Chương 1: Kỳ Đầu Thai Định Mệnh

Dòng Máu Thiên Thần

Chương 1: Kỳ Đầu Thai Định Mệnh

Một ngày mới lại bắt đầu! Nữ thần Bình Minh – Eos hứng khởi lướt nhẹ trên những con sóng, đưa tay thu lại tấm rèm màu xám để những tin nắng ban mai chiếu rọi xuống mặt đất. Tiếng ca của nàng ngân nga khắp đất trời, đánh thức những Tinh Linh bé nhỏ quanh quẩn khắp nơi nơi.

Từ dưới đáy biển sâu, vô số đốm sáng hình tròn bắt đầu ngoi lên và chẳng mấy chốc, mặt biển đã hóa thành một thau vàng ròng sáng rực. Đám nhóc vàng rộm vừa tỉnh giấc đã nô đùa tíu tít. Chúng đua nhau nhảy lên, bám lấy những vạt nắng chiếu xiên rồi nương theo các thần Gió để du ngoạn nhân gian.

Vài đốm sáng tinh nghịch còn kiệu nhau, trèo cả lên bàn ăn buổi sáng của các vị thần. Tuy nhiên, nụ cười trên môi chẳng giữ được lâu. Hôm nay, không khí trên đỉnh Olympus trầm lắng đến lạ kỳ.

Chẳng ai bảo ai, đám nhóc nhất loạt chui tọt xuống cạnh bàn, núp núp ở đó nghe ngóng tình hình. Đôi con mắt đảo quanh. Phía xa xa, các nữ thần Duyên Sắc - Charis và các nữ thần Nhạc Họa - Muse không còn nhảy múa, đứng nép mình bên những chậu hoa, ủ rũ và buồn rầu. Dãy bàn dài thức ăn cũng đã nguội lạnh, vậy mà chưa vị thần nào động nĩa.

Thần Zeus vĩ đại bất ngờ đặt ly rượu thánh xuống bàn, rồi cất giọng nói như sấm rền:

- Apollo! Đứa con trai được bao bọc bởi ánh sáng của ta! Hôm nay, hãy để những tia nắng tuyệt diệu nhất tiễn chân bọn nhỏ.

Nam thần đứng dậy, cung kính cúi đầu nhận lệnh. Bàn tay tức thì vung lên, một lớp bụi bảy sắc tản mát khắp không gian. Mọi vật vẫn bất biến, chỉ những Tinh Linh là cảm thấy sự khác biệt. Tấm áo vàng trên người đổi sắc, lóng lánh như cầu vồng sau mưa.

Những đôi mắt tròn vo, mở to đầy nghi hoặc, chúng liếc nhìn nhau. Chưa ai kịp hiểu vì sao nghi thức tuyệt diệu này được tiến hành thì mệnh lệnh của đấng tối thượng đã vang lên:

- Hỡi các Tinh Linh! Hãy đi đi! Mang theo lời chúc từ thần Mặt Trời, tô thắm cho những sợi nắng trên đường họ qua.

"Họ" là ai? Đám nhỏ không biết nhưng chẳng dám hỏi, ngoan ngoãn thi hành mệnh lệnh. Chúng rụt rè tiến lên rồi trượt dài theo vòng xoáy nghiêng nghiêng đã xuất hiện từ khi nào không hay.

Xuyên qua những tầng mây che phủ bốn mùa, thu vào tầm mắt những Tinh Linh là một tòa lâu đài nguy nga màu bạc. Ngay phía trên, chiếm lấy khoảng không quanh đỉnh tháp, các thiên sứ bé bỏng đang bay vòng tròn tấu lên khúc "Tiễn biệt".

Khúc nhạc này rất đặc trưng nên các đốm sáng lập tức hiểu ra mọi chuyện. Chúng nhẹ nhàng tiếp đất rồi rón rén bước đi trên khoảng sân rộng về phía chính điện. Vừa đi, chúng vừa dáo dác nhìn quanh. Hai bên đường, những cây Mây sừng sững im lìm trong gió, những chú chim bảy màu cũng ngừng líu lo, cuộn mình nằm dài trên thân những chú ngựa một sừng đã yên giấc. Mọi thứ như hóa đá, chẳng còn chút sinh khí nào.

Cảnh vật cùng khúc nhạc não nề khiến tâm trạng những Tinh Linh chùng xuống, chúng nắm chặt tay nhau tiếp tục sải bước. Phía cuối khoảng sân, qua cánh cửa trong suốt, đám nhóc thấy có rất nhiều chàng trai đang trao nhau những cái ôm thật chặt, những cái bắt tay không muốn nới lỏng. Đa số đều cao sàn sàn như nhau, cùng khoác lên mình bộ quần áo da đen không tay bó sát người, để lộ ra những khối cơ săn chắc và rắn rỏi.

Giữa chính điện, sau những bậc thềm dẫn lên chiếc ngai vàng chạm rồng phượng, chủ nhân của Thiên Cung đang ngồi đó với đôi cánh trắng khép hờ sau lưng. Một tay khẽ chống lên chiếc vương miện bằng vàng, Người lặng lẽ quan sát đám đông, đôi mắt như nhìn thấu hết thảy. Sau đó, nhẹ nhàng ra hiệu cho tất cả im lặng, đôi môi Người khẽ động, âm thanh hiền hòa truyền tới tai mỗi thành viên phía dưới.

