Chương 77: Quay về Đại La Thiên thành

Du Giới

Chương 77: Quay về Đại La Thiên thành

-Hai anh gác cổng! Ở ngoài kia đang có một cô gái rất cần tôi. Tôi xin hai anh hãy cho em ra, em cần phải cứu cô ấy.

Hà Nam trong tráng thái tuyệt vọng mà cố gắng van xin hai người gác cổng cho hắn ra ngoài, nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt dửng dưng của họ và một câu nói không hề có tình người

-Không có lệnh! Không ai được phép bước ra ngoài. Trái lệnh! Giết không tha

Nói xong, cả hai liền dí sát mủi thương vào cổ của Hà Nam làm hắn có chút sợ hãi mà lui về sau một tí. Nhưng một chút kiên cường và quyết tâm trong lòng hắn vẫn giữa hắn chững lại thêm vài bước khiến hai mui thương kề sát cổ và máu từ vết thương bắt đầu ứ ra.

Trong sự bế tắc, hai mắt Hà Nam như bắn ra cả lửa mà nhìn về phía hai người gác cổng. Trong đầu hắn lúc này, chính là đang cháy lên một ý niệm liều mình. Lúc trước hắn đã từng liều mình một lần rồi thì giờ có liều thêm lần nữa thì cũng có xá chi

Nhưng khi Hà Nam định động thủ thì hai người gác cổng chợt thu thương lại và cúi đầu chào

-Đ…

Nhưng khi chữ còn chưa thoát ra khỏi miệng thì cả hai đã vọi ngậm lại và chỉ biết cúi đầu chào.

Phía sau Hà Nam không biết từ khi nào đã xuất hiện một người trung niên trong bộ đồ màu xám nhạt, mái tóc ngắn bạc phơ khiên ông ta trong già hơn rất nhiều so với gương mặt trung niên của mình. Ông chính là người đã đưa tay lên để ám hiệu là ngừng lại khiến hai người gác cổng không nói được ra lời. Ông nói

-Mở cổng ra đi!

-Vâng!

Dưới mệnh lệnh của ông, cả hai người gác ổng nhanh cống đến trước cánh cổng đá to lớn

Hà Nam lúc này đang ngạc nhiên mà nhìn về phía người đàn ông. Không chỉ ngoại hình ông ta khiến hắn ngạc nhiên mà là từ ông ta hắn của thấy một cảm giác huyền bí đến mức hắn ngoài việc nhìn ra thì cũng không phải làm gì. Nhưng không chỉ thế, điều khiến Hà Nam còn ngạc nhiên hơn là cánh cổng đá to lớn trước mặt hắn kia cứ như thế mà đơn giản được hai người gác cổng đẩy ra. Mỗi một cánh cửa đây là tương đương với một khối đá lớn nặng đến cả tấn nhưng hai người họ cứ mỗi người một cánh mà đẩy cổng mơ ra.

Khi cánh cổng đã mở toan ra, người đàn ông quay lại nhìn Hà Nam và nói

-Đi thôi!

-Đi?

Hà Nam sau khi nhìn một cảnh vừa rồi thì chưa hoàn hồn lại được mà hỏi

-Đi đến Đại La Thiên Thành

Người đàn ông không nhìn Hà Nam mà vừa bước đến cánh cổng và vừa nói

Hà Nam nghe vậy thì liền trở nên mừng rỡ hẳn ra và chạy theo người đàn ông.

Bước ra ngoài cánh cổng, trước mắt Hà Nam là một con người âm u đen tối đến không nhìn thấy được cả mười ngón tay nằm trước mắt. Nhưng mặc khác, tại một điểm xa đến cuối tầm nhìn của Hà Nam có một đóm sáng trắng rất chói

-Đi theo ta!

