Chương 101: Okinawa (3)

The Gamer Or Hacker

Chương 101: Okinawa (3)

Chương 101: Okinawa (3)

- Juujizan (十字斬: Thập Tự Trảm)!!! - hắn vung kiếm chém về phía Izayoi.

Izayoi lập tức giơ kiếm đỡ lấy nhưng chiếc mũ Samurai trên đầu cô ta vẫn bị hắn bổ làm đôi. Không để cho đối thủ có cơ hội thở dốc, hắn thi triển kiếm kỹ.

Kousaka Ryuu: Chigiri Mantan!!!

Hàng trăm ánh kiếm lóe lên, lập tức bộ giáp và thanh kiếm của Izayoi bị chém thành muôn mảnh. Đôi chân của Izayoi run lên sau đó cô ngồi phịch xuống đất.

Áp đảo! Một sự áp đảo tuyệt đối!

Thanh Tùng Vân Nha là thanh kiếm của địa ngục, tuy không phải là không có thanh kiếm nào mạnh hơn nó nhưng ít nhất là chúng không xuất hiện ở thế giới này. Tuy mạnh thì có mạnh nhưng hắn đang cảm nhận được, sát khí đang hòa nhập với cơ thể hắn. Nó đang cải biến hắn từ linh hồn tới thể xác. Hệ thống đang thông báo lặp liên tục buộc hắn phải tạm thời từ bỏ việc tiếp tục sử dụng nó. Nếu dùng tiếp thì hắn sẽ biến thành ‘quỷ’ theo đúng nghĩa đen!

Hắn đi tới gần và phủ một chiếc áo khoác lên người cô, lúc này bộ giáp của Izayoi đã bị hắn chém nát nên giờ trên người cô chỉ còn lại đồ lót. Thấy hắn lấy áo khoác mặc lên người mình thì Izayoi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

- Đi khỏi đây đi! Mang theo cả tên đang nằm đằng kia đi nữa!

- Khoan.. Khoan hẵng … - Izayoi gọi với – Cậu tên gì!?

Mỉm cười một cái, hắn không ngoảnh đầu lại:

- Không cần thiết! Ta chỉ là một chiến binh qua đường thôi! Nhớ cho kỹ nha!

…..

- Mushi Mushi, đây là Niijima.

- Tao – Kenichi đây, đến lúc mày phát huy tác dụng rồi đấy - hắn nói - tao đang ở phòng máy tính ở tầng 3, mày xuống đây đi, bảo cả Akisame – sensei đi cùng nữa. Nhân tiện trên đấy sao rồi!

- Cũng may là mấy ông thầy của mày cũng không đến nỗi nào! Trận chiến nhanh gọn lắm! Xem ra họ cũng phải là loại ngốc! Bên mày cũng xông rồi à!?

Uống cạn cốc nước trên tay, hắn trả lời:

- Xong rồi! Xuống đây lẹ đi! Dưới này có thứ chúng ta cần có đấy!

Tắt máy điện thoại đi, tiếng khớp xương kêu lên răng rắc. Nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài, hắn thở dài:

- Không biết là Apachai – sensei có ổn không!? Thôi kệ đi, xong việc ở đây thì mình đi xin lỗi thầy ấy sau!



Niijima sau khi nghe điện thì báo với Akisame với Miu rồi hai người cùng nhau đi xuống dưới tầng 3. Có điều đi gần tới nơi thì họ lại bị người phát hiện ra nên Miu đã một mình đấu với 3 người để bảo vệ tên Niijima. Ngay khi Akisame định ra tay thì….

Keng! Keng!

- Hai người vào trong đi! – hắn lao ra ngoài – Đám này cứ để con với Miu lo!

Tên Niijima thấy hắn xuất hiện thì mừng rỡ sau đó chạy về phía phòng kiểm soát còn hắn thì lao tới giải vây cho Miu.

Keng... Keng... Keng!!!

Tiếng kim loại chát chúa vang lên, lưỡi đao kia lập tức bị chém thành nhiều mảnh, tên cầm đao cũng bị đánh ngất đi rồi.

- Tiếc là chị Yukino không ở đây nhỉ? – Miu lên tiếng trước

- Ừm, cũng chưa chắc đâu! – hắn đáp trả - Cô ấy ở nhà cũng là để phòng ngừa trường hợp xấu nhất thôi!

- Được rồi! Tập trung nào! – Miu bước vào thế thủ - Đám đó lại tới kìa!

- OK Baby!

…..
Sau hơn 2 tiếng…
- Phù! Cuối cùng cũng hết! – Miu khẽ thở ra

- Trung đội! Trọn vẹn 1 trung đội 50 người! Đám Yami này lắm tiền thật đấy! – hắn thầm than – Giá như Lâm Thú Điện có phân nửa sức mạnh như thế này thì …

- Nói đi cũng phải nói lại, bọn mình tính ra cũng không đến nỗi nào ha! – Miu cười – Chỉ cần anh với em thôi mà cũng đã hạ hết tất cả bọn chúng rồi!

