Chương 5: Chàng Chiến Binh Thân Thiện

Dòng Máu Thiên Thần

Chương 5: Chàng Chiến Binh Thân Thiện

Sau khi nhận được tin nhắn của Alex, Sky lao ngay đến nhà Thiên Cầm với tốc độ cao nhất, nhưng vẫn không kịp… Chờ đợi chàng vẫn là sự gục ngã của chủ nhân trên chiếc giường trải ga xanh dịu.

Nhẹ nhàng đến bên, Sky kéo giãn cơ thể đã ngất lịm của chủ nhân rồi lặng người quan sát. Dù chỉ cảm nhận từ bên ngoài nhưng Sky hiểu được cường độ cơn đau mà Thiên Cầm phải chịu đựng. Cô gái này có một thể lực và ý chí thực sự đáng nể.

- Musa! "Khắc dấu ký ức" hộ anh.

Thiên Cầm lúc này đã lờ mờ tỉnh, cô nghe thấy loáng thoáng tiếng ai đó bên tai nhưng nhất thời lại không thể mở mắt. Thân thể nhẹ tênh, ký ức lần nữa bị đẩy trôi về miền vô định.

"Ta! Thiên thần Sự Thật. Thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ và trở về Thiên Cung cùng chiến binh của ta - Sky."

Lại nữa sao? Có đến hai thiên thần lựa chọn mình làm thế thân. Là phúc hay họa đây?

Thôi kệ, cứ ra ngoài đó trước đã.

- Oa! Thiên thần tỉnh lại rồi. – Musa vui mừng xoáy tít vài vòng.

- Mừng Người trở về.

- Cậu chắc là Sky, còn kia là huyết linh của thiên thần Sự Thật.

Thiên Cầm gượng đẩy người dậy, đưa mắt nhìn cơn lốc nho nhỏ đang bay gần mái tóc đỏ của chàng chiến binh.

- Dạ đúng! Con là Musa.

- Lại đây với chị được không? Trông em đáng yêu quá! – Thiên Cầm mỉm cười thích thú. - Chẳng bù cho huyết linh của Tài Năng, trông như con quái vật ấy.

- Ý Người… – Sky ngập ngừng nhớ đến lời căn dặn của Alex. – Ý cậu là Lupio ấy hả? Nó mang hình dáng của một nơron thần kinh, trông cũng hơi kỳ nhưng không xấu lắm mà.

- Ừm… Nghĩ lại thì cũng giông giống thật. Cơ mà, tớ vẫn thấy ghê ghê, nó đẹp bằng nửa Musa thì tốt.

- Musa thì nhằm nhò gì. Để tớ cho cậu xem cái này.

Sky thích chí gõ gõ nhẹ tay lên đùi. Tại vị trí tiếp xúc, da thịt bỗng hóa lỏng rồi lõm xuống thành một chiếc hố sâu. Bàn tay rắn chắc nhẹ nhàng xuyên qua đó kéo lên một khẩu lục bạc sáng loáng.

- Ngạc nhiên chưa? - Sky ngoác miệng cười. – Giới thiệu với cậu, đây là Regia, vũ khí nhập thân của tớ. Cậu có thấy mấy hình nốt nhạc chạy dọc nòng súng này không? Regia là vũ khí hỗ trợ có khả năng bắn ra những phát đạn đa thanh của bốn loại nhạc cụ Piano, Guita, Violin và Flute. Tuyệt vời chưa?

- Vậy ra…bản "Shining the morning" đó là do cậu chơi? - Thiên Cầm vui mừng reo lên.

- Vào một buổi sáng đẹp trời như hôm nay, không bản nhạc nào là phù hợp hơn cả.

- Những nốt nhạc đó... Rất vi điệu! - Thiên Cầm nhắm mắt lại, đung đưa mình. – Tớ vẫn nhớ từng nốt một. Những nốt vui tươi hiếm gặp trong bản nhạc bình yên ấy.

Từng câu từng chữ trong lời nói của Thiên Cầm tác động mạnh mẽ lên tâm trí Sky khiến chàng cứng đờ. Phải mất vài giây sau, chàng mới hồi tỉnh, đứng bật dậy khỏi giường và hét ầm lên như vừa trúng số.

- Thiên Cầm! Cậu là thiên thần Sự Thật đầu tiên hiểu được những bản nhạc của tớ đấy.

- Tớ được mẹ dạy Violin từ nhỏ nên cũng biết đôi chút. Nó cũng dễ nhận ra mà.

- Không dễ đâu. Hồi ở dương gian, không ai hiểu được âm nhạc của tớ. Mãi khi lên Thiên Cung, tớ mới tìm được một người đồng cảm là thiên thần Âm Nhạc, giờ có thêm cả cậu nữa.

- Cậu đã từng ở dương gian á?

- Bọn tớ cũng từng là con người giống cậu mà, chỉ là từ khi mới sinh, chúng tớ đã được lựa chọn. - Sky dừng một chút. - Mỗi đứa trẻ sinh ra trên Trái Đất đều nhận được đặc ân của một vị thần. Tuy nhiên, có một số đứa trẻ đặc biệt hơn, chúng nhận được nhiều đặc ân hơn những đứa trẻ khác và được biết đến là các thiên tài. Những đứa trẻ thiên tài ngoài việc giúp đỡ nhân gian, chúng còn có một sứ mạng quan trọng hơn đó là bảo vệ các thiên thần.