Đang ngơ ngác, Hà Nam chợt nghe thấy giọng nói của người đàn ông mà nhìn sang và điều mà hắn thấy càng làm hắn ngạc nhiên hơn. Trước mắt Hà Nam, người đàn ông trung niên tốc bạc kia lại tro rất rõ ràng từ đầu đến chân mặc dù Hà Nam lúc này còn không nhìn thấy mười ngón tay trước mặt hắn nhưng khi hắn nhìn người đàn ông này thì lại phi thường rõ ràng khiến hắn nhất thờ cảm thấy hoa mắt.

Cẩn thận bước theo người đàn ông tốc trắng trong nơi u tối này, Hà Nam thật không biết là mình thật sự đang ở đâu. Vừa lúc nảy, hắn còn đang đứng trong một khe núi to lớn và hung vĩ thì lại, bên trong nơi u tối này hắn có cảm giác như mình đang đi trên một nền đá cứng và phẳng mà không có bất kỳ bật thang nào. Nhưng khi đi theo người đàn ông kia thì đóm sáng cao và xa phía trước lại càng ngày càng thấp và gần dù là hắn đanh đi trên một con đường bằng phẳng.

Bước ra khỏi đóm sáng, trước mắt Hà Nam là một con đường hang với các vách đá lồi lõm cùng các sợi dây leo mộc khắp nơi đến che mất cả lối đi. Hà Nam có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh là nhờ vào những tia sáng lên lỏi qua các lớp dây leo mà vào được bên trong.

Hà Nam ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh rồi quay đầu lại nhìn và phía sau hắn vẫn chính là một vùng u tối tạo cho hắn cảm giác hư là vực sâu thâm thẩm đến rợn người.

Rẹt rẹt xẹt xẹt …

Mãi nhìn vào con đường đen tối sau lưng thì Hà Nam lại nghe thêm những âm thanh như có thứ chà vào nền đá khiến hắn quay lại nhìn và điều hắn thấy lại làm hắn càng ngạc nhiên hợn Trước mắt hắn, những sợi dây leo như đang mở đường theo hướng mà người đan ông tốc trắng kia đang bước đi khiến cho tâm trí của Hà Nam cũng muốn hồ đồ cả ra vì những gì mà hắn đang thấy.

Ngơ ngạc thêm một lúc, Hà Nam thấy người đàn ông quay lại nhìn và hắn liền chạy theo sau lưng ông ta.

Bước ra khỏi hang, một cơn gió lớn thỏi qua khiến tốc cùng trang phục của Hà Nam bay phành phạt. Trong cơn gió lớn, Hà Nam dùng một tay chắn gió và mắt thì nhìn về phía khung cảnh núi rừng hung vĩ chạy dài đến cuối chân trời trước mắt hắn.

Trong khi Hà Nam còn đang ngỡ ngàng về những thứ huyễn hoặc và kỳ vĩ mà hắn vừa được thấy qua thì chợ dưới chân hắn tỏa ra một làng sương trằng rồi từ từ tụ lại thành một đám mây nhỏ.

-Ta đi thôi!

Người đàn ông tốc bạc nhẹ nhàng nói một câu và đám mây chở ông ta cùng Hà Nam bay lên trời

Ở độ cao vượt cả tầng mây, Hà Nam hai chân như mềm nhũn mà khụy người nhìn xuống cảnh quang bên dưới mà đang lướt qua với một tốc độ cực kỳ nhanh. Nhưng hơn hết, điểm kỳ lạ ở đây là dù tốc độ bay của đám mây rất cao nhưng Hà Nam vẫn không hề cảm thấy chút gió nào thổi vào mặt hắn và hay nói đúng hơn là đến ngay cả quần áo của hắn cũng chả lay động gì cả, mọi chuyện cứ như hắn đang đứng tại một vùng không gió vậy.

-Đây là …

Hà Nam ngạc nhiên nhìn người đàn ông mà hỏi, nhưng khi hắn còn chưa nói hết câu thì ông ta liền cắt lời

-Mọi điều thắc mắc lúc này cậu hãy để cho lúc khác

Nghe lời người đàn ông, Hà Nam không nói gì thêm mà chỉ lặng im nhìn cảnh vật trôi qua dưới chân hắn.



