Chương 83: Vị khách đặc biệt

Du Giới

Chương 83: Vị khách đặc biệt

Bên trong phòng làm việc của lão Chẩm Thương, trên bàn làm việc của lão ta lúc này là một sắp dày hợp đồng xây dựng mà lúc trước lão ta từng mắt như nở hoa cả ra khi nhìn thấy chúng, nhưng hôm nay trong lão ta rất khác, không còn cảm giác hớn hở mà thay vào đó là khuôn mặt buồn rầu và những hơi dài.

-Thật không giống nhà phú hào mới nổi mà cháu biết nha

Bên trong căn phòng u ám bởi cảm xúc của lão Chẩm Thương chợt vang âm thanh trong trẻo của Trầm Khung, nhưng lão Chẩm Thương lúc này trong như không có sức sống mà chỉ ngửa đầu lên nhìn và nói

-Hôm qua cậu cũng có bên trong phòng tiệc nên lão đây nghĩ là cậu cũng đã biết rồi. Hài … thật sự là … hài...

Trầm Khung trong lão Chẩm Thương lúc này đến nói ra mấy lời oán trách cũng không ra nổi thì biết là lão ta chán nản như thế nào rồi nên hắn cần phải một chút công tác tâm lý mới được. Đây là cơ hội thích hợp để thay đổi cách nhìn của lão ta về thế giới này rồi.

-Thật ra thì hôm qua cháu thấy là lão làm rất tốt ấy chứ!

Trầm Khung như lơ đản nói một câu dù không khiến lão Chẩm Thương vui lên được nhưng cũng lão ta ngửa đầu lên nhìn hắn.

Trầm Khung nói tiếp

-Còn nhớ trước đây cháu từng nới với lão rồi, phàm là làm chuyện càng lớn thì lại càng bé giọng đi. Tác phong căn bản của người làm đại sự là bình tĩnh và kiên nhẫn. Ngày hôm qua cháu đã quan sát hết từ đầu đến cuối và phải nói là lão làm rất tốt, cháu cảm thấy rất vui vì có lão là người để hợp tác à

Trái ngược với suy nghĩ tiêu cực của lão Chẩm Thương, Trầm Khung trình bài ra một quang điểm khác và không ngừng khen lão ta khiến lão chợt như bắt đầu lấy lại tinh thầm mà tập trung nghe Trầm Khung nói

Thấy lão Chẩm Thương có chút thay đổi, Trầm Khung biết là lão ta đang thấm nên nói tiếp

-Hãy thử nghĩ xem, nếu lúc đó lão bật lại những người kia thì sẽ như thế nào? Không cần nói thì cũng biết là lão chắc chắn là không ổn à. Lão thử nghĩ mà xem, liệu con đường tài lộc của lão có bị đoạn khi lão bật lại họ không?

Nghe Trầm Khung nói hết và nghiệm lại câu hỏi của hắn, vẻ mặt ủ rủ của lão Chẩm Thương lúc này đã biến mất và thay vào đó là việc lão ta hình dung về cảnh nếu mà lão ta bật lại bọn họ thì tương lại sẽ là thảm như thế nào. Nên nhớ rằng họ toàn là phú hào và quý tộc trong vùng cả thôi.

Đứng nhìn lão Chẩm Thương thấm thía câu nói của mình mà Trầm Khung không khỏi cười thầm. Hắn đến nay thật là thích quá đi việc dùng mấy cái thuật trong việc đối nhân xử thế rồi à.

Trong lúc vừa rồi, Trầm Khung vừa áp dụng thuật "dẫn dắt người nghe" vào trong câu từ mà hắn vừa nói và khiến lão Chẩm Thương vô tình vừa nghe và vừa suy nghĩ theo con đường mà Trầm Khung đã vẻ ra để cho lão ta nghĩ theo hướng đó.

Để bắt đầu thuật này, Trầm Khung bắt đầu từ việc vận dụng thuật "khen" để thỏa mãn nhu cầu của người nghe là lão Chẩm Thương và để khiến lão ta chú tâm nghe những gì hắn ta nói rồi sau đó là việc đặt các câu hỏi gợi ý để dẫn dắt suy nghĩ của lão ta theo ý mà Trầm Khung đã gợi ra bên trong chính câu hỏi.

Về cơ bản, bạn khó có thể dùng lời lẽ không để thuyết phục được người khác chấp nhận ý tưởng của nếu bản thân họ không suy nghĩ theo cách của bạn. Đây là bài toán nan giải mà hầu hết mọi người đều mắc phải khi cố gắng thuyết phục một ai đó.

Để giải quyết tình trạng đó, các nhà khoa học đã tiến hành một đợt nghiên cứu và kết quả chỉ ra rằng. Trong một cuộc tranh luận, người nói chuyện một cách bình tĩnh và đặt ra những câu hỏi thường là người sẽ chiến thắng.