- Bốn năm trôi nhanh, một luân hồi mới lại bắt đầu… Đêm qua, tất cả các thiên thần đã xuống dương gian, còn hôm nay cũng là lúc các con phải lên đường.

Hơi dừng lại quan sát các chiến binh vẫn đang yên lặng chờ đợi, Thiên Đế thấy được niềm tin và quyết tâm trong mỗi ánh mắt. Người hài lòng đứng đậy nói lớn:

- Thời khắc tốt lành đã tới. Hỡi các chiến binh tuyệt vời nhất của ta! Hãy đi đi và trở về an toàn cùng các thiên thần kế nhiệm.

Theo cánh tay Thiên Đế vươn lên, khoảng không trên đầu các chiến binh đột nhiên vặn vẹo. Cánh cổng chuyên giới tựa như một vòng xoáy khổng lồ chớp mắt được hình thành.

Trên ghế cao, Thiên Đế nín lặng nhìn theo bóng từng chiến binh dần dần biến mất. Các thiên sứ cũng đã ngừng chơi nhạc và sà xuống. Tất cả ôm chầm lấy nhau, vài đứa nhỏ rúc đầu vào áo Thiên Đế, vài đứa khác nấp sau lưng Người nhưng ai cũng sụt sùi khóc.

- Các con đừng lo! Họ sẽ về kịp thôi… Nhất định là vậy.

Dứt lời, Người lật bàn tay…

Hàng ngàn âm thanh hỗn loạn từ đâu nhất loạt ngập tràn: có tiếng gầm của sư tử, có tiếng tru của chó sói, có tiếng đao kiếm chạm nhau…

Đám thiên sứ lúc này đã không còn kìm nén được sợ hãi, òa lên khóc nức nở.

- Đừng khóc nữa các con! Vẫn còn ta ở đây mà.

Dù nhận thấy có sự chẳng lành nhưng các Tinh Linh không thể nán lại, chúng còn có nhiệm vụ phải làm. Đám nhóc nắm tay nhau rồi hóa thành vô số cầu vồng nâng bước cho các chiến binh xuyên phá không gian.

- Vẫn là nơi này!

Ngồi trên một chiếc cầu vồng, chàng trai khẽ lẩm bẩm rồi thu vào tầm mắt một ngôi trường cổ kính, mang đậm kiến trúc Pháp nằm phía bắc Việt Nam. Ngôi trường được bố trí theo dạng đăng đối nghiêm ngặt, với khối nhà hình chữ U có hai cánh bao lấy sân trước. Phía sau là sân vườn rộng với nhiều cây lâu năm và thảm hoa đa màu sắc. Khối nhà học phía trước được nhấn mạnh bởi chiều cao nổi trội của tháp đồng hồ chính giữa được trang trí cầu kỳ.

- Lupio! Làm việc đi.

Chàng trai nói nhỏ với một ai đó rồi tung người tiếp đất. Phía sau chàng, chân cầu vồng mờ dần rồi biến mất. Bây giờ đang giữa tiết học, sân trường không một bóng người, vài chiếc lá khô nổi hứng chơi trò nhào lộn cùng những cơn gió cả trên không và trên mặt đất, từng đàn chim sẻ cũng kéo nhau sà xuống, ríu rít không ngừng. Từ xa, tiếng bước chân của chàng trai làm lũ chim hoảng hốt, vỗ cánh bay toán loạn, bỏ lại vài chiếc lông nhẹ nhàng chao liệng trong gió như những bông tuyết đầu mùa.

Không để tâm đến điều ấy, chàng trai tiếp tục bước chậm rãi, đôi lúc dừng lại, nhắm chặt mắt như thể cố lắng nghe điều gì rồi lại bước tiếp. Bất chợt, chàng dừng chân trước cửa một lớp học, tầm nhìn thu trọn lấy hình ảnh một cô gái đang nằm bò ra bàn, hướng mặt ra phía cửa sổ. Mái đóc đen ngắn rủ xuống che đi nửa gương mặt, đôi hàng mi cong khép chặt giấu đi cửa sổ tâm hồn, thứ duy nhất rõ nét là nước da rắn rỏi và đôi môi đỏ mọng đang bị cắn chặt.

- Lupio! Chắc chắn chưa?

Con người lạ mặt tự độc thoại lần nữa rồi quay bước nhanh, hòa mình vào lớp lớp học sinh vừa ùa ra sau tiếng chuông giải lao.

Trong khi đó, cô gái chàng để mắt tới vẫn nằm bẹp dí trên bàn. Tình trạng này đã kéo dài hai hôm nay khiến người bạn kế bên không khỏi lo lắng.

- Thiên Cầm! Cậu đỡ đau chưa?