Trời ngã về chiều, Hà Nam và người đàn ông lúc này đang đi bộ trên một con đường bên trong Đại La Thiên Thành.

Sau khi đã vượt qua một chặng đường khá dài, đám mây chở hai người hạ xuống tại một vị trí cách xa Đại La Thiên thành độ một cây số rồi mới từ đó mà đi bộ vào thành.

Về cơ bản thì Đại La Thiên thành là tòa thành vô cùng lớn và cũng là tòa thảnh nằm tại khu vực trung tâm của Quang Minh đế quốc nơi giao thương tấp nập nên việc ra vào thành là một điều vô cùng đơn giản và Hà Nam cùng người đàn ông không gặp chú trở ngại nào để đi được đến vòng thành thứ hai bên trong Đại La Thiên thành.

Cách không xa tầm nhìn của Hà Nam là một tòa dinh thự to lớn và uy nga nằm gần con đường lớn bên trong Đại La Thiên thành với tấm bảng hiệu đề hai chữ "Dương Phong".

Trong tòa dinh thự trước mắt, Hà Nam bỗng nhiên trở nên nôn nóng và chạy thẳng đến

Đứng trước cánh cổng lớn của dinh thự có hai người đang đứng gác và với Hà Nam, hắn không lạ gì hai người vì họ chính là Lã Khan và Lương Tạo, hai người thân thuộc nhất với hắn bên trong tòa dinh thự uy nga này.

Trong thấy có người đàn chạy đến cổng dinh thự, Lã Khan cùng Lương Tạo siết chặc côn trên tay và nhìn xem là ai đang chạy đến. Nhưng khi họ thấy rõ được mặt kẻ đó thì mặt cả hai người đều trở nên xanh tái, thần thái tỏ ra sự sợ hại mà lui vài bước về sau, miệng lầm bầm

-Không thể … không thể nào …

Và cho đến lúc Hà Na đứng trước mặt hai người thì cả hai lại càng trở nên kinh sợ hơn mà dựa lưng vào cổng dinh thự.

-Hà … Hà Nam … không thể … cậu không thể ơ đây

Cả hai người sợ hãi nhìn Hà Nam mà nói

Nhìn biểu cảm của hai người, Hà Nam lúc này cũng chả thèm để ý gì là gì mà vồ tới hỏi

- Hạ Vân! cố ấy giờ sao rồi? Thiếu gia đã làm gì cô ấy? Hai anh mau nói cho em biết đi

Dưới áp thế hỏi ép tới của Hà Nam, cả hai người càng xanh hết cả mặt và quý xuống

-Hà Nam! Bọn anh thật sự không phải không muốn cứu em

-Phải đây! Lệnh của thiếu gia bọn anh không thể làm khác được

-Bọn anh còn gia đình riêng của mình. Xin em hiểu và tha thứ cho bọn anh

Nhìn thái độ của cả hai người, Hà Nam chợt ngửa người ra và nhớ lại chuyện bên trong nhà giam và nói

-Em chưa chết! Nhưng hai anh phải cho em biết Hạ Vân thế nào rồi?

Nghe thấy Hà Nam nói mình chưa chết, cả hai người liền trừng mắt lên nhìn hắn 1 cái thật kỹ từ đầu đến chân rồi nói

-Em thật sự là chưa chết?

-Sao lại có thể?

-Điều đó không quang trọng! Hai người mau trả lời em, Hạ Vân sao rồi?

Hà Nam nào có tâm trạng mà giải thích này nọ với hai người này nên liền ép hỏi vào vấn đề chính

-Hạ Vân! Cô ấy … cố ấy không còn ở đây nữa

Chỉ với một câu nói thôi mà Hà Nam lúc này như bị sét đánh ngang tai