- Ừ! – hắn cười thoải mái – Tính ra thì bọn mình cũng bá đạo mà!

RENG! RENG!

- Kenichi hả! Xong rồi đây! – Nijima thông báo – Đúng như mày nói! Mấy cái này thú vị thật!

- Tao biết rồi! – hắn khẽ gật đầu - Mày với sư phụ rút lui đi!
ẦM! ẦM! ẦM!
- Chết tiệt! – Chửi thề một tiếng, hắn ngay lập tức ngắt điện thoại.

Hắn nghe thấy tiếng động này thì biết là có chuyện không ổn nên lập tức chạy lên trên tầng trên.
Khi hắn vừa tới nơi thì thấy Apachai đang nằm dưới đất, ở mạn sườn của anh ta bị đấm xuyên qua khiến cho máu chảy ra ồ ạt. Lúc này Ma Kensei đang dùng kim châm cứu cầm máu cho Apachai.

- Trận đấu tuyệt vời lắm Apachai - tên Agaard bỗng miệng phun ra máu - trận này hòa rồi...

Agaard lập tức ngã xuống đất trong vũng máu, tên Koukin đứng bên cạnh thấy vậy thì chạy tới đỡ ông ta dậy.

- Yami sẽ không bỏ qua chuyện này đâu ngươi hãy chờ đấy - trước khi bỏ đi tên Koukin buông lời cảnh cáo.

Hắn không thèm cản hai tên này rời đi mà chạy tới bên cạnh Apachai.

- Khốn nạn! – hắn gầm lên với Ma Kensei - Sao thầy không cản.. Không, sao thầy không chiến đấu!!! HẢ!!!?

Ma Kensei vẫn không hề ngừng tay, mặt cúi xuống:

- Đó là trận chiến của niềm kiêu hãnh. Ta không thể làm gì hơn! Cầm máu đi Kenichi!

- Đ..ừng.. trách ông ấy – Apachai thở dốc – Đó l..à quyết… định … của ta.. Khụ… khụ… ta đã cầu xin thần chết cho ta thêm chút thời gian để gặp mặt con…

- Được rồi! – hắn ráng cầm máu – Con đây rồi! Ráng lên đi Apachai – sensei! Tỉnh táo lên! Thầy không được ngủ!! Chúng ta nói chuyện gì đó đi… Đúng rồi, nói về bánh trong tủ lạnh đi!!... Thầy mà ngủ là con ăn hết bánh đấy!!

- Kh..Không được rồi! – Apachai mỉm cười – Thời điểm của ta tới rồi! Ta…thấy thần chết tới đón ta rồi …

Rầm!! Cánh cửa trực tiếp bị sút tung ra!

- Nếu thế thì chúng ta thử đánh lừa lão già đó lần nữa xem sao nào!!!

- Akisame – sensei! – hắn mừng rỡ kêu lên – Apachai – sensei! Thầy thấy chứ!? Thầy sẽ không chết đâu! Ráng lên! Thầy phải tỉnh táo lên!!!

- Khụ… khụ…khụ… - Apachai vẫn ho ra máu không ngừng

- Tránh ra nào, Kenichi! – Akisame bước tới, ánh mắt ông ấy sáng rực lên – Để cho dân chuyên làm việc nào!!

….

- Nhanh lên! Máy bay sắp cất cánh rồi!!!
Thanh tra Honmaki đang gào thét họ lên cái máy bay trực thăng đã chuẩn bị sẵn. Chính phủ không đồng tình với Yami nhưng lại không thể thi triển lực lượng cảnh sát nên họ đã đi tìm Lương Sơn Bạc nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ.
Điều này cũng dễ hiểu thôi. Không một chính phủ nào sẽ chấp nhận một đám điên như Yami, suốt ngày đòi chiến tranh với cả chiến đấu. Tụi này không có rảnh!!

- Ư.. Ư.. Máy bay! Tôi ghét máy bay! – Apachai rên rỉ

- Trời ạ! – Một người bác sĩ đứng cạnh đó kêu lên – Anh ta bất tỉnh rồi sao mà còn khỏe dữ vậy trời!? Thế này thì phẫu thuật kiểu gì bây giờ!?

- Tránh ra đi! – Akisame lên tiếng – Tôi sẽ thực hiện ca phẫu thuật!

- Tin tưởng ông ấy! – Thanh tra Honmaki lên tiếng – Ông ấy là thiên tài đấy!



Khi về tới khách sạn thì mấy người của Shinpaku vẫn chưa biết gì về chuyến đi của bọn hắn, chỉ tới sáng hôm sau khi nhìn thấy những vết thương trên người Sasaki và Apachai thì họ mới biết được đêm qua có chuyện gì xảy ra. Nhưng họ cũng không thể trách mấy vị sư phụ của Lương Sơn Bạc được nên đành thở dài coi đây là một chuyến du lịch thông thường thôi.
Lúc này trong phòng hắn, Nijima đưa cho hắn một cái USB. Căn phòng đã được hắn kiểm tra kỹ lưỡng nhằm không có bất kỳ máy nghe lén hay camera siêu nhỏ nào có trong phòng.