Hơi ngẩng đầu nhìn Minh Thu, Thiên Cầm cau mày, túm chặt ngực áo cố nói:

- Tớ cứ thấy đau buốt ở ngực suốt từ ngày hôm qua. Vừa nãy có đỡ một chút, giờ lại đau. Cậu không phải lo. Tớ nghỉ chút nữa là ổn thôi.

Thiên Cầm vẫn cười nhưng nụ cười ấy không làm nét mặt Minh Thu giãn ra chút nào.

- À! Vừa nãy, tớ thấy một bạn nam cứ nhìn vào lớp mình. Trông bạn ấy quen lắm… mà tớ nhất thời không nhớ ra.

- Thì sao? – Minh Thu trả lời hững hờ.

Ừ thì chẳng sao,Thiên Cầm ỉu xìu thu mình nằm xuống. Hai mắt khép lại, cô cố gắng lục tung mớ ký ức hỗn độn trong cơn đau giằng xé. Không hiểu sao, có thứ gì đó cứ thôi thúc cô phải tìm cho ra bằng được chút ký ức liên quan tới con người đó. Xa xa trong đôi mắt mờ nhòe, đôi mắt xanh trong veo thoáng chút u buồn ấy cứ ám ảnh cô mãi.

Người đó có thể là ai?

Câu hỏi ấy cứ bám riết lấy Thiên Cầm cho đến sáng hôm sau, khi cô chủ nhiệm xuất hiện cùng một người bạn ngoại quốc.

- Các em chú ý! Hôm nay, lớp chúng ta có thêm bạn mới.

Mọi hoạt động cá nhân bị gián đoạn, ba mươi sáu mái đầu uể oải ngước lên nhìn chàng trai phía bục giảng trong giây lát, rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình trên những chiếc màn hình vài inch. Cơn đau triền miên từ hôm qua bỗng tạm tha cho Thiên Cầm, cô lồm cồm ngồi thẳng dậy quan sát người tới. Màu tóc vàng dịu, gương mặt nam thần cùng thân hình cân đối, đặc biệt là… đôi mắt xanh ấy.

- Là bạn hôm qua đấy, Minh Thu!

- Thì sao? Trường này thiếu gì du học sinh, trai đẹp giờ cũng hiếm gì. – Cô bạn trả lời ráo hoảnh, mắt vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại.

- Nhưng cậu ấy…

- Rất giống Dennis White. – Một âm thanh bất ngờ vang lên từ phía sau tiếp lời Thiên Cầm.

- Đúng rồi, Hải Nam! Là Dennis White! Huyền thoại cầu vồng của làng Karatedo thế giới đấy. Vậy mà hôm qua tớ không tài nào nhớ ra.

Thiên Cầm nhảy cẫng lên như uống phải thuốc tăng động, nằm bẹp dí cả ngày hôm qua khiến cơ thể quen nhảy múa của cô nàng bức bối không yên.

- Đồng thời cũng là thiên tài toán học đã sáng tạo ra thuyết "Vũ quy" thần thánh, người đã mất tích một cách bí ẩn mười sáu năm trước và đây là bằng chứng.

Để tăng thêm sức thuyết phục cho lời nói của mình, Hải Nam kết nối nhanh thông tin trên điện thoại với màn hình lớn trong lớp học. Nhìn tấm ảnh dữ liệu được truyền lên, không khí cả lớp lập tức nhốn nháo.

- Đúng! Đó là tên của mình khi còn sống.

Khoảng khắc ấy, không gian lớp học như đóng băng. Giọng nói lúc xa lúc gần, đều đều và lạnh lẽo. Xung quanh chàng trai một luồng âm khí bắt đầu lan tỏa, nó quấn quýt lấy từng thân thể ấm nóng trong gian phòng chật hẹp. Đôi mắt vô hồn trên gương mặt vô cảm bắt đầu dịch chuyển,chầm chậm chầm chậm cho đến khi lựa chọn được một con mồi.

Mồ hôi lạnh bất giác chảy dọc sống lưng. Thiên Cầm có thể ngửi thấy mùi tử thi đang hòa quyện vào trong gió. Chân tay cô mềm nhũn như bún. Đôi mắt đó… có phải tử thần đang đến gần?

Thật may, vẫn còn một người đủ mạnh mẽ để thoát khỏi ma lực của chàng trai lạ, hoặc chỉ là… trí tưởng tượng của cô chưa bay quá cao và quá xa như đám học trò của mình.

- Alex! Màn chào hỏi ấn tượng đấy. Phía cuối lớp còn chỗ trống, tiết sau em hãy ngồi ở đó, còn bây giờ theo cô làm nốt thủ tục nhập học nào.

Quay người vuông góc kiểu quân nhân, Alex nối gót cô chủ nhiệm bước đi, sống lưng thẳng tắt như tượng đá.

Khi bóng vừa bạn vừa khuất, cơn đau tức thì tái phát, Thiên Cầm nhăn nhó ôm chặt lồng ngực rồi cố nói với Minh Thu:

- Tớ xuống y tế nghỉ chút. Lát xin phép cô hộ tớ nhé!

Cô nàng khó nhọc lết đi và không hề hay biết điều gì đang chờ mình ở phía trước.