Chương 37: Thảm Án Hàng Đào
Khi bóng trời dần ngà, bốn người mặc trang phục thường dân, bắt đầu rời cung.......
Lúc này trong một căn phòng nhỏ ở Hàng Đào.
Lê Thận nhìn những người bên dưới một lượt, nói:
" Ta vừa nhận được tin tức của quân sư, tên Nguyễn Huệ đó sắp cho người động thủ. Tuy bây giờ, mặc dù thời cơ chưa hẳn chín muồi nhưng nếu không làm thì chỉ có nước chịu chết. Ta cùng quân sư bàn bạc, kế hoạch có thể bắt đầu. Việc này cần nhanh, gọn, quyết đoán. Nhà Lê phục hưng hay không là lúc này. Các ngươi nghe rõ rồi chứ."
" Rõ. Quyết diệt Nguyễn phù Lê."
" Được. Bắt đầu đi." Lê Thận nói xong, nhếch mép cười lạnh...........
Cả ba lần lượt dạo quanh các khu phố. Nhưng càng đến gần Hồ Gươm thì không khí nặng nề. Những con phố vẫn tấp nập người qua lại, nhưng khẽ thoáng quan sát, cả bốn đều nhận ra sự khác biệt. Nhiều người thấp thỏm lo âu, bước chân vội vã, Nguyễn Huệ ngăn một người lại, gặng hỏi:
" Không rõ có chuyện gì mà huynh đài đi vội vậy, ta quan sát hình như ai cũng như vậy hết."
Người kia trầm giọng:
" Thảm sát Hàng Đào kinh động nhue vậy mà huynh đài chưa nghe ư. Cả khu phố chồng chết xác người, quan phủ đang phong toả điều tra, nhanh nhanh về nhà không lại tai bay vạ gió thì khốn. Kinh thành giờ không yên ổn nữa. Có lẽ phải rời đi. Nhắc nhớ huynh đài vậy, ta đi đây."
Nguyễn Huệ nghe xong, chắp tay:
" Cảm tạ huynh đài."
Sau đó sắc mặt trầm xuống. Bên cạnh Nguyễn Thiếp nhỏ giọng nói:
" Như lời bệ hạ nói, rất có thể kế hoạch bị nhà Lê biết dược, quyết làm tới, sau vị Phạm Văn, Phạm Lương. Nếu không cẩn thận rất có thể xẩy ra dân biến. Đẩy thuyền cũng là dân lật thuyền cũng là dân. Thật không ngờ....hazzz." Khẽ thở dài.
Bên cạnh Trương Văn Hiến cũng suy tư.
Nguyễn Quỳnh ngẫm nghĩ lúc:
" Đứng đây cũng khó có thể nghĩ được cách. Chi bằng đến tận nơi, tuỳ cơ ứng biến."
Nguyễn Huệ gật đầu:
" Được.".........
Cả bốn nhanh chóng đến nơi, nhưng theo Nguyễn Quỳnh nói, tất cả khẽ trà trộn đứng cùng mọi người quan sát.
Cả khu phố Hàng Đào là những lớp lính xếp thành một hàng bao quanh. Bên trong pháp y đang khám nghiệm từng người, gần 400 người già trẻ gái trai đang nằm hàng dài, điều kì lạ là tất cả đã mất nhưng dáng vẻ vô cùng bình thản, như đang chìm vào giấc ngủ, không có dấu hiệu chém giết xẩy ra. Nguyễn Huệ nghe thấy, thỉnh thoảng là tiếng khóc rưng rức:
" Tại sao, tại sao chứ. Ta vừa còn mua hoa quả của lão Hồi, còn trò chuyện vui vẻ, ấy vậy mà. Huhuhu..."
" Con ơi, con ơi. Sao con lỡ bỏ mẹ mà ra đi. Huhu...."....
Những tiếp kêu ai oán diễn ra tương tự ở khắp mọi nơi. Khiến sự việc càng trở lên thần bí. Thỉnh thoảng có vài người thầm thì bàn tán:
" Có thể là nghiệp quật của tên họ Hồ kia. Kẻ cướp ngôi không bao giờ dược yên ổn. Hắn chắc đã quên cụ tổ tổ Hồ Quý Li cướp ngôi rồi ra sao, đúng là oan nghiệt, không khéo chúng ta lại bị bọn phương Bắc đô hộ ạ."
" Bất nghĩa, bất tín bị trời phạt là đúng. hắn mượn Nguyễn Phúc Dương khởi nghĩa sau chém luôn, haha, kẻ đi giảng đạo đức mà thực tế lac kẻ vô đạo đức, haha."
" Các huynh nói quá phải, haha."
Những người này không chỉ là người họ Lê, còn là những mật thám của Nguyễn Ánh, nhân cơ hội này cũng thuận nước đẩy thuyền.
Lời râm ran, người này truyền người kia, bắt đầu lan rộng, có người cũng khẽ thủ thỉ nói với Nguyễn Huệ, khiến Nguyễn Huệ hận không thể chém. Chúng vô đem điều vô lí thành chân lí, như hiệu ứng chân lí ảo tưởng được vận dụng trong kinh tế hiện nay(ví dụ: Ăn cà rốt không giúp sáng mát, nhưng người Anh đã lặp lại nó trên truyền thông(để bán cà rốt được mùa nhưng ế), khiến chúng lan rộng và được coi là chân lí đến tận bây giờ với nhiều người.)......
Bên trong Ngô Thì Nhậm mồ hôi chảy như mưa, khi biết, quan sát và chứng kiến. Sự thì thào của những kẻ đó không phải là không biết, nhưng nếu hành động thì rất có thể thổi bùng mâu thuẫn. Ngô Thì Nhậm cho người nhớ lấy kĩ cùng theo rõi những tên đầu tiên rải lời đồn, ban đêm sẽ cho người bắt lại, sẽ tra hỏi được người phía sau, bây giờ là phải giải đáp được nguyên nhân, trả lời thoả đáng, không thể dùng những điều tâm linh lí giải được, như vậy há giúp cho chính kẻ chủ mưu ư.
Trong đâm người, một tên ăn mày khập khiễng bước đi ra ngoài, gương mặt cúi sâu.
Nguyễn Huệ đang trầm tư thì Nguyễn Quỳnh nghé đến, nói khẽ:
" Đại ca có thấy tên ăn xin kia lạ không?"
Nguyễn Huệ ngờ vực, nhìn theo, cau mày:
" Là tên ăn xin chứ sao đâu, khắp cả kinh thành này nhiều vô số."
" Không, Đại ca nhìn kĩ xem, khi mọi người tập trung vào người chết, đệ có quan sát xung quanh từng người, ai cũng buồn rầu hoặc cười thầm, chỉ tên đó mặt lạnh như băng thỉnh thoảng nhếch mép, chân đệ quan sát từ hình thể, không phải là người bị tật, nhưng lại đang cố làm vậy, bên hông có ngọc bội hẳn không thể là tên ăn xin. Kẻ này rất đáng ngờ."
Nghe Nguyễn Quỳnh nói, Nguyễn Huệ gật đầu:
" Ý đệ là...."
" Đúng, ở đây đang bế tắc, đâm đầu vào vô ích, thử tìm hướng khác, đệ cùng huynh đu theo tên đó xem."
" Được." Rồi quay sang nói với Nguyễn Thiếp, Trương Văn Hiến.
Lê Thận khi đi ra, bỗng cảm giác lo sợ, chân khẽ tăng tốc.
Nguyễn Huệ cùng Nguyễn Quỳnh cũng nhanh chóng bám sát theo sau.