- Dữ liệu đây! – Nijima lên tiếng giải thích – Sư phụ của mày cũng có một cái đĩa chứa những dữ liệu tương tự! Mày cần nó làm gì!? Thứ này đã bị mã hóa rồi! Nói thực là tao không đủ trình độ để giải mã con hàng này!

Đẩy cái USB lại, hắn nói:

- Thứ này chứa những thông tin giao dịch cấp cao của Yami với chính phủ các nước. Bây giờ có lẽ chúng ta chưa dùng được nhưng không có nghĩa là tương lai không dùng được.

- Ý mày là sao!?? – Nijima khó hiểu – Theo tao được biết, trừ phi là thông tin cấp cao được bảo mật tuyệt đối chủng loại không thể đánh mất kia, còn nếu không thì chỉ cần khoảng 1 tuần là mớ dữ liệu trong tay chúng ta thành mớ rác ngay. Đám Yami đâu có ngu mà để thông tin bất lợi cho bản thân chúng?? Theo tao nghĩ, đám thông tin này chỉ là cái bẫy nhử những kẻ chống đối Yami ra mặt.

Nijima không hổ là người ngoài hành tinh, chỉ cần có mấy phút mà đã phân tích ra mấu chốt của vấn đề. Nhưng có những thứ phải bổ não ra mới hiểu được.

- Nhưng chúng cũng không quá thông minh! – hắn cười thầm – Nếu chúng ta công bố đối ngoại rằng chính phủ đã có những thông tin này thì sao ta!? Thậm chí là có hơn cả những thông tin này đang có…

- Bọn họ làm được gì? – Nijima khịt mũi – Mày nên nhớ là quá nửa người trong chính phủ là Yami! Khoan, ý mày là… Chính phủ biết nhưng mắt nhắm mắt mở để Yami tồn tại, một mặt liên tục lợi dụng Yami để làm những chuyện không ai biết tới, mặt khác lại liên tục chèn ép chúng?? Chúng ta chỉ là con cờ trong tay bọn họ!!

- Ping pong! Chính xác nhưng không có thưởng! – hắn vỗ tay – Thế mày nghĩ sao một thanh tra quèn như lão Honmaki lại có cả trực thăng quân đội điều động tới đón bọn mình? Tổng cục cảnh sát nhiều tiền tới mức sẵn sàng cho chúng ta ở khách sạn 5 sao free, bao luôn cả chi phí đi lại à? Không có đâu, họ muốn lợi dụng chúng ta! Thuận lợi thì họ thuận nước đẩy thuyền, tuyên bố tiêu diệt tổ chức khủng bố, cảm giác không ổn thì tuyên bố chúng ta là khủng bố! Tóm lại, tất cả những gì họ làm là đứng đằng sau gióng trống khua chiêng, thắng thì công lao phần họ tất, thất bại thì lỗi của chúng ta!

- Định mệnh! Nhưng nếu ta không theo khuôn khổ thì sao!?? – Nijima vẫn chưa tin – Chẳng có điều gì chắc chắn rằng chúng ta sẽ đi vào căn cứ quân sự Mĩ cả!?

- Lâm Thú Điện chỉ là thứ yếu, có cũng được không có cũng chẳng sao! – hắn giải thích – Miễn là mấy vị sư phụ của tao đi, họ sẽ có cách lấy được thông tin này! Lúc nãy tao đã để ý rồi, thằng cha đứng cạnh lão Honmaki là một dân chuyên vi tính thực sự đấy! Bọn họ còn chuẩn bị sẵn cả bác sĩ chứng tỏ họ biết chắc rằng mấy ông thầy của tao sẽ đi, thậm chí là bị thương!

- Hiểu rồi! – Nijima nói, giọng nói ngập tràn sự căm hận – Giờ chúng ta tung thông tin này lên để tạo sự nghi kỵ đúng không? Cả hai phe vốn đã chẳng ưa nhau nhưng vẫn chưa đi quá giới hạn nên vẫn chưa có cuộc chiến nào diễn ra đúng không!

- Đúng rồi! Cái tao muốn là sự chia rẽ lẫn nghi kị lẫn nhau giữa 2 phe – hắn vỗ tay – Chúng ta cần tạo ra một cuộc chiến giữa Yami với Chính phủ. Không cần thiết quá to bởi nếu thế thì tổ chức của ta sẽ không có cửa nhảy vào nhưng cũng không được quá bé vì nếu thế sẽ chẳng ma nào cần chúng ta cả.

- Mày âm hiểm thực sự!

-----------------
Nhìn lại thì mình đã viết hơn 100 chương rồi đấy