Chương 2: Bạch Lam Kỳ

[Fiction] Giấc Mộng

Chương 2: Bạch Lam Kỳ

Hoa anh đào khẽ rơi theo nhịp gió, ánh bình minh chói rọi chùm lên cảnh sắc nơi đây. Một nơi chưa hề được biết tới...

Trong căn phòng ấy, Bạch Lam Kỳ mới chết đột nhiên mở mắt. Một ánh mắt sắc xảo, lạnh lùng dường như muốn đóng băng mọi thứ xung quanh.

Vân Mỵ, bây giờ phải gọi là Bạch Lam Kỳ khẽ nhìn đồ đạc trong căn phòng giản đơn. Rồi lại nhìn chính thân hình gầy yếu, nhỏ bé của mình.

Bạch Lam Kỳ, con gái út của Bạch Thiên Vũ – Thừa tướng Lạc Hy Quốc.Từ nhỏ ốm yếu bệnh tật liên miên. Học võ chẳng xong, trí nhớ kém, không thông minh, văn thơ sách vở cũng nhét không nổi.

Tuy là con út nhưng có vẻ nàng không được cha mẹ yêu thương lắm,mâu thuẫn giữa nàng và chị cả lại rất lớn. Theo trí nhớ này, tối qua chị nàng hẹn nàng ra sau núi. Không biết tức chuyện gì mà hành hạ nàng một trận. Đến khi phát hiện nàng đã chết, sợ tội nên đem xác về đặt lên giường như đang ngủ.

Chỉ tiếc là, Bạch Lam Kỳ chưa chết, đơn giản là tỉnh lại thì lại là nàng – kẻ đứng đầu giới sát thủ này đây. Nếu thân thể này đã cho nàng, thì nàng sẽ thay chủ nhân của nó giữ gìn thật tốt. Nàng được sống thêm một lần nữa, nhưng chỉ là ở một thế giới khác. Quan trọng làm gì, miễn là sống tốt.

Đứng dậy, nàng nhìn thật kỹ từng đồ đạc trong căn phòng. Từ cái giá đựng sách, cái bàn có đĩa hoa quả đến cái gương đồng kia, cái giường đơn sơ này. Tất cả chẳng nói lên cái sự cao sang chút nào, chỉ bằng đồ của đầy tớ là cùng.

Đứng dậy ra khỏi giường, nàng khẽ vặn người bỗng thấy một cơn đau từ trên xuống dưới. Khắp người chì chằng ngoại thương, cơ thể này lại yếu đuối, sao chịu được. Thân hình thấp bé, xem ra mới có mười mấy tuổi thôi.

Đi tới bên chiếc gương đồng, nàng khẽ soi khuôn mặt này vào. Uầy, gương mặt này rất rất xinh đẹp. Đôi mắt tròn, to. Mặt trái xoan. Da trắng, môi anh đào. Tuy còn kém xa gương mặt mười bảy tuổi của nàng, nhưng cũng đẹp rồi. Soi kỹ một lần nữa, nàng bỗng thấy nó quen quen. Đây không phải gương mặt lúc nàng 14 tuổi thì là gì.

Nhưng điều khiến nàng bực mình là có một vết thương trên gò má của nàng. Nhỡ sau này biến thành sẹo thì khổ rồi. Đang trầm tư nhìn khuôn mặt qua gương. Bỗng có tiếng gõ cửa, theo phản ứng. Nàng hỏi:

"Ai?"

" Tiểu thư, nô tỳ đem bữa sáng tới cho người"

Lập tức một nha hoàn đẩy cửa bước vào khẽ đặt cái đĩa đựng đồ ăn lên bàn. Uyên Nhi, nha hoàn duy nhất bên cạnh chăm sóc Bạch Lam Kỳ, tuy nhiên chỉ là làm theo mệnh lệnh chứ không thân thiết lắm. Vì chính nàng ta còn khinh thường Bạch Lam Kỳ.

" Ta không ăn, mang đi..."

" Xem ra mệnh số ngươi may mắn, bị đánh thế ta còn tưởng chết rồi cơ."