- Đúng rồi! Mọi người đều nói Alex rất giống Dennis White.

- Không sai. Chính là cậu ấy.

- Tớ xin lỗi nhưng thực sự, tớ không biết cậu giống ai.

- Tớ có nói cậu cũng không biết được đâu. Chỉ có Alex là mới lên Thiên Cung thôi, còn chúng tớ đã được triệu tập cách đây năm mươi năm theo lịch dương gian rồi.

- Năm mươi năm. Tớ không tin. - Thiên Cầm trề môi.

- Thật mà! Trên Thiên Cung thời gian ngừng trôi, bọn tớ chỉ thêm một tuổi khi xuống dương gian cùng các thiên thần. Vì đây là lần thứ tư bọn tớ xuống dương gian nên cũng mới bước sang tuổi mười sáu giống cậu.

- Lần thứ tư thôi á?

- Ừ! Chúng tớ là lớp chiến binh mới được thay thế sau đại biến cố Powerless. Dù chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng nhất định chúng tớ sẽ bảo vệ được cậu. Cứ yên tâm đi!

Ọc… ọc…ọc

Tiếng động lạ phát ra từ bụng nhanh chóng lấy đi nụ cười trên môi Sky. Chàng nhăn nhó ôm bụng, mạnh dạn hỏi:

- Nhà cậu còn gì ăn không? Vì mải đi tìm cậu, hai ngày nay tớ chưa ăn chút gì.

- Chết! Tớ vô tâm quá. Xuống nhà đi. Tớ sẽ tìm cho cậu chút gì đó.

Vào nhà Thiên Cầm bằng ban công tầng hai nên bây giờ, Sky mới bước xuống tầng một. Đến cuối cầu thang, thay vì rẽ phải để xuống nhà bếp, Sky lại đột ngột rẽ trái. Hàng loạt danh hiệu treo dọc theo tường đã thu hút sự chú ý của chàng, không giữ được bình tĩnh như Alex, Sky ngạc nhiên thốt lên:

- Oa! Đáng nể thật!

- Cũng bình thường ấy mà. - Thiên Cầm nói vọng lên. – Cậu muốn ăn gì Sky?

Nghe đến ăn bụng Sky tức thì lên tiếng. Bước nhanh xuống nhà bếp, Sky thấy Thiên Cầm đang lúi húi bên cạnh ngăn mát tủ lạnh.

- Đây! Cậu xem đi. Có thích thứ gì không?

Quan sát từ trên xuống, có một ít dưa hấu bổ sẵn, ít rau cải xanh, vài ba hộp thịt, một vỉ trứng, một ít sữa tươi, một con ngan, một… Khoan đã! Sky khựng lại. Một con ngan. Không chỉ là một con ngan bình thường mà là một con ngan rất to.

- Ngan này! Tớ ăn được chứ? – Mắt Sky sáng lên như hai chiếc đèn pha công suất lớn.

- Tất nhiên rồi. Con ngan này tớ được thằng em ở võ đường cho ngày hôm kia. Cậu đói lắm rồi nhỉ, chúng mình luộc cho nhanh nhé.

- Ô sờ kê. – Sky gật đầu nhanh và dứt khoát.

- Để tớ nhặt thêm ít rau và nấu cơm luôn. Cậu rửa ngan cho vào nồi luộc nhé.

Thiên Cầm phân công nhanh công việc. Vì thái độ thân thiện của Sky, Thiên Cầm cảm thấy như cả hai đã là bạn thân tri kỷ lâu năm, có thể thoải mái nói bất cứ điều gì mà không cần suy nghĩ. Thái độ đáp trả của Sky càng làm Thiên Cầm thêm thoải mái. Giậm mạnh hai chân rồi đưa năm ngón tay khép chặt để chênh chếch trên trán, Sky làm điệu bộ nghe lệnh cấp trên.

- Rõ! Thưa chủ nhân.

Vẫn là hai từ "chủ nhân" nhưng phát ra từ miệng Sky lại chẳng có chút kính trọng hay tôn nghiêm nào, ngược lại, rất vui vẻ và dễ chịu. Quay lưng lại với người bạn, Thiên Cầm lúi húi nhặt rau ở bàn ăn. Vừa làm con ngan, Sky vừa ngân nga một bài hát vui mà có vẻ là bài "tủ".

- Bạn ơi, tôi bắt được con ngan này, thịt luôn không mai ngày kia nó gầy. Phần Alex cái đùi, phần Bobby cái chân, còn đâu… chén hết không phần ai miếng nào.
- Thế phần của tớ đâu?

Nhìn nét mặt "nghiêm trọng" của Thiên Cầm, Sky hết sờ đầu lại đến sờ tai, ấm úng nói:

- Chỉ… chỉ là bài hát thôi mà.

