Chương 20: Chủ nhân chiếc ghế số 11.

End Of Sky's Line

Chương 20: Chủ nhân chiếc ghế số 11.

Chương 20: Chủ nhân chiếc ghế số 11.

Đồng hồ điểm đến 8 giờ

Đường phố tấp nập, tràn ngập hơi nước bốc lên quyện với mùi dầu nhờn tạo nên một mùi gay mũi, dòng người khoác áo choàng kín mít đang vội vã bôn tẩu tiến đến nhà máy làm việc.

Nơi đây một thành phố kì lạ khi mang vẻ hiện đại nhưng lại không mang theo màu sắc tự động hóa, phải chăng thì cũng chỉ có ngành sản xuất thực phẩm được tự động hóa hoàn toàn nhằm tối ưu hóa tất cả, thời đại này thực phẩm quá quý giá, chúng ta không muốn bỏ phí bất kì thứ gì.

Còn lại các nhà máy đều dựa vào nhân công, những công dân cấp thấp, những kẻ dưới đáy xã hội sẽ tham gia các nhà máy này, lặp lại và vô vị những thứ trong nhà máy sẽ theo họ đến lúc sức lực của họ cạn kiệt, khi hết giá trị và bị đá ra ngoài như 1 thứ phế thải.

Nguyễn Kim đeo lên áo choàng, dạo bước đến nhà máy của mình. Là sinh viên, hắn ta có lịch trình gấp đôi người thường khi việc học tập sẽ diễn ra sau 5 giờ chiều ngay sau khi ca làm việc của nhà máy kết thúc.

Hắn bước vào, vẫn như mọi ngày không khí vẫn một màu chết lăng và ảm đạm, cứ thế một đường tiến đến bảng phân công.

[Khu làm việc hôm nay của công dân Nguyễn Kim Thủ Chỉ ở khu vực lắp ghép, vì thân phận sinh viên, cho phép công dân điều chỉnh ca làm việc miễn là đủ 8 giờ.]

[Thưởng thêm áp dụng vẫn được ưu đãi như cũ với sinh viên.]

Âm thanh cơ giới vang lên, một tấm bảng 3 chiều hiện lên, yêu cầu xác nhận thời gian làm việc.
"Yêu cầu sử dụng buồng ngủ sau mỗi 2 giờ làm việc."

[Kiểm trắc đến khóa học của sinh viên, đã xác nhận các dự án chưa hoàn thành lớn hơn 4, yêu cầu được thông qua.]

[Công dân hãy đảm bảo hoàn thành công việc mình ở trạng thái tốt nhất.]

Đám người xung quanh hơi ngừng lại chút nhưng cũng nhanh chóng tiếp tục công việc.

Nơi xa xa trong một đám công nhân thì có một ánh mắt đang dõi theo nhất cử nhất động của Nguyễn Kim, sự tham lam vụt qua trong đáy mắt hắn rồi nhanh chóng ẩn đi.

Không hề biết nguy hiểm đang đến gần,Nguyễn Kim nhanh chân bước vội đến khu làm việc.

Nơi đây chất lượng không khí rất tốt, tuy không phải là môi trường nguyên thủy tự nhiên như trong Life nhưng cũng đã qua màng lọc bụi, được khử khuẩn ở trình độ nhất định.

Mặc đồ bảo hộ, Nguyễn Kim bước đến dây chuyền, đằng đó người cũng không nhiều, cũng chỉ 3 4 người ngồi trên bàn đang tỉ mỉ hoàn thành công việc của bản thân, chẳng ai để ý đến sự xuất hiện của Nguyễn Kim.

Nguyễn Kim cũng lấy một khay nguyên liệu, ngồi vào bàn, bắt đầu công việc của mình.

Một bên khác, Jacob bước đến đấu trường.

Đấu trường sắt khổng lồ bên trong là những tiếng reo hò chửi rủa chưa bước tới đã cảm thấy đè nén.

Jacob đứng trước cửa, xuất ra thẻ id, không tốn nhiều thời gian đã cho phép thông qua.

[Nhắc nhở: Lịch trình thi đấu đã được cập nhật, đối thủ đã được tuyển định, xin nhanh chóng vào vị trí.]
Jacob bước đến phòng thay đồ, sau lớp áo choàng, một thân hình rắn chắc hiện ra không quá khổng lồ nhưng nhưng những múi cơ rõ nét săn chắc như một con báo săn sẵn sàng lao vào xé xác đối thủ.

Jacob là một võ sĩ chức nghiệp tương đối phổ biến một bước quan trọng để có thể gia nhập vào lực lượng viễn chinh, hay còn gọi là những kẻ dự bị.
Hắn ngồi trong phòng đeo lấy băng vải, hít một hơi thật sâu, mùi mồ hôi khô trên áo võ sĩ cũ nát làm hắn nhớ đến đoạn hồi ức xưa cũ.