Nàng chưa nói xong thì ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người nữa chắn ngang lời nàng, theo sau còn 2 nha hoàn. Dung mạo có thể coi là xinh đẹp, nhưng có phần kiêu căng. Ai khác ngoài Bạch Ly Tích – chị gái Bạch Lam Kỳ đây.

Cô ta là con gái đầu của Bạch Thiên Vũ. Từ nhỏ tới lớn, đều được chiều chuộng yêu thương nên mới ngông cuồng. Lại còn học võ, nên vết thương trên người nàng không hề bình thường.

Hay lắm, nàng đang định khỏe lại đi tìm ả để trả thù cho chủ nhân thân thể này. Không ngờ lại tự vác xác đến đây.

Nhìn đôi mắt đỏ đầy lửa giận của ả ta. Nàng trừng mắt, bỗng cả căn phòng như đóng băng hết cả. Thái độ của nàng bỗng chợt làm cho ai đó kinh ngạc và sợ hãi. Phải thôi, nàng đâu phải Bạch lam Kỳ trước kia.

Nha hoàn kia thấy vậy, bỗng lui ra ngoài ngay lập tức. Không nên dính dáng tới mấy chuyện ân oán này thì tốt hơn. Nàng ta chưa bao giờ thấy ánh mắt sắc bén ấy của Bạch Lam Kỳ, mọi khi đều là e dè sợ hãi mà.

" Cảm ơn sáng sớm đến hỏi thăm. Không tiễn"

Phất tay áo, nàng không thèm nhìn nữa. Nhìn nữa sợ là nàng đóng băng ả ta ở đây, mất công khiêng về thì chết. Mà thực chất, lả ta không đáng để nàng nhìn.

Lửa giận phun trào, khá khen cho một Bạch Lam Kỳ nhỏ bé hôm nay dám lên giọng. Đang định lôi cô em gái của mình ra đánh một trận để xả giận nhưng sao ả ta cảm thấy sợ hãi thế nhỉ. Chỉ vì một ánh mắt kia thôi sao?

Bạch Ly Tích phi tới phía nàng, rút trường tiên ra. Nhưng nàng vẫn bình thản, đang lúc Bạch Ly Tích sắp ra tay đả thương nàng. Một luồng gió khẽ thoảng, một chủy thủ đã cắm vào cổ ả ta, nhanh tới nỗi ả ta không biết nàng đã cử động lúc nào.

Võ công cái thế này nọ thì sao, vẫn chưa nhanh bằng tốc độ được huấn luyện gần chục năm qua của nàng. Về cái khác, nàng có thể không xứng với danh hiệu Đệ Nhất Sát Thủ. Nhưng về dùng ám khí, dùng độc,và cả tốc độ thì nàng đứng nhì không kẻ nào dám đứng nhất.

Tay Bạch Ly Tích khựng lại, ngã bịch xuống đấy. Máu tràn ra...
Bạch Ly Tích ôm cổ kêu thét đau đớn. Ánh mắt nhìn Bạch Lam Kỳ đầy căm phẫn, lại chứa sự kinh ngạc. Bạch Lam Kỳ ả quen vốn nhu mì,hôm nay lại dám ra tay giết ả cơ đấy. Ả dần mất đi ý thức...ả chết rồi.

Hai nha hoàn kia trợn măt sợ hãi, cuống quýt kêu la ầm ĩ, chạy đi gọi người tới. Bạch Lam Kỳ định ngăn cản, nhưng nghĩ thế nào rồi cũng lộ.

Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân. Có rất rất nhiều người đang chạy tới đây, tốc độ nhanh tới kinh hoàng. Nghe tiếng bước chân và hơi thở, xem ra võ công rất cao.

Thoát cái, trước cửa phòng nàng đã xuất hiện một đám người. Già có, trẻ có, trai có, mà nữ cũng có. Đây có thể nói là một gia đình lớn ý nhỉ.

