Chương 85: Trầm Khung và Môn Hiển

Du Giới

Chương 85: Trầm Khung và Môn Hiển

Một viễn cảnh Quang Minh Đế Quốc chia rẽ bởi nội chiến. Đó là viễn cảnh mà Trầm Khung nghĩ về khi nghĩ đến kết quả tệ nhất lúc hắn chơi game ở thế giới củ. Thế nhưng, như Trầm Khung đã nói, hắn hiện tại chỉ là suy đoán theo hướng tệ nhất có thể thôi nhưng hiển nhiên rằng để suy đoán được nội sự của một quốc gia thì còn cân phải có nhiều thông tin chuyên xâu và đáng tin cậy hơn nữa.

Về một mặt khác, nếu đúng như Trầm Khung suy đoán thì chính là phe của Đại Đế đang có ý định làm khó Khúc Lục gia bằng cách tước bỏ dần quyền lực của gia tộc tại thành thị trong mảnh đất của chính Khúc Lục gia thì … Nói một cách khác, Môn Hiển (người đại diện cho phe Đại Đế) chính là kẻ thù của Khúc Lục gia nói chung, làm nguy hại đến Khúc Lục La Thiên nói riêng và cũng là kẻ thù của Trầm Khung theo lời thề mà hắn đã tuyên thệ.

Thế nhưng lại có một điểm làm Trầm Khung phân vân, đó chính là điểm "Nếu thật sự Môn Hiển được phái đến để tiến hành kế hoạch chống lại Khúc Lục gia thì vì sao lại chấp nhận hợp tác với La A?". Trầm Khung hiểu là Môn Hiển thừa biết La A là thân cận của La Thiên nhưng lại có thể chia sẻ về khó khăn của ông ta trong việc kiểm soát Na Lan thành. Điểm này cho thấy rằng Môn Hiển hoàn toàn không biết về tính chất của vấn đề và bản thân ông ta cũng không rõ là mình đang làm gì chăn? Và nếu thật là như vậy thì mục đích thật sự của Đại Đế là gì khi lại cử một người như Môn Hiển đi làm công việc này?

Nghĩ đến đây, Trầm Khung cảm thấy rằng chuyện này không chỉ đơn giản là như trong game mà hắn đã chơi thể hiện. Nhưng nói sao thì nói, game cũng chỉ là game, nó làm sao mà phản ánh hết được thực tại.



Trở lại vấn đề của Môn Hiển,

Thông qua những gì ông ta nói, Trầm Khung nhận ra một vấn đề rất cơ bản đó chính là Môn Hiển vẫn chưa xác định chính xác được đối tướng đích thực mà ông ta cần tạo quan hệ là ai. Nhưng Trầm Khung cũng không chê Môn Hiển kém bởi vì nhờ là người đến từ thời đại mà giáo dục phát triển mạnh nên Trầm Khung mới biết được căn nguyên của vấn đề. Trầm Khung nghĩ rằng nếu hắn không có được những tri thức của thế giới trước thì suy nghĩ của hắn cũng sẽ như Môn Hiển thôi nên hắn cũng không lấy làm gì là tự cao cả.

Nghĩ ngợi một lúc, Trầm Khung cười và hỏi

-Dám hỏi ngài, qua một năm qua cố gắng, ngài có cảm thấy cái khó của việc tiếp cận với giới quý tộc là gì?

Nghĩ một lúc, Môn Hiển nói

-Vấn đề mà ta cảm thấy ở đây là … ta nghĩ là chúng thừa biết ta là người mới đến và cần tạo quan hệ nên liền làm nhiều trò để gây khó dễ cho ta. Một năm qua ta cố gắng, cảm giác cư như là bị người khác nhìn ra hết được nước đi.

Nghe đến đây, bản thân Trầm Khung cũng có thể hiểu được cảnh khó khăn của Môn Hiển. Về cơ bản thì ngôi thành này thuộc về Khúc Lục gia, Môn Hiển tuy là quyền thành chủ nhưng thực tế giới cao tần tại Na Lan thành vẫn không để ông ta vào mắt vì về cơ bản thì tại tòa thành này, Môn Hiển không thực sự có thực quyền trong tay. Và từ đó, các nước đi của Môn Hiển cũng là dễ đoán khi cố làm thân với giới quý tộc.

Gật gù vài cái, Trầm Khung nói

-Hùm … vấn đề này nếu đi thẳng vào theo hướng này thì thảo dân cũng cảm thấy rất khó… như vậy đi, thay gì đi thẳng vào vấn đề khó. Thảo dân mạn phép hỏi ngài một câu được không?

-Cậu cứ hỏi

-Giả dụ như ngài đi vào trong một khu rừng và thấy trên đỉnh của một cây cao có một quả rất to và ngon. Ngài rất muốn hái quả đó nhưng trong tay ngài không có bất kỳ dụng cụ nào hết thì ngài phải làm sao?

