Chương 4: Bản Nhạc Từ Bầu Trời

Dòng Máu Thiên Thần

Chương 4: Bản Nhạc Từ Bầu Trời

Sáng hôm sau, Thiên Cầm tranh thủ thời gian đến trường để hỏi Alex về một số thông tin liên quan đến các thiên thần. Cả đêm không ngủ được vì vui sướng, Thiên Cầm chỉ mong đến sáng nay để thỏa mãn trí tò mò của mình.

Đang vô tư vươn vai, ngáp dài giữa phố đông thì một đứa bé tiểu học từ đâu xuất hiện, chạy đến nắm vạt áo cô nàng giật giật.

- Có chuyện gì thế em? – Thiên Cầm cúi người.

- Chị ơi! Giúp em sang đường với.

- Chuyện nhỏ! Nào… Đi theo chị.

Thiên Cầm vui vẻ nhận lời, nắm lấy tay thằng bé rồi "tham chiến" với dòng xe cộ qua lại như mắc cửi. Đứng bên này đường, ánh mắt Alex không một giây nào rời khỏi chủ nhân phía trước.

- Chào người anh em!

Âm thanh lạ bất ngờ vang lên phía sau, Alex hiểu ngay mình đã sập bẫy. Từ khi nào, chục tên lính với súng ống tối tân đã bao vây lấy chàng. Tình hình nguy cấp là vậy, chủ nhân đã bị bắt còn bản thân thì đang lâm nguy nhưng Alex vẫn không chút nôn nóng. Nét mặt bất biến, có vẻ như chàng đã quá quen với việc này.

Cho nhanh một vật tròn đỏ vào miệng, Alex lập tức đánh giá đội ngũ xung quanh. Mười tên lính hiện đang xếp thành hai lớp cánh cung, bốn trước và sáu sau, đan xen và bọc lót cho nhau. Ánh mắt tất cả đều không chứa sát khí.

Gió tức thì nổi lên!

Gió hóa lốc xoáy cuốn bay vũ khí văng ra xa, gió hóa dao găm làm da thịt bật máu rồi gió lại hóa… người. Trong nháy mắt, xung quanh chàng chiến binh đã toàn là xác lính.

- Lupio! Tìm thấy chưa?

- A…Alex! Em…em… mất tín hiệu rồi.

Giọng nói non nớt run lên bần bật khéo trái tim Alex rung lên cùng nhịp. Cảm giác mất bình tĩnh này đã bao lâu rồi chàng chưa trải qua.

Huyết cảm là sợi dây vô hình kết nối giữa huyết linh và thế thân, nó còn bền chắc hơn bất kỳ thiết bị định vị nào. Chỉ cần máu trong cơ thể thế thân còn chảy thì dù ở bất cứ nơi đâu, huyết linh nhất định sẽ tìm thấy. Vậy mà Lupio vừa báo "mất tín hiệu". Điều này đồng nghĩa với việc… Thiên Cầm đã bị giết.

- Không thể nào!

Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, Alex đưa mắt liếc nhìn một tên lính còn sống sót dưới chân.

- Các ngươi đưa cô gái đó đi đâu? – Chàng kéo xốc tên lính dậy.

Giọng nói vẫn đều đều nhưng tên lính cảm nhận rõ khí lạnh toát ra sau lớp áo da đen của chàng trai trước mặt, cùng với hậu quả khó lường nếu hắn từ chối trả lời.

- Tôi thực sự không biết… Chúng… Chúng tôi chỉ nhận được lệnh giữ chân cậu để họ đưa cô gái đó đi. Họ nói làm vậy, cô ta sẽ đau đớn…dễ dàng tóm gọn.

- Bọn chúng đã biết rồi sao?

Như sét đánh ngang tai, Alex bàng hoàng thả phịch tên lính xuống đất rồi hóa thành một chấm đen lao đi với tốc độ ánh sáng. Trước đó, ngay khi Thiên Cầm biến mất, trên nền trời cũng có một chấm đen vụt qua như thế.

* * * *

Sáng sớm, đứng trên cây cầu dây văng nối liền hai bờ sông chảy qua thị trấn, vươn vai hít lấy một ngụm không khí mát lạnh, rồi thu vào tầm mắt vẻ đẹp yên bình của dòng sông quê hương, đó là thói quen của đa số người dân nơi đây.
Tuy nhiên, hôm nay, thú vui thi vị ấy bị phá hỏng bởi những tiếng la hét, tiếng chửi rủa, tiếng còi xe inh tai nhức óc của những người giao thông buổi sớm.

Khung cảnh trên cầu đang hết sức hỗn loạn. Rất nhiều ô tô liên tiếp tông nhau, vài chiếc xe xoay ngang giữa đường, vài chiếc khác bị lật nghiêng … tất cả nguyên nhân là do một đoàn xe lạ vừa bất chấp luật lệ, lao vun vút và lạng lách qua cầu.