Vừa nhìn thấy Bạch Ly Tích nằm sõng soài ôm cổ trên nền phòng, xung quanh máu đọng thành vũng. Mẹ của ả ta và một nam tử ngoài hai mươi chạy tới. Dường như đó là một cơn sốc, nhìn hắn ta thảm thương nhất, thảm gấp mấy lần mẹ của ả.

Nam tử đó, chắc hẳn là người yêu của Bạch Ly Tích – Dương Ngụy. Thân thủ nhanh nhẹn, xem ra võ công không tồi.

Nàng thở dài nhìn cảnh tượng trước mắt, đây là cái giá phải trả vì đắc tội nàng. Bỗng một trong hai nha hoàn vừa nãy giơ tay chỉ thằng nàng và nói với cái lão tóc đã điểm bạc ở bên cạnh.

" Thừa tướng, chính ả ta đã giết tiểu thư"

Lão ta chính là cha của Bạch Lam Kỳ nàng. Bên cạnh còn có mấy vị thúc thúc, bá bá của nàng nữa. Nhưng nàng nào quan tâm được nhiều như vậy. Nàng vẫn ngồi im quan sát sự tình.

" Yêu nghiệt, lúc đầu ta đã nghĩ sinh ra một yêu nghiệt như ngươi quả thật không xứng. Giữ ngươi ở lại nuôi, giờ người giết cả tỷ tỷ ruột của mình thế này."

Nàng vẫn ngồi im, chưa lên tiếng. Rốt cuộc là ai giết ai đây? Tỷ tỷ? Hai từ này nghe hay quá, nhưng thật vô nghĩa...

" Ngươi phải đền mạng của Ly Tích"
Dương Ngụy đang cầm kiếm điên cuồng tức giận chém về phía nàng. Cuối cùng cũng có người động thủ, nàng đợi nãy giờ. Võ công hắn ta cũng chỉ xấp xỉ như nhau với Bạch Ly Tích mà thôi.

Đời một Mafia như nàng, giết người không chớp mắt. Nàng thực sự không biết đời này nàng đã giết bao nhiêu người. Từ lúc được nhận nuôi, nàng đã không còn là một đứa trẻ ngây thơ nữa rồi.

Cẩn thận né ránh từng nhát kiếm của Dương Ngụy. Nàng phải đùa hắn một chút rồi mới giết, nếu không vô vị quá.

Thấy nàng né mà không đánh lại, lại còn né một cách rất cợt nhả. Dương Ngụy tức đến hộc máu, mắt hắn hằn lên hai tia máu đỏ. Hắn điên hơn, nàng né hắn chém. Tốc độ của hắn nhanh bao nhiêu, tốc độ của nàng nhanh bấy nhiêu.

Bỗng nàng bật người lên, bay ra sau mấy trượng. Vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng ấy, nhưng mắt nàng chợt lóe lên một vầng sáng. Đến lúc kết liễu đời hắn rồi.

" Chém hoài, ta chán rồi"

Khẽ cất tiếng, nàng dựt lấy cái khuy áo trên người phóng thẳng về phía Dương Ngụy. Tốc độ quá nhanh, quá dứt khoát.

Dương Ngụy mãi mới nhìn ra cái khuy áo đang bay về phía mình nhanh gấp mấy lần tên bắn, người hắn sững sờ trong giây lát. Nhanh quá, hắn không đủ thời gian né tránh. Mà người hắn cũng không chịu di chuyển theo ý hắn nữa.

"Cạch"

Tưởng như mọi chuyện đã xong, Từ đâu lại bay ra một viên đá lớn hơn cái khuy áo một xíu. Hai vật cùng va chạm, rồi cùng rơi xuống đất.

Ngoài cửa xuất hiện một bóng trường bào màu bạc, phiêu phiêu xuất trần. Mái tóc tím tung bay theo gió. Đôi mắt dài hẹp, sậm hơn cùng màu quả thật ma mị hết sức. Yêu mị hơn ác quỷ, thanh cao hơn thần tiên, càng không giống người phàm.

Nàng còn đang lục trí nhớ của thân thể này, nhưng có vẻ Bạch Lam Kỳ chưa gặp người này bao giờ.