Chương 104: Tài liệu mật (3)

The Gamer Or Hacker

Chương 104: Tài liệu mật (3)

Chương 104: Tài liệu mật (3)

- Thôi đừng khóc nữa mà - hắn cố dỗ nhưng Rimi lại không chịu nín nên hắn đành phải chơi trò đánh lạc hướng - Ryuuto mà em nhắc tới khi nãy, là Asamiya Ryuuto à?

- Anh biết Ryuuto-sama sao - quả nhiên chiêu này có hiệu quả, Rimi đã ngừng khóc rồi.

- Không chỉ biết thôi đâu, cậu ta là bạn anh từ hồi mới 5 tuổi kìa - hắn cũng không nói dối, bây giờ hắn đang là Kenichi nên quá khứ của Kenichi chính là quá khứ của hắn.

- Anh là bạn của Ryuuto-sama từ khi mới 5 tuổi sao, khi đó anh ấy như thế nào, chắc dễ thương lắm đúng không - nhắc đến Ryuuto là Rimi lại hào hứng hẳn lên.

- Giờ cậu ta đang ngồi xe lăn đúng không - bỗng nhiên hắn hỏi làm cho Rimi xìu xuống.

- Em có muốn... anh chữa trị cho cậu ta không.

- Thật sao, anh thật sự có thể chữa được cho Ryuuto-sama sao!! - Rimi ngẩng đầu lên nhìn hắn cực kỳ vui vẻ.

- Đúng vậy! - hắn gật đầu – Trao đổi nhé! Em đưa anh cái đĩa, anh chữa trị cho Ryuuto. Thế nào!?

- Được, cho dù bị Kensei trừng phạt nhưng nếu có thể chữa trị cho Ryuuto-sama thì Rimi sẽ chịu đựng - Rimi nói với ánh mắt cương quyết.

Thực ra chiếc đĩa này chẳng quan trọng đến như vậy, tên Niijima không bao giờ chịu bỏ trứng vào cùng một giỏ cả, hắn biết tên này còn sao thêm một bản vào chiếc USB để làm mồi nhử thứ 2 chứ thực ra dữ liệu này đã bị tên Niijima tải lên mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể tải về được.

- Được rồi, vậy bây giờ anh phải đi hội hợp cùng mấy người kia, tối nay em hãy chờ anh ở ga tàu điện của thành phố chúng ta sẽ cùng đi gặp Ryuuto.

Hắn giờ phải quay lại chỗ của Niijima, ở đó vẫn còn một tên thuốc đẳng cấp vĩ nhân hắn không thể bỏ đi khi chưa giải quyết tên này.

…..

- Đây là bản sao cuối cùng rồi đúng không - tên này là Ishida là một nghị sĩ, cũng là người mà mấy người Niijima vừa giải cứu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Soạt!!

Chiếc USB bị tên này chém nát, lúc này mặt tên nghị sĩ trông như Kim Cương Nộ Mục, trong tay cầm một chiếc Kim Cang Xử rất lớn tấn công mọi người.

- Thì ra ngươi chính là người của lũ Yami!! - ông thanh tra hét lên.

Tên nghị sĩ lao lên tấn công mấy người của Shinpaku khiến họ né tránh rất khó khăn. Tên này chính là một vĩ nhân đúng nghĩa chứ không giống tên vĩ nhân lởm đời Fortuna kia nên bọn họ muốn chiến thắng là gần như không thể nào, sự chênh lệch giữa vĩ nhân và đệ tử là một khoảng cách không thể nào lấp đầy bằng số đông được.

- Ha ha, chiếc đĩa kia chắc cũng đã bị con nhóc đệ tử của Kensei hủy đi rồi phần sao lưu dữ liệu đã bị phá hủy sạch! – Ishida cười nhạo - bây giờ chính là giờ chết của các ngươi!!!

Vút!!

Một chiếc phi tiêu bất ngờ đánh bay cái Kim Cương Xử đang đâm về phía của Kisara.

- Ai! Tên khốn nào dám đánh lén ta!!? – tên nghị sĩ thấy đòn của mình bị chặn thì tức giận gầm lên.

Hắn bình tĩnh bước ra, đứng chắn trước mặt Kisara, trong tay vẫn nắm chặt thanh Asauchi.

- Thằng ranh con xấc xược! Tao sẽ cho mà..

Kousaka Ryuu: Chigiri Mantan!!!


- Phụt!!!


Tên nghị sĩ bị hắn chém tới máu me đầy người nhưng vẫn chưa chết. Không phải là vì hắn ngại giết người mà là ở đây thật sự không thích hợp một tý nào cho cái việc máu me đó. Trước mặt là một ông thanh tra 25 kinh nghiệm, sau lưng là Miu với Kisara và Freya. Hắn chưa có điên tới cái độ đó!

- Lần sau có đánh thì nhớ ngậm cái mồm vào! - hắn nhẹ nhàng tra thanh kiếm vào vỏ rồi cười – Chính ra các cậu cũng đủ sức cầm cự với một vĩ nhân đấy chứ!

