Chương 1: Đại náo Địa Phủ

[Fiction] Giấc Mộng

Chương 1: Đại náo Địa Phủ

Sâu thẳm đâu đó trong lòng đất, nơi tồn tại một tòa biệt thự lớn, sang trọng. Đó là căn cứ bí mật của một tổ chức Mafia...

Trong một căn phòng nguy nga tráng lệ. Đèn điện sáng trưng bốn phía, bốn chiếc cột to 2 người ôm mới xuể khảm ngọc đựng đầy nến lung linh. Khách khứa đông đủ, nhộn nhịp tiếng nói cười. Ai cũng mặc thật chỉnh tề, diện những bộ mới nhất, đẹp nhất, vì buổi tiệc hiếm có này.

Cánh cửa to lớn kia khẽ mở,một dáng người thiếu nữ nhỏ nhắn chừng mười sáu mười bảy tuổi bước vào. Đôi mắt đen, to và tròn lạnh lùng lướt xung quanh. Lập tức, tất cả mọi tiếng ồn ào tắt hẳn,mọi ảnh mắt đều hướng về cô gái vừa bước vào. Một tiếng đồng thanh hô lên.

" Chúc mừng sinh nhật thủ lĩnh"

Khóe môi anh đào nhếch lên, thu ánh mắt về. Điệp Vân Mỵ nhấc chân bước đến bên chiếc ghế cao cao nạm vàng sang trọng trên kia. Mỗi cử chỉ, mỗi bước đi đều toát lên vẻ lạnh lùng, cao quý lạ thường. Chiếc áo choàng đen dài gần tới quá đùi kết hợp với chiếc boot cao tới đầu gối có khi không hợp với buổi tiệc sinh nhật nhưng nàng vẫn cứ đẹp lạ thường.

Ngồi xuống ghế, nàng cất giọng, một giọng nói trong trẻo nhưng không mang theo chút hơi ấm nào. Ngược lại còn lạnh như băng.

" Cám ơn tất cả mọi người đã tới dự tiệc sinh nhật của ta. Cứ tự nhiên nhé."

Điệp Vân Mỵ vốn nói ít, nhưng từng ấy câu chữ cũng xóa tan căng thẳng chỗ này. Mọi giao tiếp bình thừng đa số do quản lý của nàng đảm nhận

Người quản lý kia vỗ tay 3 cái, lập tức 4 cây cột tách ra. Bên trong có 4 cái bánh kem 7 tầng rất lớn. Nàng khẽ cười, xem ra khá hài lòng.

Nàng là ai chứ. Nàng là Điệp Vân Mỵ, 2 năm trước lúc nàng 15 tuổi đã là trùm của một tổ chức Mafia lớn nhất ở Mỹ, còn tồn tại ở nhiều nước lân cận khác. Nói ra thì, trong 2 năm tổ chức trong tay nàng đã phát triển rất mạnh. Nên giờ kể cả tổng thống dám đụng vào người của nàng đều chết không toàn thây, ngay cả mình chết thế nào cũng không biết.

Vẫn chưa hết, ngoài cửa lại có một toán bước vào. Trên xe đẩy là một chiếc bánh kem nhỏ nhắn. Tất nhiên, nếu cắm nến trên hai cái bánh kem vừa to vừa dài kia thì nàng làm sao mà chạy vòng quanh thổi hết được cơ chứ, kể cả có dùng tốc độ thì cũng chả ra làm sao cả. Như thế này là tốt nhất.

Khẽ đứng dậy, bước chân sải tới chiếc bánh kem.

"Phụt"

Lửa vừa châm được một cây nến đã bị gió ở đâu tắt phụt. Đèn điện cũng lập tức trong nháy mắt vừa sáng trưng bỗng lần lượt theo đuôi nhau tắt hết. Cả căn phòng rộng mấy trăm mét bỗng chìm trong bóng tối.