Việc nói chuyện một cách bình tĩnh sẽ tạo ra không khí chậm rãi để người nghe câu hỏi có thời gian để suy nghĩ về câu mà chúng ta hỏi và khi họ suy nghĩ về câu hỏi của chúng ta cũng tức là suy nghĩ của chúng đã đi vào trong đầu của họ. Việc khéo léo đặt một câu hỏi gợi ý liên quang đến đích mà ta muốn hướng họ đến sẽ vô hình khiến họ tự đi vào con đường do ta vẽ sẵn và từ đó tăng cao khả năng họ chấp nhận ý kiến của chúng ta.



Trầm Khung để lão Chẩm Thương suy nghĩ một lúc thì thấy rằng lão ta đã khôi phục lại được trạng thái như ban đầu thì liền cười nói

-Có câu "Biết cúi đầu thì mới có ngày mà ngóc đầu lên"! Ta hôm nay cúi đầu trước chúng để khiến chúng xem thường ta và nhờ đó ta mới có cơ hội để ngóc đầu dậy mà đạp lên đầu bọn chúng chứ ha ha ha

Để khích lệ tinh thần và cũng như tạo ra một cái mục đích mới cao hơn cho lão Chẩm Thương. Trầm Khung dựa vào cảm giác và sự tức giận của lão Chẩm Thương về bọn phú hào quý tộc để cài vào trong đầu lão ta một suy nghĩ sẽ quật cường lên để có ngày "đạp lên đầu" chúng.

Mà "đạp lên đầu" phú hào cùng quý tộc thì phải là đẳng cấp gì? Trầm Khung đây chính là cho lão ta một mục tiêu mới phấn đấu đến cuối đời cùng hắn à. Vì cơ bản là mục tiêu của Trầm Khung đang hướng tới không thể nào mà hắn có thể làm một mình được nên hắn cần hướng lão Chẩm Thương theo mục tiêu và con đường hợp với con mục tiêu của hắn.

"Có mục tiêu lớn, có tham vọng lớn thì mới khiến con người nỗ lực lớn để làm việc" - Đây là châm ngôn của người thành công à

Kế đó, sau khi lão Chẩm Thương đã lấy lại tinh thần thì cả hai người liền tiếp tục bàn đến một số chuyện khác.

...

Cốc cốc cốc

Trong khi cả hai đang nói chuyện thì cánh cửa chính chợt vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói của nhân viên bên trong cửa hàng của lão Chẩm Thương vang lên

-Ông chủ! Có một vị khách đặc biệt muốn gặp riêng ông ạ

Nghe người nhân việc nói có vị khách đặc biệt muốn gặp, cả hai người Chẩm Thương với Trầm Khung cùng nhìn nhau một cái và Trầm Khung âm thầm gật đầu rồi bước vào bên trong gốc khuất của phòng làm việc mà ẩn mình trong đó.

Lý do Trầm Khung ẩn mình đi là vì hắn cùng lão Chẩm Thương từng có một cái quy ước là Trầm Khung sẽ chỉ âm thầm làm việc trong bóng tối và sẽ không ra mặt. Về lý do chính của việc này là vì sao thì Trầm Khung không nói cho lão Chẩm Thương biết và lão ta thấy hắn không muốn nói nên cũng không hỏi.

-Mời người đó vào đi!

Sau khi thấy Trầm Khung đã ẩn mình đi thì lão Chẩm Thương liền cho gọi người khách đặc biệt kia vào

Két

Cánh cửa phòng mở ra và một người đàn ông bước vào.

Nhìn thấy người đàn ông, lão Chẩm Thương trừng to hai mắt và liền đứng lên cúi đầu nói

-Chào ngài thành chủ!

Người bước vào trong phòng chính là thành chủ của Na Lan thành, Môn Hiển. Ông ta lúc này đang mặc một bộ thường phục và trong như là đang đi một mình không có người theo hầu cạnh.

Thấy lão ta xuất hiện ở đây mà khiến cho đồng tử của cả Trầm Khung cũng to ra. Về cơ bản là cả lão Chẩm Thương cùng Trầm Khung không tài nào hiểu được là tại sao thành chủ Môn Hiển lại đến đây và còn là cải trang thường phục mà đến à.

-Lão không cần phải đa lễ thế!

Môn Hiển thấy lão Chẩm Thương chào mình thì liền giống như La Thiên mà đưa tay lên ý chỉ là miễn lể

Ngày sau đó lão Chẩm Thương liền kê cái ghế và mời ông ta ngồi xuống rồi cũng tự bạn thân mình ngồi lại chỗ củ và hỏi

-Không biết cơn gió nào đã đưa ngài đến đây

Nghe lão Chẩm Thương hỏi, Môn Hiển vui vẻ mà cười hòa nhã nói

-Lão Chẩm à! Lão là một thương gia mới nổi của Na Lan thành nên người là thành chủ như ta phải đặc biệt để tâm đến lão chứ.

Nghe được thành chủ nói rằng "ông ta đặc biệt để tâm đến" mà khiến lão Chẩm Thương vui mừng không thôi à, thân là một thương gia thì ai lại không vui vì quen biết với người có quyền lực trong vùng kia chứ.