- Kenichi, cậu có lấy được chiếc đĩa không!? - Takeda hỏi.

- À có chứ! - hắn nói làm mọi người mừng rỡ - nhưng thực ra không có cái đĩa này cũng chẳng sao...

- KE… KE… KE… - thấy mọi người khó hiểu thì tên Niijima chui ra khỏi bụi cây - tôi đã đưa toàn bộ dữ liệu này lên Internet rồi, mấy thứ này chỉ là mồi nhử mà thôi. Lũ Yami luôn nghĩ rằng chúng có thể kiểm soát thông tin. Nhưng bây giờ đã là thời đại công nghệ mới rồi. Đừng có nghĩ rằng chúng có thể kiểm soát mọi thứ như trước nữa!!

Sau khi chuyện này kết thúc thì mọi người bắt đầu quay trở về nhà còn hắn thì bảo mọi người đi về trước rồi đi tới nhà ga của thành phố..................

- Em chờ anh lâu chưa? - hắn vẫy tay chào Rimi.

- Rimi mới tới được 2 tiếng thôi, không lâu đâu - Rimi vui vẻ nói.

2 tiếng mà còn không lâu... đúng là ngốc thật, thảo nào INT với WIS thấp như vậy.

- Được rồi đi thôi! - hắn nói với Rimi.

- Anh có thể chữa trị được cho Ryuuto-sama thật sao??

- Anh dám đảm bảo là cậu ta sẽ được chữa lành mọi vết thương và đi lại được bình thường.

Ting, độ hảo cảm của Rimi Kokorone tăng lên 80.

Sau đó hai người đi tàu điện tới căn cứ của Yomi, Rimi đã dẫn hắn vào trong một tòa nhà.

- Oái, nếu có người bắt gặp Rimi mang anh về đây thì chết!! - cô bé giờ mới nhớ ra hắn là kẻ thù.

- Em cứ yên tâm dẫn đường đi, sẽ không có ai nhìn thấy anh đâu!

Rimi nửa tin nửa ngờ mà dẫn đường. Suốt dọc đường có khá nhiều người đi ngang qua nhưng có vẻ không ai thấy hắn hết khiến cho Rimi nhìn sang với ánh mắt rất tò mò.

Phép tàng hình thì hắn không có nhưng khả năng ẩn thân vào góc chết là có thừa. Đây là một trong số các bí kỹ mà trưởng lão đã truyền dạy cho hắn. So với ông ấy có thể đi xuyên qua cả một khu thương mại đông như cối nêm thì cái hắn đnag thể hiện chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

Đi vào phòng hắn thấy được Ryuuto đang ngồi trên xe lăn ngắm trăng bên cửa sổ, giờ đã khá muộn rồi nhưng tên này vẫn còn thức.

- Cậu tới đây làm gì!? Tới để cười nhạo vào mặt tôi à!? – Ryuuto đẩy mắt kính lên

- Không, tớ không có rảnh đến thế! - hắn tiến lại gần chỗ Ryuuto rồi bất ngờ ra tay đánh ngất cậu ta - Tớ tới là để thực hiện thỏa thuận với Rimi.

- Ryuuto – sama!! – Rimi kêu lớn – Anh…

- Mặc dù anh và Ryuuto là bạn từ nhỏ nhưng anh không nghĩ là cậu ta muốn nhận ơn huệ từ tay người đã đánh bại mình đâu! - hắn giải thích cho Rimi – Nào, giờ thì bắt đầu thử nghiệm nào!

Kỹ năng cấp B: Thuật chữa bệnh thần thánh.

Trạng thái 1: Lấy bản thân làm trung tâm, chế tạo một kết giới 10x10, duy trì thời gian 20s, mỗi giây hồi phục 50 MP, 50HP, trị liệu toàn bộ vết thương ngoại trừ các trường hợp đã tử vong hoặc bị thiếu hụt tứ chi.

Trạng thái 2: Lấy bản thân làm trung tâm, tập trung trị liệu cho một mục tiêu duy nhất, duy trì thời gian 20s, mỗi giây khôi phục 100MP, 100Hp, trị liệu tooàn bộ các vết thương ngoại trừ trường hợp đã tử vong.

Trong thời gian thi triển kỹ năng, người sử dụng không thể di chuyển hay công kích, nếu không kỹ năng sẽ bị cắt ngang đồng thời gây ra hiệu ứng cắn trả cho người thi triển.

Mp tiêu hao: 500MP
Thời gian hồi chiêu: 1h.

