn khóc đây nè.

Sasaki lập tức giãy nảy lên:

-Tôi không có khóc. Chỉ là bụi bay vào mắt thôi.

-Người quen của bạn à, Miu?

-À..à ừ. Đây là họ hàng của mình.

-Cháu là Tanimoto. Cảm ơn mọi người đã đến ủng hộ ạ.

Akisame khẽ mỉm cười đầy ẩn ý:

-Diễn xuất của cháu rất tuyệt vời nhưng tiếc thay…

-Tiếc gì cơ ạ?

-Tiếc là nếu cháu không ghét diễn kịch đến thế thì sẽ rất hoàn hảo rồi. Tiếc thật!! Tiếc thật!!

Tanimoto hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã che dấu cảm xúc của mình. Đúng lúc này thì có một tốp nữ sinh tới tặng hoa, Tanimoto nhanh chóng nói vài câu khách sáo rồi nhanh chóng rời đi. Akisame thấy vậy cũng kêu mọi người rời đi.

….

-Tệ thật, trễ quá rồi. Chắc vở diễn kết thúc rồi. Miu chắc giận lắm đây. Tuyệt cmn vọng rồi! Tiếng gì vậy?

Đang lúc hắn vò đầu bứt tai thì có tiếng xoạt xoạt. Giống như tiếng ai đó dẫm đạp lên ni lông vậy. Ngó đầu qua, tên Tanimoto đang dẫm đạp những bông hoa. Đây là những bông hoa được tặng đấy! Hắn hơn 20 chục nồi bánh chưng mà chưa được ai tặng hoa mà thằng khốn này được tặng còn dẫm đạp lên chúng à!!!

-Ê này, cậu có bị điên không vậy!!? Mấy bông hoa có tội tình gì đâu??

-Mày thấy rồi à? Chẳng qua tao ghét chúng thôi.

Nói xong thì đôi mắt của tên này cũng trở nên khác biệt hoàn toàn. Vô cảm, lạnh lùng. Khác biệt hoàn toàn lúc tên này bình thường.

Tanimoto nói tiếp, giọng nói chứa đầy sự cao ngạo:

- Tao chán đóng kịch rồi. Trước mặt mọi người, tao phải tỏ vẻ là một học sinh gương mẫu… Lấy lòng bọn nó cũng là một cách để cai trị, mày hiểu chứ?

-"Không phải mày cũng như tao sao. Đóng vai hiệp sĩ chính nghĩa hoài không thấy mệt à?"

-" Tao đã hơi lo lắng vì danh tiếng của mày càng ngày càng nổi như cồn. Nhưng cũng chả sao, mày sẽ chìm nhanh thôi. Trường này là nơi tao thử nghiệm các phương pháp của tao thôi, tao phải cảm ơn mày vì đã không phá hỏng kế hoạch của tao…"

-Xì tốp, mày nói xong chưa. Tao đéo hiểu lắm nhưng tao cóc diễn cái quần què gì cả. Tao đang sống thực với tao thôi.

Hắn trực tiếp cắt đứt lời tên dở hơi này. Một quá khứ tồi tệ đã khiến tên này suốt ngày đeo lên cái mặt hoàn hảo nhưng đó là chuyện của chú em ha!!! "Tất cả loài người đều cố che đậy bản chất thật của mình." Xin nhờ, thằng điên nào tiêm nhiễm cho mày cái thứ dở người đó thế. Joker à!!?

-Mày cũng như tao thôi, Kenichi. Mày cũng che đậy bản chất của mày thôi.

Hắn đột nhiên khẽ cười:

-Mày có biết tại sao tao biết đám côn đồ kia tới phá vở kịch nhưng tao vẫn đứng ra bảo vệ vở diễn mặc dù tao đéo thích mày với Miu hôn nhau tí nào? Mày biết có tại sao không? Miu đã cố gắng rất nhiều, thậm chí còn bị mất giọng cho vở kịch này. Tao không muốn vở kịch do cô ấy cố gắng chuẩn bị lại bị phá hỏng thôi, Ẩn sĩ ạ!

-Thế sao, mày cũng như tao thôi. Mày biết tao là Ẩn sĩ mà vẫn diễn với tao đấy thôi.

-Không, Tanimoto ạ, tao làm vậy vì không muốn Miu buồn thôi. Bây giờ thì cô ấy không ở đây. Tao sẽ xử lý mày trước khi cô ấy nhận ra mày là Ẩn sĩ!!