Nghe hết câu hỏi, Môn Hiển suy nghĩ nhanh một cái và trả lời ngay

-Thật ra cũng không cần phải có dụng cụ gì vì ta có thể leo lên cây để hái mà

Nghe câu trả lời của Môn Hiển, Trầm Khung cười thật tươi và hỏi tiếp

-Vậy nếu ta ví quả cây đó là thứ mà ngài muốn và cái cây cao kia chính là tầng lớp người bên trong Na Lan thành thì ngài thấy sao?

Nghe đến đây, Môn Hiển nghĩ thêm một chút rồi chợt bỗng nhiên ngửa người ra mà ngơ ngác nhìn Trầm Khung mà hỏi

-Ý cậu là ta đã tiếp xúc sai đối tượng?

Trầm Khung nghe Môn Hiển hỏi đúng ý hắn thì trong lòng cảm thấy rất vui nhưng hiển nhiên là hắn có ý đồ riêng nên hắn không tỏ tháy độ ấy ra mặt mà lại ngạc nhiên hỏi lại

-Tại sao ngài lại hỏi như vậy?

Nghe Trầm Khung ngạc nhiên hỏi ngược lại khiến Môn Hiển như đơ người ra một lúc và hỏi

-Chả phải cậu bảo rằng ta hãy xem cái cây cao như là tầng lớp người bên trong Na Lan thành hay sao? Nói vậy thì ý cậu chính là từ ngọn cây đến gốc cây là đại diện cho tầng lớp từ thấp xuống cao. Để leo lên được ngọn cây, để chạm được quả ngọt mà ta muốn thì thứ ta chạm vào đầu tiên chính là gốc cây. Hay nói cách khác là ta phải tiếp xúc với tầng lớp thấp nhất bên trong Na Lan thành và nói thẳng ra là ta phải tiếp xúc với thường dân trước khi muốn tiếp xúc với tầng lớp cao hơn?

Nghe Môn Hiển ngồi phân tích ra ý trong câu nói của hắn. Trầm Khung không khỏi phải thầm khên là Môn Hiển thật sự rất nhanh trí, cái ông ta thiếu chính là hướng đi đúng thôi. Nhưng hiển nhiên là Trầm Khung không biểu lộ ra ngoài mà lại tiếp tục vờ hỏi tiếp Môn Hiển

-Không! Thảo dân đơn giản là ngẫu nhiên nghĩ đến việc ngày làm cũng khá giống như leo cây vậy nên liền đem ra để ta cùng thử suy luận xem là nếu như thuận theo tự nhiên như cách leo cây thì liệu ta có tìm ra được hướng đi khác hay không thôi.

Nói đến đây, Trầm Khung nở một nụ cười và nói tiếp

-Nhưng bản thân thảo dân cũng thấy ý ngài nói rất là có đạo lý. Tại sao ta không thử đào sâu suy nghĩ về nó tiếp nhĩ?



Và kế đó, Trầm Khung cùng với Môn Hiển đã có một cuộc thảo luận khá lâu về vấn đề định hướng cho những hành động trong tương lai của chính ông ta. Hiển nhiên, trong suốt cuộc trò chuyện thì Trầm Khung luôn là người đưa ra những gợi ý mơ hồ và người tìm ra mấu chốt của vấn đề chính là Môn Hiển.

Nghe đến đây thì có thể thấy Trầm Khung khá màu mè trong việc cho Môn Hiển lời khuyên vì hắn toàn nói một cách gián tiếp thông qua các gợi ý mà không đánh thẳng vào vấn đề vì dù sao thì Trầm Khung cũng chính là hướng suy nghĩ của Môn Hiển theo ý kiến của hắn chứ nào có thật sự để ông ta tự ngô ra gì khác

Nhưng, đến đây, nếu ta nhìn vào một mặt khác của vấn đề thì mọi người sẽ thấy là tại sao Trầm Khung dù chính là hướng suy nghĩ của Môn Hiển theo ý của hắn nhưng lại không nói thẳng ra mà phải giả bộ để ông ta tự luận ra.

Đầu tiên, phải nói rằng là ngay từ lúc đầu, Môn Hiển đường đường là một thành chủ mà phải giả dạng đi tìm lão Chẩm Thương để tạm gọi là xin ý kiến thì ta có thể thấy ông ta đang rất khó khăn hay nói cách khác là đang ở thế dưới, nhưng điều đó không có nghĩ là Trầm Khung hay lão Chẩm Thương đang ở thế trên vì về bản chất thì ông ta chính là một thành chủ danh chính ngôn thuận và Trầm Khung cùng lão Chẩm Thương chỉ là thường dân, dân đen. Thế nên cho dù Môn Hiển có thế nào thì thái độ đối đãi với ông ta phải luôn là đúng.

Và vì là phải đối xử với ông ta đúng theo lệ nên Trầm Khung không thể nào nói toạc miệng ra những ý định của hắn được vì như thế là trong có vẻ như là ra lệnh chứ nào phải cho ý kiến. Trên thực tế, khi một ai đó muốn xin ý kiến thì đa phần họ vốn đã có câu trả lời hoặc mập mờ câu trả lời trong tim. Trong lúc đó, việc của người cho ý kiến chỉ là nói làm sao để cho người xin ý kiến tự mình quyết định chấp nhận ý định có từ trước trong đầu người đó chứ không phải là nghe theo lời người khuyên. Thông thường, nếu người cho lời khuyên mà lại đưa ra những quyết định rõ ràng, thẳng thắn và bắt buộc người xin thì thường sẽ vấp phải những phản ứng tiêu cực và làm rối thêm vấn đề mà người xin cần giải quyết.

