Chương 3: Thái tử Điện hạ

[Fiction] Giấc Mộng

Chương 3: Thái tử Điện hạ

" Tham kiến Thái Tử"

" Tham kiến Thái Tử "

Nàng chưa kịp nói gì thì lão già Bạch Thiên Vũ kia đã quỳ xuống hành lễ, lập tức mọi người xung quanh hốt hoảng cũng quỳ xuống theo. Còn nàng, vẫn hiên ngang đứng đó. Cái tên này từ đâu chui ra, chắc là đứng xem kịch từ nãy giờ.

Thái Tử? Thân thể này đã từng nghe qua. Thái tử đương triều – Hàn Diệp Phong. Nghe nói từ mười ba tuổi đã xông pha chiến trường trải nghiệm nhiều thứ. Mười lăm tuổi cầm quân đánh giặc, lập nhiều công lớn, xưng Vương. Mười sáu tuổi được chọn làm Thái tử.

"Yêu nghiệt, còn không mau quỳ xuống."

Bạch Thiên Vũ trừng mắt nhìn nàng quát. Nàng giả vờ không nhìn, không nghe. Dựa vào cột nhà đứng nhìn, vẫn giữ nét lãnh đạm trên khuôn mặt ấy.

Thấy nàng vẫn không quỳ, lại còn coi như hắn không hề tồn tại. Coi lời nói của cha như gió thoảng qua tai. Hàn Diệp Phong nở một nụ cười ma mị hết sức, tung ra hai chữ " Miễn lễ".

¬¬¬¬" Dương Ngụy, người với phu nhân đưa Ly Tích đi trước đi."

" Dạ"

Dương Ngụy mãi sau mới cử động được như bình thường. Hắn bế Bạch Ly Tích trên tay, cùng người tự xưng là mẹ nàng từ nãy chửi bới nàng kia đi ra ngoài. Trước khi đi còn không quên nhìn nàng một cái đầy hận thù.

Nàng lạnh lùng nhìn lại, lập tức ép hắn phải thu ánh mắt. Nàng hiểu cảm giác của hắn, cảm giác mất đi những người yêu thương nhất. Vậy mà kẻ thù ở trước mắt vẫn không thể xông lên giết, cảm giác bất lực này nàng đã chịu đựng suốt 5 năm. Đến khi trả thù được vẫn chưa thể hết cảm giác áy náy.

"Thái tử,mời lên đại sảnh" Bạch Thiên Vũ tức suýt hộc máu, đành kiềm chế nhẹ nhàng nói.

" Thừa tướng, hay là ngài cứ giải quyết chuyện nhà xong đã. Sau đó ta có chuyện muốn bàn bạc."

" Vậy người đâu bắt Lam Kỳ lại. Nhốt trong tháp thất sau núi."

Lời vừa buông ra, lập tức một đám người có thể xem là cao thủ được huyến luyện đặc biệt nhảy ra đồng nhất cầm kiếm xông về phía nàng.

"A..a...a.."

Một tiếng thét rống trời. Hai cánh tay của tên cầm đầu lần lượt rới xuống, máu rỏ thành vũng. Mới chỉ thấy nàng sượt qua hắn thôi, chưa ai nhìn thấy nàng ra tay như thế nào. Chỉ có Hàn Diệp Phong, hắn nhìn rất rõ trên tay nàng không có vũ khí mà nàng dùng chính kiếm của kẻ thù để chặt tay kẻ thù.

Cầm thanh kiếm rơi bên cạnh cánh tay phải lên chĩa về phía đám người đang sợ hãi. Gương mặt nàng đằm đằm sát khí rợn người. Đôi mắt hắc lam băng lãnh vô hồn.

Đồng loạt cả đám định xông tới thì thân ảnh đó dùng khinh công bay tới đứng trước mặt nàng. Tóc tím bay bay, đẹp đến nỗi cây cỏ ở đây cũng phải khen ngợi. Trên đời này sắc đẹp của hắn khiến ngàn người ghen tỵ. Còn đẹp hơn cả tiên nữ hay Hằng Nga nữa.

" Ngăn cản hay giúp đỡ?"

Nàng đặt thanh kiếm trước mặt hắn, nói từng chữ dõng dạc.

Hắn chỉ khẽ mìm cười, nụ cười này đã làm mấy tên sát thủ ngây hẳn người ra. Đưa tay khẽ đẩy thanh kiếm xuống, nhưng bị nàng cố định lại. Còn bị nàng trừng mắt nhìn một cái.

Nhanh như tia chớp, Hàn Diệp Phong thoát khỏi lưỡi kiếm. Hắn đánh bay thanh kiếm trong tay nàng. Cầm hai tay nàng kéo lại, ôm nàng thật chặt

Mới giây đầu tiên nàng còn ngỡ ngàng không kịp phản ứng. Sau khi bị hắn ôm rồi, nàng mới biết não mình vừa ngừng hoạt động hai giây.

"Buông"

Nàng cố gắng đẩy hắn ra, nhưng cơ thể nhỏ bé chưa cao tới ngực hắn thế này thì làm được gì? Mặt nàng bị úp sát vào ngực hắn, nghe rất rõ nhịp tim đập trong lồng ngực. Khuôn mặt vốn lạnh của nàng bỗng có tia đỏ trên má.

Mặc kệ nàng cố gắng ra sao, Hàn Diệp Phong vẫn ôm thật chặt, hai tay nàng đều bị hắn ép trong ngực. Những chiêu nàng xuất ra vô cùng hiểm ác nhưng lực thì khá yếu, nên không thể thoát khỏi tay hắn.

Với nàng, vòng tay này giống như dây trói duy nhất nàng không thể thoát ra. Nhưng cứ đợi nàng hồi phục, lúc đó nàng sẽ chặt cái dây này thành trăm thành ngàn mảnh cho coi.