Trong chiếc xe dẫn đầu, Thiên Cầm bị kẹp giữa hai tên áo đen ở ghế sau với một miếng giẻ ngang miệng. Cả chân và tay cô đều bị khóa chặt bằng còng chuyên dụng. Dù biết rằng chống cự là vô ích, Thiên Cầm vẫn không ngừng giãy giụa.

- Ngồi im đi!

Bực mình quát lớn rồi thuận tay tát con mồi một cái đau điếng, tên lính ngồi bên phải Thiên Cầm cười thích chí, nói với lên trên:

- Không ngờ một tiểu đội thăm dò như chúng ta có thể bắt được một thế thân. Lần này, chúng ta lập được công lớn rồi, phải không đội trưởng?

Dị biến xuất hiện khi tên áo đen ngồi trên còn chưa kịp trả lời, giai điệu piano trong trẻo từ đâu bỗng tràn ngập không gian trong xe. Họ đang chạy trên cao tốc, hai bên đường không có lấy một bóng người, vậy lý gì giai điệu của "Shining the morning" to như loa thùng lại có thể vọng đến đây. Ba tên áo đen đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều đã hiểu ra vấn đề. Làm trong tổ chức này hơn sáu năm nên ai cũng rõ, mọi thứ bất thường đều chỉ quy về một mối…lũ chiến binh đáng ghét.

Trong khi đó, chìm trong giai điệu rộn ràng của khúc nhạc có ma lực làm tâm hồn trở nên phấn chấn, Thiên Cầm bỗng cảm thấy cơn đau giảm dần, không còn cảm giác trái tim bị bóp chặt. Đã qua bao thế hệ nhạc công, ai ai cũng cố gắng làm "Shining the morning" trở nên trong veo và nhẹ nhàng hơn, còn riêng người đang chơi bản nhạc này lại thêm vào đó sự vui tươi hiếm gặp. Nếu âm nhạc thực sự là chiếc gương phản chiếu tâm hồn thì chắc chắn, người đang chơi bản nhạc này mang tâm hồn của những ngày nắng.

Bụp! Tiếng lốp phía sau nổ lớn, cắt đứt bản nhạc tuyệt diệu. Nhận thấy cơ hội có thể thoát thân, Thiên Cầm lập tức tấn công.

Giật mạnh cùi chỏ về sau, Thiên Cầm giáng một đòn hiểm vào mạng sườn tên lính bên phải, rồi xoay nhanh ngả người lên lưng hắn, dùng mu bàn chân quặp chặt cổ tên còn lại… xoay mạnh. Tiếng khớp cổ kêu "rắc" khẳng định lực tung ra đã hoàn toàn hạ được đối phương. Còn tên lính dưới lưng… này thì động đậy. Tặng thêm một cùi chỏ nữa cho yên tâm trước khi tước đi vũ khí của hắn, Thiên Cầm nhanh chóng dí súng vào gáy tên đội trưởng uy hiếp:

- Dừng xe lại!

Cái lạnh từ nòng súng cộng thêm cái lạnh từ giọng nói của Thiên Cầm khiến tên đội trưởng không chút đắn đo ra hiệu cho tên tài xế tấp xe vào bờ. Khi chiếc xe vừa có biểu hiện giảm tốc độ, Thiên Cầm lập tức xoay bắng súng đánh ngất cả hai. Sau một hồi sờ soạng khắp người tên lính già, cả khu vực trên và… dưới, Thiên Cầm cũng tìm thấy chìa khóa mở còng.

Ngẩng cao đầu mở cửa xe bước ra, Thiên Cầm vươn vai hít một hơi thật sâu, vặn mình trái phải.

- Lâu lắm mới phải đánh hết sức.

Vù …ù…ù…

Theo cơn gió lớn từ đâu nổi lên, một vật đen xì xì từ trên trời đột ngột rơi uỳnh xuống trước mặt Thiên Cầm. Chàng trai ngước mắt nhìn cô, đôi mắt ánh lên niềm vui tột độ, giọng nói cũng không che giấu được sự phấn khích.

- Chủ nhân! Người đây rồi!

Vẫn cách xưng hô ấy, vẫn cách hành lễ ấy nhưng người trước mặt Thiên Cầm không phải Alex mà là một chàng trai hoàn toàn xa lạ. Mái tóc dựng màu hung hung đỏ, đôi mắt xanh lá biết cười, dáng người cao cao cùng nụ cười thân thiện, chàng trai lạ cho Thiên Cầm những ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt.

Tiếp tục tròn mắt nhìn chàng trai từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên và có dừng lại ở vài chỗ, Thiên Cầm nhận ra chút khác biệt ở chàng trai này so với Alex. Bộ quần áo chiến binh… không có tay áo sao? Thấy Thiên Cầm cứ đờ người ra, chàng trai lạ thở dài, mặt mũi nhăn lại như quả thị héo.

- Mình ghét giai đoạn đầu, giải thích rõ…õ…õ… là mệt.

Rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tươi tỉnh, chàng trai nhìn sâu vào đôi mắt người đối diện.