Nở một nụ cười đểu, nàng còn đang nghĩ: Kẻ nào to gan tới nỗi dám phá đám tiệc sinh nhật của nàng thế này.

Bỗng nghe thấy tiếng gì đó, rất nhẹ, rất êm,nhưng làm sao qua được tai nàng. Đang điên vì có kẻ dám phá tiệc thì nàng bỗng thấy đầu óc quay cuồng. Chết tiệt! Nàng mà cũng trúng độc sao? Không phải, sao có thể có kẻ nào qua được mắt Điệp Vân Mỵ nàng chứ. Cảm giác này, không phải trúng độc mà là, nàng đang dần mất đi ý thức.

Thật nực cười, trong sinh nhật của chính mình. Nàng lại bị giết...

--

...Dưới địa phủ....

Cả sành đường nghiêm trang, phảng phất chút âm u của địa phủ. Trên cao, lão Diêm Vương cao cao tại thượng ngồi. Bên cạnh có mấy cái bàn, mấy tên ghi chép, đù loại sổ sách ở đây. Bỗng một tên quỷ ở đâu chạy vào báo.

" Bẩm Diêm Vương, phạm nhân đã giải tới"

"Giải vào"

Lập tức một "ùy...." vang lên và ngân dài. Một nữ tử khá trẻ tuổi bước vào, cả người phát ra một thứ khí băng lãnh cao quý. Vẻ đẹp thiên hương quốc sắc ấy tuy rằng băng lãnh không chút cảm xúc nhưng cũng đủ vô số quỷ thần nơi đây bị hút hồn.Không phải Điệp Vân Mỵ thì là ai nữa...

" Gặp Diêm Vương còn không mau quỳ"
Một tên tiểu quỷ thấy nàng vênh váo đứng ở đó, ánh mắt sắc nhọn của nàng khiến cả chỗ này trở lên căng thẳng. Bèn đưa lời dọa dẫm.

" Đời này kiếp này, ta chỉ quỳ trước cha mẹ ta và một người."

" Rất có khí phách, ngươi có biết tội ngươi nặng thế nào không?"

Lão Diêm Vương thấy nàng không quỳ, còn ăn nói vô cùng là vô cùng xấc xược. Lại còn nhìn thẳng vào ngài với cái ánh mắt băng lãnh đó.Bèn thấy có chút thán phục con người này.

" Giết người vô số, ăn trộm tài sản riêng, bất hiếu bất trung bất nhân..."

" Dừng. Giết người, ta nhận. Ăn trộm, ta có để lại tin nhắn, dùng xong cũng trả rồi. Còn tội bất hiếu, chỉnh lại."

Tên tiểu quỷ chưa đọc xong tội đồ ngàn đời của nàng thì bị nằng ngăn lại. Nói nàng thế nào cũng được, nhưng dám nói nàng bất hiếu. Thật đúng là muốn đắc tội với nàng mà. Nhưng mà không ngờ tên tiểu quỷ kia không thèm suy nghĩ gì đã văng lời cãi " Ta không chỉnh"

Trầm ngâm một lát, nàng khẽ nói " Cho ngươi trả lời lại"

Thế nhưng câu trả lời vẫn là " Không"

Nàng cảm nhận được bàn tay đang ấm lên,xem ra hôm nay nàng phải dỡ sạch cái địa phủ này.

Nàng trừng mắt, liếc nhìn xung quanh. Mọi thứ bị nàng nhìn dường như đóng băng hết cả.Lão Diêm Vương ngồi trên kia cũng bắt đầu sợ hãi.

Tiếng bẻ tay vang lên răng rắc. Nàng đập bàn, cầm ngược bút phi về phía lão Diêm Vương. Cây bút bị cắm thẳng vào tường lún tới mấy xen ti mét lướt qua mặt lão. Đầu bút chổng ra quệt vào má lão Diêm Vương một nhát, trông lão giờ giống con méo già có một râu hơn.