" Thừa tướng à, ta có việc muốn thỉnh cầu"

"Mời thái tử nói."

" Có thể để con gái ngài – Bạch Lam Kỳ làm vợ ta không?"

Lời này vừa nói ra, Bạch Thiên Vũ trợn tròn mắt. Thái tử muốn cưới đứa con gái làm phản này của hắn về á. Hắn còn đang định giao nàng cho nha môn quyết xử. Đúng là muốn làm khó hắn mà.

Suy đi tính lại, người trước mặt là thái tử tuổi nhỏ tài cao. Người người kính nể, sao hắn dám đắc tội chứ. Hắn đành gật đầu mỉm cười, như vậy hắn lại có thêm một chỗ dựa trong triều đình ấy chứ.

" A!"

Thêm một tiếng hét nữa, lần này cũng là do Bạch Lam Kỳ gây ra. Nhưng người bị nạn không phải mấy tên sát thủ kia, vì nàng đang bị Hàn Diệp Phong ôm tới suýt ngạt thở nên dẵm chân hắn một cái. Nhân lúc hắn lỏng tay, nàng nhanh chóng chạy trốn. Cái gì mà muốn nàng làm vợ, nằm mơ đi nhá.

"Phập"

Thấy nàng định chạy trốn, Hàn Diệp Phong đưa tay đánh một phát lên gáy nàng. Nhanh tới nỗi nàng khong kịp phản ứng, chỉ thấy gáy đau đau rồi sau đó ngất đi.


Nàng vẫn còn mong manh cảm giác đau ở sau gáy. Tỉnh giấc, nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Là một căn phòng lớn, xa hoa. Chiếc giường nàng nằm có màn tròn, rộng. Khắc những họa tiết cổ xưa một cách tinh tế. Ngay cả trên chăn cũng có nhưng họa tiết thêu bằng sợ chỉ vàng.

Còn mơ hồ chưa hiểu lắm thì nàng thấy một bóng áo bạc bước vào, trên tay cầm một cái bát. Mái tóc tím dài kia, là Hàn Diệp Phong.

" Tỉnh rồi sao? Dậy uống thuốc đi" Hắn vừa nói vừa đi về phía giường nàng.

" Đây là đâu?"

Nàng ngồi dậy, lập tức một cơn đau tràn khắp người. Những vết thương trên người nàng đã được bôi thuốc, là hắn giúp nàng sao?

" Đông cung, ta mang nàng về để tiện chăm sóc."

" Ta không cần chăm sóc"

Nàng đứng dậy khỏi giường, định đi ra ngoài thì một bàn tay kéo lại. Hàn Diệp Phong mỉm cười nhìn nàng.

" Nàng muốn mặc vậy ra ngoài à?"

Nàng nhìn xuống, bây giờ trên người nàng là một bộ đồ ngủ rất rất rất ư là rộng. Nhìn nàng chẳng khác nào bơi trong áo.

"Thoải mái không?"

Nghe hắn hỏi, nàng bất đắc dĩ gật đầu.

" Những vết thương đó do Bạch Ly Tích gây ra à?"

" Có lẽ vậy"

Những vết thương trên người Bạch Lam Kỳ mới bị tối hôm qua nên vẫn còn mới. Nàng trả lời xong cầm bát thuốc hắn đưa uống hết. Tự nhiên, nàng cảm thấy có thể tin tưởng con người này.

" Nàng ở lại đây dưỡng thương, không được chạy lung tung ra khỏi Đông Cung."

Hàn Diệp Phong nở nụ cười, khuôn mặt hắn càng trở lên yêu mị, xinh đẹp. Nói xong hắn bưng cái bát bước ra ngoài, dặn dò nô tỳ thái giám trước cửa phòng vài ba câu rồi cũng đi luôn.

...Một tháng sau....
"Sao? Lại trốn ra ngoài rồi?"

Hàn Diệp Phong bước vào phòng không thấy Bạch Lam Kỳ. Hắn ném cái chăn vào mặt thái giám, tức giận hỏi. Lần này đã là lần thứ 3 nàng trốn cung đi chơi rồi. Lần thứ nhất hắn tìm thấy lôi về. Lần thứ 2 thì ba ngày sau nàng mới trở về. Lần nào đi cũng không nói với hắn một câu.

Hắn tức giận chỉ tay về phía đám sát thủ, quát " Các ngươi phế hết võ công đi cho rồi."

Tức giận bước ra ngoài, hắn đã dùng cả đám người do hắn dạy dỗ để trông coi nàng. Nhưng điều hắn hối hận nhất, đó là dạy khinh công cho nàng. Mặc dù điều này chỉ làm cho việc chạy trốn dễ hơn thôi.


....Trong một khu rừng trúc ở ngoại thành....

" N..ya...a..."

Dưới ánh bình minh, sau một tiếng hét lớn. Mười mấy cây trúc đổ xuống, bị chặt chém thành nhiều mảnh. Tiếng lười kiếm khua nhanh trong gió vun vút. Tóc đen buộc cao bay phần phật, trường bào màu trắng viền lục tung bay theo từng động tác. Một thân hình nhỏ bé điên cuồng chém giết, sát khí tỏa ra khắp khu rừng khiến chim chóc bay loạn xạ.

Đôi mắt hắc lam mở ra lạnh lùng, lãnh khốc. Gương mặt như ác ma bước ra từ địa ngục, xinh đẹp lạnh lùng và đặc biệt vô cùng tàn nhẫn. Đây chính là Bạch Lam Kỳ sau khi hồi phục sức khỏe và học được chút khinh công. Chỉ có điều nàng vẫn không thoải mái với cơ thể mười bốn này.