- Chủ nhân! Người đang mang trong mình dòng máu của thiên thần Sự Thật và con là Sky, chiến binh bảo vệ Người.

Vẻ mặt vẫn ngơ ngơ như chưa tỉnh ngủ, bộ não từ thời nguyên thủy của Thiên Cầm chưa thể xử lý được thông tin vừa nhận.

- Haizzz… – Sky vò đầu. – Musa! Ra đây giúp anh vụ này đi.

Theo lời kêu gọi của chàng chiến binh, một chùm sáng lóe lên từ viên ngọc trên cổ mang đến một cơn lốc xoáy mini.

- Yếu lại còn thích ra gió. - Vừa xuất hiện, cơn lốc đã buông lời châm chọc. - Xem em đây!

Tuy nhiên, khi Musa vừa định "thể hiện" thì một giọng nói quen quen bỗng vang lên từ phía sau khiến cả hai giật mình quay đầu.

- Thiên Cầm!

Từ xa, một chàng trai có mái tóc màu vàng dịu đang hối hả chạy lại. Dáng người cao cao, gương mặt bất biến, đôi mắt xanh lạnh lẽo, đó là…

- Alex!

Sky khẽ thốt lên trong cuống họng. Tại sao cậu ấy lại ở đây? Mà cậu ấy vừa gọi tên ai ấy nhỉ? Vừa nghĩ vừa quay đầu ngó lung tung, Sky hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng một ai khác ngoài cậu và chủ nhân mới. Lẽ nào… Ý nghĩ mới hình thành thì thực tế đã lập tức chứng minh. Bỏ qua chàng trai tóc đỏ to như cột đình, Alex lao đến quỳ phục dưới chân Thiên Cầm.

- Xin Người thứ lỗi cho sự bất cẩn của con!

- Á!

Chỉ kịp thốt lên một tiếng, cơn đau nhói ở tim như một viên đạn xuyên qua thân thể, kéo Thiên Cầm ngã vật xuống.

- Chủ nhân!

Cả Alex và chàng trai tóc đỏ đồng thanh hét lên nhưng Alex đã nhanh hơn một nhịp, đỡ được Thiên Cầm trước khi cô kịp hạ cánh xuống đất. Không cần biết chuyện gì đang diễn ra, Sky ngay lập tức giằng lấy Thiên Cầm từ vòng tay của người bạn.

- Trả chủ nhân lại cho tớ!

- Alex! Anh và cô gái này có quan hệ gì? Tại sao anh lại gọi người này là chủ nhân?

Đôi mày cau lại, tâm trạng Alex trở nên xấu hơn bao giờ hết. Bất giác, chàng nhìn thấy Musa, nó đang phát ra ánh sáng màu đỏ – thứ ánh sáng chỉ xuất hiện khi gặp thế thân lần đầu. Thời gian như ngừng lại, hai chiến binh nhìn nhau không chớp mắt. Phải đến khi Thiên Cầm dùng chút sức tàn lên tiếng, cả hai mới sực tỉnh.

- Đau quá! Giúp tớ với!

- Tạm thời cậu cứ lánh đi. Tớ sẽ giải thích sau.

Sky gật đầu trong vô thức, trở lại là một đốm đen nhỏ trên nền trời.

* * * *

Nằm nghỉ trên giường nhìn ra phía ban công, qua tấm rèm xanh tung bay cùng gió, Thiên Cầm thấy Alex đang đứng lặng thinh, xòe bàn tay ra trước đón lấy một sợi chỉ vàng óng lơ lửng trong không trung.

"Alex! Chuyện này là sao? Hai thiên thần đầu thai vào một người, điều này không thể xảy ra."

Cảm nhận xong thông điệp trên kết giới liên lạc, Alex nắm chặt sợi dây truyền đi câu trả lời của mình. Kết giới này không có gì đặc biệt, nó giống như một chiếc máy nhắn tin của thế giới người trần, chỉ khác là nhắn tin bằng ý nghĩ.

"Chấp nhận sự thật đi."

"Thế còn cơn đau?"

"Là do sự đối kháng của hai dòng máu."

"Sao nữa?"

"Sự cộng hưởng sức mạnh với chiến binh sẽ giúp một dòng máu mạnh hơn và lấn át dòng máu còn lại. Không còn sự đối kháng, cơn đau sẽ dứt. Hai coi như không."

"Còn gì nữa?"

"Dòng máu bị lấn át sẽ khiến huyết cảm biến mất…"

"Cái gì? Biến mất! Thảo nào, Musa không tìm được bất kỳ dấu vết nào của thiên thần. À ha! Có nên đi cảm ơn cái lũ ngáng đường ấy một câu không nhỉ. Nhờ chúng mà cậu mới tách ra khỏi chủ nhân đôi phút."

"Tớ phải đi một lúc. Cậu hãy đến bảo vệ chủ nhân. Đừng nói gì làm Người lo lắng."

"Này… Không phải cậu định…"

"Tớ vẫn kiểm soát được."