Thái độ ăn năn như thỏ con của chàng chiến binh khiến Thiên Cầm không thể giữ được nét mặt nghiêm túc lâu hơn. Hai má phồng ra cố ngăn tiếng cười nhưng cuối cùng, cô nàng vẫn để âm thanh khánh khách vang vọng khắp gian nhà bếp.

- Tớ chỉ đùa thôi mà. Nghe bài hát, có vẻ cậu, Alex và người nào đó tên Bobby là bạn thân nhỉ?

- Vẫn còn một người nữa. Cậu ấy tên Galaxy. Bốn chúng tớ là bạn thân hồi còn trên Thiên Cung. Chắc sẽ nhanh thôi, cậu sẽ được gặp hai người ấy vì chúng tớ đã có giao ước khi kết thúc bảo vệ tuyệt đối, chúng tớ sẽ đi tìm nhau.

- Ra vậy.

Vừa nói vừa mang rổ rau ra bồn, Thiên Cầm hoảng hốt phát hiện ra Sky đang luộc ngan như… rang lạc, cứ khoảng vài chục giây, chàng chiến binh lại lật con ngan một lần, đến nỗi, nước trong nồi giờ chỉ còn cách đáy chừng chục centimet. Nhưng con ngan này cũng lạ, cứ trơ trơ, chưa bị nát bét dù bị Sky hành hạ nãy giờ.

- Ui! - Thiên Cầm hét lên. – Cậu làm thế này thì hỏng hết mất. Để tớ, cậu ra rửa rau đi.

Hơi lè lưỡi, gãi đầu, Sky vui vẻ thực hiện nhiệm vụ tiếp theo: rửa rau. Xả nước đầy bồn, đổ rau vào và bắt đầu…

Xạch… xạch… xạch.

Với lực tay của một chiến binh, Sky đã thành công với tuyệt chiêu hầm rau không cần lửa. Nhìn đám rau, mặt mũi Thiên Cầm tối sầm lại, giờ cô có thể tự hào về khả năng nấu ăn của mình còn hơn… nhiều người.

- Có vẻ cậu không hay nấu ăn lắm nhỉ? Thôi! Cậu ra bàn đi! Cứ để đây cho tớ!

- Tớ ở chung phòng với Bobby. Cậu ấy nấu ăn rất ngon nên tớ thường nhường cậu ấy làm. Nếu không vì tính tớ thích nhường nhịn thì giờ này, tớ đã trở thành đầu bếp đại tài rồi ấy chứ.

Trước khi ra bàn ngồi quan sát và học hỏi, Sky còn cố gắng giải thích một câu rất oách cho sự vụng về của mình.

Ừm… Nghe cách Thiên Cầm nói cũng có vẻ hoành tráng đấy. "Cứ để đây cho tớ" cơ mà nhưng khi động vào, cô lóng ngóng chẳng kém gì Sky. Sky thì lật con ngan liên hồi, còn Thiên Cầm thì không lật nổi nó. Đó là chưa kể đến, chưa đầy năm phút mà cô đã hét lên gần chục lần từ "Á", có lẽ đó là âm nhạc Thiên Cầm thêm vào cho màn khiêu vũ cùng món rau xào mỡ.

Dọn lên mâm cơm vô cùng… ngon với ngan luộc kiểu rang lạc và rau xào kiểu hầm, Sky muốn ứa nước mắt. Bụng đang đói cồn cào nhưng nhìn mấy thứ "đẹp mắt" này, thà rằng, kiếm một miếng giẻ nào đó cắn xé còn tốt hơn.

- Ăn đi Sky! Cậu đói mà. - Ngồi ghế đối diện, Thiên Cầm cười nói.

- Cậu ăn trước đi. Lady first! – Sky nở nụ cười tươi hơn.

- Sáng nay tớ ăn rồi nên giờ không đói. Cậu cứ ăn đi. Đừng ngại.

- Tớ muốn ăn lắm chứ bộ nhưng mà… mà… tớ muốn chờ Alex về.

Ý nghĩ vụt qua này của Sky được chàng đánh giá là phát minh vĩ đại nhất thế kỷ XXIV.

- Alex đi trải bụi ký ức, chắc không về sớm đâu. Cậu cứ ăn trước đi.

Không còn biết từ chối thế nào trước sự nhiệt tình của Thiên Cầm, Sky đau đớn cầm lên chiếc đùi ngan.

Phập!

Vừa cắn vào, Sky đã vội vàng nhả ra, đưa miếng thịt còn đỏ ra trước mặt quan sát. Rồi rất tự nhiên, nước mắt chảy ra giàn giụa… trong tưởng tượng, Sky vừa cố gắng giằng xé chiếc đùi ngan dai ngoách vừa nghĩ đến người bạn đầu bếp đại tài.

"Bobby ơi! Cậu đang ở đâu? Đến đây với tớ đi, tớ nhớ cậu quá nè."

Đột nhiên, nét mặt Sky biến đổi. Hai mày nhíu lại, chàng lẩm bẩm rất khẽ nhưng Thiên Cầm vẫn nghe rõ từng tiếng một.

- Kết giới đơn! Lớn quá! Là ai vậy?