"Đánh đi, đánh đi, ta tạo ra ngươi là để chiến đấu, đừng để ta thất vọng."

Sàn đấu đầy những gai nhọn, chạm phải cũng đủ để cào nát thịt, Jacob hai mắt đỏ ngầu toàn thân rướm máu lao tới dồn dồn những cú đấm liên hoàn vào mục tiêu.

Những hình ảnh cứ vụt qua hàng loạt đối thủ có mạnh có yếu nhưng kẻ chiến thắng vẫn là hắn, hắn thích cảm giác đó đứng trên đấu trường chiến đấu đổ máu và xé tan kẻ thù, trầm mê cảm giác đó,hắn hưng phấn, hắn vui vẻ, hắn đói khát, hắn muốn, muốn chém giết.

"Khá lắm hôm nay tới đây thôi, biểu hiện không tệ, phần thưởng của ngươi đây."

Hồi tưởng lại lóe qua, jacob nhìn dung dịch xanh lam đang truyền dần vào động mạch cảm nhận dường như cơn đau khi dùng nó vẫn còn.
Đôi mắt mờ đi, chỉ nghe câu nói cuối cùng.

"Món đồ chơi này còn dùng được nhiều lần."

Jacob thở hắt ra, lắc đầu, cầm lấy chai nước lọc, nốc ừng ừng, xối lên đầu.

"Hừ!
Tên khốn Philips ta phá hắn có vài cái đĩa, hắn liền đẩy ta vào đấu trường, đúng là một tên nhỏ mọn nghĩ như vậy làm ta sợ sao."

Jacob cười khà khà ngẩn đầu lên, nhìn về phía đồng hồ đối diện,cũng sắp tới giờ rồi.

Hít sâu một hơi, Jacob đứng dậy, bước về phía sân đấu.

Philips ngồi ở trong một nhà kính, nơi đây trồng đủ loại cây giống. Hắt hơi một cái, gãi gãi đầu, hắn cũng đoán được tên nào đang rủa hắn, nâng cặp kính dày lên cười cười, lại tiếp tục quan sát cây giống.

Lúc này mắt hắn nháy một cái, bên trong Life có thông báo mới.

Bảng nhiệm vụ Chính Phủ mở ra.

Philips ngẩn người một lúc, nhờ vả chút đồng nghiệp, lao thẳng đến nhà vệ sinh.

Hắn lấy ra vòng tay liên lạc, vài phút sau hồi âm vang lên.

"Đã nhận được thông báo, kế hoạch là gì?"

"Bây giờ, chuyển năng lượng dự trữ của cánh cổng cho Module, cái ghế thứ 11, tính bảo mật cao, không thể xác định, không thể truy tung, không ai biết ngươi ở đâu, nhân lúc hiệu ứng Giải Phóng Xiềng Xích còn tác dụng, phải lấy cái ghế đó."

"Được, để ta tiến hành."

"Còn, yêu cầu họ can thiệp Module, bổ sung khả năng quét hình đa mục tiêu, cùng khả năng lọc, xử lí số liệu thô sơ. Danh sách thiên phú đã không còn là bí mật đối với ngươi, thời gian cũng đã mở khóa, nhưng nếu chỉ dựa vào nhân lực thì quá tốn thời gian, hơn 1 tỷ vật phẩm mỗi khu vực, ngươi tìm hết cũng đã quá muộn."

Nguyễn Kim trầm ngâm một lúc, phía bên trong Life hắn nhanh chóng kết nối khối năng lượng với Module phụ trợ, không đến vài giây Module sáng lên đủ loại màu sắc, vài khung ảnh mới hiện lên, chức năng cũng giải phong không ít, chỉ có chức năng chuyển sinh vật sống là vẫn còn bị khóa, có lẽ Module thiếu sót linh kiện.

Ở thế giới Life, một bảng thông báo hiện lên trước mặt mọi người.

[Bản cập nhật mới đã được bổ sung.]
[Năng lượng đã nạp đủ.]
[Nhiệm vụ đã kết thúc. Bảng đóng góp đã bị ẩn đi.]

Một vài thế lực đang sắp xếp nhân thủ chuẩn bị tiến hành chiến lược hóa những tụ điểm tích lũy năng lượng cũng dừng tay, trừng mắt, cũng chẳng biết nói gì, chỉ nghiến răng, nhìn chằm chằm vô bảng xếp hạng như mong chờ có một cái tên rõ ràng để chúng có thể nhắm vào.

Nhưng đáng tiếc, tất cả bị phong tỏa, một giọt nước cũng không lọt. Tất cả chỉ có thể chấp nhận một sự thật.

Chiếc ghế thứ 11, đã có chủ.