Lập tức một đám người, à không là đám quỷ nhảy vào. Đứa vác gậy đứa vác dao tùm lum nhảy vào đánh nàng. Chục đứa nàng thừa sức thắng, mấy chục đứa còn có hy vọng. Nhưng chúng càng ngày càng nhiều. Thấy vậy, nàng phi về phía lão Diêm Vương nãy giờ chưa hoàn hồn. Kề cái dao mới đoạt được lên cổ lão.Nàng hét.

" Quá tang 3 lần, có sửa không?"

" Dạ, sửa liền đây ạ, sửa liền ạ."

Nàng khẽ đưa lời đe dọa, tiểu quỷ kia sợ hú hồn hú vía. Sợ cây bút đang quay trong tay nàng kia điểm tiếp theo sẽ là mình. Hắn vội vàng chỉnh chỉnh sửa sửa.

"Ta muốn biết tên, tuổi, nơi ở của hung thủ giết ta"

" Điều này sao có thể tiết lộ ạ"

Nhìn vẻ mặt của tên tiểu quỷ kia. Nàng nghĩ cũng phải, bọn chúng làm ăn không thể để lộ thông tin. Nàng cũng vậy, một Mafia nhận nhiệm vụ không thể tiết lộ ra ngoài. Thôi kệ, hoàn dương rồi điều tra sau.

" Không cho biết cũng được. Mau đưa ta hoàn dương."

" Việc này..."

Hoàn dương, việc đó đâu phải dễ dàng chứ. Tên tiểu quỷ kia ngẫm nghĩ mãi. Vẫn chưa biết làm sao cho phải. Bỗng lão Mèo già một râu kia lên tiếng

" Cô xuống đây cũng đã hơn 1 ngày, thi thể sớm bị hỏa táng rồi."

" Cái gì..?"

Nàng gằn lên, nguy cơ nàng giận cá chém thớt lên tên Diêm Vương này rất cao. Thấy vậy, hắn cũng thấy sợ con người nàng. Hắn đã từng nghĩ không biết nàng có phải con gái của Tôn Ngộ Không hay không nữa.

Thấy sát khí sau lưng ngày càng dâng lên. Bây giờ, cả căn phòng này ngập tràn sát khí. Mà bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Ngay lúc này, trước khi tâm trạng nàng xuống tới đỉnh điểm. Lão Mèo một râu đã lên tiếng.

" Bỏ dao khỏi cổ ta, ta sẽ cho cô được hoàn dương lên một thân thể mới chết."

Nàng trầm ngâm một lát rồi phi con dao về phía kia tường. " Phập" một cái, con dao đã cắm vào đó. Động tác đơn giản nhưng đem theo đe dọa cùng sát khí tột cùng. Khiến quỷ nào quỷ nấy đều hít một ngụm khí lạnh vào lòng.

" Người đâu, mang danh sách nhưng người chết từ tối hôm qua lên đây" Lão Diêm Vương ra lệnh. Lập tức có một con tiểu quỷ mang lên một chồng sách đưa về phía nàng.

" Đây là tất cả danh sách mới chết mà thi thể vẫn còn, đảm bảo chưa mang chôn đâu.Không xác định địa điểm, thời gian. Chỉ có tuổi thọ và tên thôi.Chọn xong đọc tên là có thể hoàn dương ngay lập tức"

Nàng bán tín bán nghi cầm lấy chồng sách, lật qua xem. Nàng bỗng dừng lại ở một trang, thấy một cái tên rất hay, quên mất lời Diêm Vương nói chỉ cần đọc lên là đủ hoàn dương. Nàng lẩm bẩm...

"Bạch Lam Kỳ" Nàng khẽ đọc, quên mất cái tuổi của cô bé này.

Một luồng sáng bay qua, ngày càng sáng. Nàng chói mắt phải nhắm mắt lại, nàng đã biến mất khỏi địa phủ và ngất đi lúc nào không hay. Còn đám Diêm Vương thì thở phào nhẹ nhõm....