Và theo một cái nhìn khác, nếu người cho lời khuyên theo dạng rõ ràng và mệnh lệnh thì người xin lời khuyên có thể nghe theo với tâm lý rằng "Là mình nghe theo lời người này chứ không phải là lỗi của mình". Từ đó, mọi trách nhiệm của vấn đề sắp tới tự nhiên sẽ được người xin quy chụp lên người khuyên và từ đó làm xấu đi vấn đề. Thậm chí có thể dẫn đến những hệ lụy xấu đến mức không tưởng đươc.

Thêm một vấn đề nữa, Trầm Khung lúc này chính là một đứa trẻ và Môn Hiển là một đàn ông trưởng thành. Việc Môn Hiển chấp nhận nghe Trầm Khung nói đã là không bình thường với đạo lý rồi thì Trầm Khung không nghĩ là ông ta sẽ chấp nhận thêm việc nghe những ý kiến trực tiếp (như mệnh lệnh) từ một đứa bé nữa. Cũng có thể, Môn Hiển sẽ chấp nhận nhưng Trầm Khung e là đó cũng sẽ là cái kết cho một cơ hội để có "bạn trên ví trí cao" của hắn vì Môn Hiển có thể sinh ra ác cảm nên Trầm Khung tuyệt không cho lời khuyên trực tiếp.



Bên trong căn phòng nhỏ được chiếu sáng nhờ khung cửa sổ nhỏ bên trên trần nhà, Môn Hiển ngồi đối diện với Trầm Khung và lão Chẩm Thương với vẻ mặt suy tư như thể ông ta đang chú tâm nghĩ về một chuyện gì đó.

Một lúc sau, Môn Hiển như thức giấc khỏi những suy tư của mình, khuôn mặt ông ta hiện nên nét vui tươi như thể ông đã ngộ ra được điều gì đó. Ông ngẩn đầu lên nhìn Trầm Khung cùng lão Chẩm Thương và nói

-Xem ra hôm nay ta lựa chọn đến đây là không hề sai lằm

Nhìn biểu cảm của Môn Hiển, Trầm Khung biết mình đã xong rồi và giờ là lúc bắt đầu thu hoạch vụ mùa thôi.

Trầm Khung nhìn Môn Hiển nở một nụ cười thật tươi để đáp lại lời của ông ta. Hắn nghĩ đó là hành động phù hợp nhất tại lúc này.

Nhìn cử chỉ điềm đạm của Trầm Khung, Môn Hiển nói

-Lúc này thì tôi đã hiểu tại sao La Thiên thiếu gia lại đánh giá cậu cao như thế

-Cám ơn ngài Thành chủ đã quá khen, thảo dân đây cũng hi vọng ngài không nói chuyện này với ai khác. Vì một chút lý do nên thảo dân muốn chuyện này là bí mật

Môn Hiển nghe vậy thì cũng không nói gì mà chỉ vui vẻ gật đầu như thay cho lời đồng ý và ông nói tiếp

-Mục đích ta đến đây xem như đã được tội nguyện, nhưng trước khi từ biệt ta không biết mình phải làm sao để báo đáp cho cả hai vị

Nghe câu nói này của Môn Hiển, Trầm Khung cảm thấy khá là vui mừng trong lòng vì con người của Môn Hiển trong như là khá hiểu lý lẽ và có thể là một người hợp tác được. Tất nhiên hắn còn cần phải thêm một thời gian nữa để nhận định nhưng ít ra cái nhìn ban đầu của hắn với ông ta chính là không quá tệ.

Trầm Khung lúc này quay sang nhìn lào Chẩm Thương như ý muốn hỏi ý của lão và lão ta đáp lại bằng một cái gật đầu ý là tùy ý hắn

Sau khi có câu trả lời từ lão Chẩm Thương, Trầm Khung lên tiếng

-Nếu ngài Thành chủ đã lên tiếng vậy thì thảo dân xin nói. Qua buổi tiệc vừa qua, thật ra thì hoàn cảnh của bọn thảo dân với giới quý tộc trong thành thì ngài cũng đã thấy rồi đó. Vì thế nên những lúc bọn thảo dân gặp khó khăn, nếu ngài có thể âm thầm giúp đỡ được thì hi vọng ngài có thể giúp một tay. Chỉ cần vậy là bọn thảo dân đã hết lòng cảm tạ ngài nhiều

Trầm Khung nói xong thì liền cúi đầu trước Môn Hiển một cái

Môn Hiển nghe vậy thì liền nở một nụ cười rất tươi và nói

-Nếu đến lúc đó, trong khả năng của ta thì ta tuyệt không đứng nhìn

Nghe Môn Hiển nói khẳn khái như vậy, Trầm Khung cùng lão Chẩm Thương liền nở một nụ cười và lại cúi đầu như thể hiện lòng biết ơn.