Lão Chẩm Thương khiêm nhường nói

-Được thành chủ để tâm là niềm vui lớn và vinh dự của thảo dân

Thấy lão Chẩm Thương khiêm tốn thế, Môn Hiển vui vẻ nói tiếp

- Với lại, ta thấy cách mà lão kinh doanh thật rất độc đáo và táo bạo nên tự bản thân ta rất nóng lòng muốn đến phỏng bái lão để mà học hỏi thêm à

Lão Chẩm Thương lúc này chính là tự mình tin vào tai mình rồi. Tự bản thân thành chủ đến vào bảo rằng muốn phỏng bái để học hỏi? Đây là cái tình hình gì đây? Vinh dự gì đây? Lão Chẩm Thương nhất thời chu tiêu hóa kịp à

-Nào dám! Nào dám! Thảo dân chỉ là gian thương bình thường nôi chứ nào vị đại đến mức như ngày nói kia chứ

Môn Hiển thấy lão Chẩm Thương lung túng thế thì liền phì cười nói

-Lão Chẩm không cẩn phải như vậy, ta hôm nay chỉ là thường phục đi dạo thôi. Thân không mang thân phận thành chủ đâu nên lão không cần căng thẳng thế

Nghe Môn Hiển nói đến đây, Trầm Khung ngồi trong gốc khuất nhìn ra mà không khỏi trề môi một cái thật dài và thầm rủa

-Thường phục đi dạo? Không mang thân phận thành chủ? Bốn chữ "Thành chủ đại nhân" chính là treo lủng lẳng trên đỉnh đầu ông ấy chứ mà không mang theo.

Còn về lão Chẩm Thương, lão ta nghe thành chủ đại nhân là Môn Hiển nói thế thì liền cười và nói

-Thành chủ đại nhân khách khí rồi! Không thảo dân cò gì đặc biệt mà khiến đích thân ngày đến gặp mặt ạ?

Nghe lão Chẩm Thương nói vậy, Môn Hiển cũng cười và đi thẳng vào vân đề

-Chuyện là, khi ta thường phục xuống phố đi dạo thì có vô tình nghe hai tên ngồi trong một gốc bàn về chuyện máy tháng trước có công việc ở ngoài thành là tìm di dân từ vùng khác đến. Ta lúc ấy rất tò mò nên liền đến hỏi hai tên đó thì mới biết là thì ra có người vào vài tháng trước đã cố ý tung tinh đồn về vấn đề dịch bệnh và nguồn gốc của dịch bệnh vào trong thành.

Nói đến đây, Môn Hiển cười tươi và nói

-Và vừa khéo thay khi mà dư luận về vấn đề này nóng lên thì có người liền tung ra một mặt hàng làm cả thành Na Lan ta điển đảo cả lên … Lão nói xem, có phải là người đó rất là cao tay không? Người này thao túng cả một ngôi thành mà nếu ta không may mắn nghe được thì chính là thành chủ như ta cũng không nhìn ra được à

Nghe đến đây thì lão Chẩm Thương chinh thức nghẹ lại rồi à. Nói sao chứ chính bản thân lão ta cũng phải phục sát đất Trầm Khung về cái vụ thao túng cả một tòa thành chứ đừng nói là thành chủ đại nhân Môn Hiển đây. Nhưng cũng chính vì thế mà lão ta mới bị nghẹn vì về cơ bản thì vụ đó do Trầm Khung chủ mưu hoàn toàn và lão chỉ làm theo thôi nên nếu mà thành chủ nhỡ có hỏi ngay mấy cái thứ cao siêu về vụ nào đó thì lão sợ là không nói được à

Đứng trước câu chuyện đầy hàm ý của thành chủ Môn Hiển mà lão Chẩm Thương chỉ biết cười cười và khách khí nói

-Thành chủ đại nhân, người đây là quá lời rồi à. Chuyện này nhìn lại thì cũng có gì cao minh đâu … hà hà

-Hà hà lão Chẩm nói không sai, nếu đứng từ gốc độ đã thấy kết quả rồi nhìn lại thì cũng là chuyện không có gì cả. Nhưng cái quang trọng là ngay từ lúc xuất phát mà đề ra được cái sách lược có thứ tự và hợp lý như thế này thì phải nói là lão Chẩm đúng là "cao nhân" à.

-Hà hà thành chủ đại nhân quá lời … quá lời rồi

Lão Chẩm lúc này chính là "càng được khen thì càng sợ à" vì lão ta không phải tác giả của vụ này nên có hỏi lão thì lão cũng chỉ biết theo những gì mà Trầm Khung nói với lão thôi à.

-Không biết …

Lão Chẩm cảm thấy nên tìm cách gì đó để đừng cho Môn Hiển hỏi vào sâu vào chuyện này kẻo lại lộ ra. Nhưng khi lão còn chưa nói hết câu thì một giọng nói trong trẻo và có phần non nớt vang lên từ trong gốc đã ngắt lời lão

-Có phải thành chủ đại nhân ngài đang tìm cho mình một mưu sĩ không?

Một câu hỏi thẳng thắn của Trầm Khung khiến cả lão Chẩm Thương và thành chủ Môn Hiển đều tròn mắt mà nhìn về phía gốc khuất trong căn phòng