Đây chính là phần quà bí ẩn mà hắn đã thu được trong lúc thu phục được Mikumo. Loại kỹ năng này thích hợp cho việc sử dụng sau chiến đấu hơn là trong lúc chiến đấu. Năng lực hồi phục của nó thực sự quá mạnh mẽ, bất kể là đơn thể hay quần thể. Tuy nhiên, 20 giây đứng yên trong lúc chiến đấu thì thực sự là…

Khi hắn thi triển kỹ năng, một luồng ánh sáng xanh chiếu vào người của Ryuuto. Luồng ánh sáng này nhẹ nhàng đi xuyên qua cơ thể của cậu ta. Bằng mắt thường cũng có thể nhận ra được mái tóc vốn đã bạc trắng của cậu ta đang dẫn chuyển sang màu đen vốn có. Nếu như có một cái máy X – quang ở đây thì ta hoàn toàn có thể thấy rằng toàn bộ các vết thương hay di chứng mà chiêu Seidou Gouitsu (静動轟一: Tĩnh Động Hống Nhất) gây ra trên cơ thể của Ryuuto đang dần biến mất mà thay vào đó là những tế bào mới đầy sức sống.

- Được rồi, sáng mai thức dậy, cậu ta sẽ có thể đi lại như bình thường - hắn vuốt mồ hôi.

- Thật sao - Rimi nãy giờ đứng bên cạnh không dám nói gì giờ nghe hắn nói vậy thì vui mừng nhảy cẫng lên.

Ting, độ hảo cảm của Rimi Kokorone tăng lên 95.

- Ryuuto-sama.... - Rimi chạy tới bên cạnh Ryuuto.

Tình yêu mà Rimi dành cho Ryuuto là cực kỳ lớn, nếu có độ hảo cảm nào lớn hơn 100 đi chăng nữa hắn dám chắc rằng với tình yêu của Rimi nó vẫn đạt giá trị tối đa. Một phần là do Rimi rất ngốc nghếch mà những kẻ ngốc thường yêu thật lòng nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tình yêu của Rimi lớn đến nỗi cô bé có thể hi sinh cả tính mạng vì lợi ích của Ryuuto.
Ban đầu thì hắn cũng có ý định thu cô bé này vào hậu cung nhưng sau khi nhìn thấy thứ tình cảm mãnh liệt đó của Rimi dành cho Ryuuto thì hắn liền từ bỏ. Bản thân hắn không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không phải là loại khốn nạn tới cái độ …

Reng! Reng! Reng!

Một tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

- Xin lỗi! Anh có điện thoại!

Rút cái Orga Phone ra, hắn đi ra chỗ khác, dành thời gian riêng cho đôi uyên ương kia. Chỉ là hắn không để ý, ngay khi hắn rút cái điện thoại ra, Rimi nhìn hắn với một ánh mắt hoàn toàn khác.

"Cái điện thoại đó, chẳng lẽ là…. " – Rimi thầm nghĩ

- Musi mushi! Tao – Nijima đây! Mày đâu rồi! – Nijima nói lớn, hắn còn mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc xập xình - Cả nhóm đang ăn mừng ở nhà Seigfried đây!

- Tao biết rồi! Chắc tao không qua đâu! Vui vẻ nhé – hắn gãi đầu – Đừng có phá nhà người ta quá đấy!

- Này! Này! – Nijima bực mình – Mày là thủ lĩnh mà không đến là sao!?

- Con mẹ mày chứ!! – Hắn chửi đổng – Bây giờ là 11h giờ đêm rồi mày mới nhớ đến rồi gọi tao qua! Mày có ấm đầu không thế!!?

- Chú em không biết sao! Bây giờ mới là giờ để vui chơi! – Nijima màu mè – Sao thế! Sợ vợ đến thế cơ à!? Miu không cho đi sao!

- Vợ tao thì ai mà chẳng sợ! – hắn đáp trả - Tao đang ở bên ngoài có chút chuyện! Tý nữa nếu mà mày còn tỉnh thì tao qua hốt xác mày về, người ngoài hành tinh ạ!!

- Nhớ mồm mày đấy! – Nijima nói thêm – Mày không qua thì tao… Tút … Tút… Tút….

- Chậc … chậc… Tài khoản hết tiền sao! – hắn lắc đầu – Thằng này sa đọa thế cơ chứ!

Quay lưng lại, hắn tý nữa thì đứng tim. Rimi đang đứng ngay đằng sau hắn, hai tay nắm chặt lại với nhau, đôi mắt rưng rưng…

- Này! Này! Em sao thế!? – hắn sốt vó – Ryuuto đã khỏi hoàn toàn rồi! Anh bảo đảm bằng cả mạng sống của mình đấy!

Trong đầu hắn là một vạn câu hỏi vì sao. Tại sao Rimi lại khóc?? Vui mừng quá nên khóc? Hay là có vấn đề gì khác??.... Người ta nói nếu phụ nữ là sinh vật khó hiểu nhất vũ trụ cũng không sai mà!

Rimi bất ngờ ôm chặt lấy hắn. Trời ạ! Vấn đề quần què gì đây! À, chỉ là một cái ôm thôi! Chắc cô bé xúc động quá ấy mà! Có vẻ như cô bé cần người động viên lúc này!

Mang theo tâm lý đó, hắn cũng ôm lại Rimi:

- Được rồi mà! Ryuuto chắc chắn sẽ không sao đâu!

Thế nhưng câu tiếp theo của Rimi khiến hắn hóa đá:

- Cuối cùng em cũng tìm được anh! Người được chọn!!